Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 63




2 giờ trước

Lương Bân vừa rời gian phòng không bao lâu, sư phụ liếc nhìn pháp trận phát sáng rực rỡ, quyết định nghỉ ngơi một lát. Mấy ngày nay bởi vì Lương Ý đột nhiên xảy ra vấn đề, ông gần như không có nghỉ ngơi thoải mái.

Vào lúc ông đi ngang qua bàn đọc sách bên mép giường chuẩn bị nằm xuống trên giường thì, ống tay áo phất qua, không cẩn thận đổ bình "chước hồn thủy" trên bàn sách, anh vội vã nhặt bình "chước hồn thủy" lên, lau lau rồi bỗng chốc thấy chỗ bàn đọc sách bị "chước hồn thủy" thấm ướt. Bỗng nhiên phát hiện, chữ trên cục giấy trắng nhăn nhúm mình đặt cẩn thận ở trước bàn đọc sách từ từ biến mất, thay vào đó là một hàng vặn vẹo méo mó, câu chữ viết rất gấp gáp.

Ông khẽ chau chân mày, nhặt cục giấy lên, nhìn trễn trên cục giấy, chỉ thấy trên đó viết: 1 giờ sáng, nhà họ Sở, đón Lương Ý.

Sư phụ liếc trăng sáng treo thật cao ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi cả vùng đất, vì vạn vật phủ thêm một tầng ánh sáng mỏng. Ông bỗng tăng lực nắm cục giấy trong tay, bỗng nhiên, trong không khí một hơi thở không tầm thường xuyên thấu qua cửa sổ, chạy vào gian phòng, vương vấn không tiêu tan quanh chóp mũi của ông.

Sắc mặt ông đại biến, đầu ngón tay buông lỏng, cục giấy trong tay rớt xuống từ trong tay ông.

"Chẳng lẽ. . . . . ." Ông bấm ngón tay tính toán một chút, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng tái nhợt, vẻ mặt ông hốt hoảng, nhanh chóng liếc nhìn pháp trận, phát hiện pháp trận mới vừa rồi còn sáng rực lúc này từ từ trở nên suy yếu.

Nghĩ cũng không có nghĩ, ông lập tức ra khỏi phòng, vọt vào phòng Lương Bân, Lương Bân đang chuẩn bị thay quần áo ngủ bị sư phụ của mình với giá thế "Hung ác" không hỏi tự vào dọa sợ hết hồn.

"Sư phụ. . . . . ." Anh ấy trợn to hai mắt, không thể tin nhìn sư phụ trước mắt hốt hoảng vô cùng.

Sư phụ mím môi, sắc mặt âm trầm, "Tiểu Bân, ta có việc gấp phải đi ra ngoài một chuyến. Con nhìn pháp trận thật kỹ cho ta, nếu ánh sáng của pháp trận biến mất hoàn toàn thì lập tức dùng Xích Điệp báo cho ta biết!"

"Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì à?" Giờ phút này Lương Bân đối mặt với sư phụ âm trầm, một dự cảm xấu dâng lên từ trong lòng anh ấy.

Sư phụ híp mắt, tầm mắt chuyển dời đến mặt trăng ngoài cửa sổ, cắn răng nói: "Không có việc gì. Chỉ là pháp trận xảy ra chút vấn đề thôi. Hiện tại ta phải đi tìm một vài thứ cố định pháp trận. Con coi chừng pháp trận cho ta, ngàn vạn lần không được để ánh sáng của pháp trận biến mất, nếu trong quá trình con xem xét mà phát hiện ánh sáng của pháp trận sắp hoàn toàn biến mất, thì vẩy những bột thuốc này vào trên tượng người ở giải đất trung tâm." Ông lấy một bình nhỏ tản ra mùi tanh nồng đậm trên áo đưa cho Lương Bân.

Lương Bân che lỗ mũi nhận lấy bình nhỏ sư phụ đưa cho mình, đối mặt với thứ nồng nặc mùi tanh này, dạ dày của anh ấy không khỏi dâng lên vị chua, một cảm giác muốn nôn mửa kịch liệt dâng lên từ trong bụng anh ấy.

"Đây là cái gì?" Anh ấy cau mày, ghét bỏ liếc nhìn bình sứ trong tay.

"Con không cần phải biết. Con chỉ cần dựa theo lời ta dặn dò mà làm là tốt rồi." Vừa dứt lời, bóng dáng sư phụ bỗng nhiên biến mất ở trước mặt anh ấy, anh ấy kinh ngạc nhìn bình nhỏ nắm trong tay, hồi lâu, anh ấy duỗi bàn tay nắm chặt bình ra, làm nó cách thân thể mình một khoảng. Trực giác tự nói với mình, thứ trong bình cũng không phải là thứ sạch sẽ, từ mùi vị nó tán phát mà suy đoán, nó rất có có thể là thứ dơ bẩn, tà khí dơ bẩn.

Anh ấy quay đầu, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, rũ rèm mắt xuống, chóp mũi đang quanh quẩn mùi tanh nồng đậm lần nữa thúc giục anh ấy phải mau chóng trở lại phòng của sư phụ.

Lương Bân mới vừa bước ra gian phòng, liền gặp được Lương Tư dẫn Đa Đa xuống dưới lầu.

Mặt Lương Tư chán nản, nhỏ giọng tự lẩm bẩm, tựa hồ đang oán trách cái gì, Lương Bân dừng bước lại hỏi: "Tiểu Tư, đã trễ thế này, làm sao em còn chưa ngủ?"

Miệng Lương Tư dẹp, nửa nghiêng người sang, buồn bã mà nhìn Đa Đa theo sát sau mình, "Em đang ngủ, nhưng nửa đêm Đa Đa đột nhiên không ngừng kêu rên, đánh thức em."

Cô ấy ngồi chồm hổm, vuốt ve đầu Đa Đa, vẻ mặt Đa Đa sợ hãi, dưới lông mi thật dài còn dính bọt nước nhỏ trong suốt, hình như đã khóc một trận. Lương Bân nhìn bình nhỏ trong tay mình, chân mày khóa chặt thêm.

"Đa Đa? Mày làm sao vậy?" Anh ấy cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi.

"Ử ử —— ử ử ——" Đa Đa ngẩng đầu lên hướng về phía Lương Bân nhỏ giọng nức nở, thân thể khẽ run, thoạt nhìn giống như đứa bé gặp phải thứ gì đáng sợ nên ngơ ngẩn luống cuống.

Cảm giác không tốt trong lòng Lương Bân càng thêm mãnh liệt.

"Anh hai, trong tay anh cầm thứ gì đó? Thật là thúi!" Lương Tư lấy tay che lỗ mũi mình, hết sức ghét bỏ mà nhìn chằm chằm vào vật trong tay Lương Bân.

Lương Bân phục hồi tinh thần lại, "Là trước khi sư phụ đi cho anh, sư phụ dặn anh trông pháp trận, nếu ánh sáng của pháp trận rút đi thì rắc thứ này vào giữa pháp trận."

Lương Tư nghe vậy nhướng mày, "Anh, trong lòng em cảm thấy tối nay là lạ. Giống như, giống như sắp có chuyện gì xảy ra. Anh nói xem Tiểu Ý sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Cô ấy mới vừa nói xong, lập tức chán nản quay đầu, tựa hồ đang oán giận miệng mình quạ đen.

Trái tim Lương Bân bịt lại, trên lầu truyền tới tiếng bước chân "lộc cộc lộc cộc", hai anh em đều nhìn lên trên, là vợ chồng Lương thị.

"Cha mẹ?"

"Sao các con cũng ở đây?" Mẹ Lương và ba Lương nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau, nhìn bọn họ nói.

Lương Bân trầm mặc một chút, "Cha, mẹ, sao cha mẹ đều xuống?"

"Không biết vì sao, tối nay cha mẹ đột nhiên cảm thấy ngực buồn buồn, giống như bị thứ gì đè lên lồng ngực của mình, có chút cảm giác hít thở không thông, cho nên cùng mẹ con xuống uống nước." Ba Lương vuốt vuốt chân mày, trầm giọng nói.

"Đa Đa? Mày làm sao vậy?" Mẹ Lương nhìn thấy Đa Đa phờ phạc mà thỉnh thoảng phát ra tiếng nghẹn ngào, vội vàng ngồi xổm, vội vã cuống cuồng hỏi.

"Gâu!" Đa Đa đột nhiên kêu một tiếng, dúi đầu vào ngực mẹ Lương, tựa hồ đang tìm kiếm an ủi. Mẹ Lương vuốt vuốt đầu Đa Đa, lo lắng trùng trùng cúi đầu.

"Tiểu Bân, tiểu Tư, các con cũng đều cảm giác như cha mẹ đúng không?" Mẹ Lương ngẩng đầu lên, sâu kín nhìn con trai và con gái nhà mình.

Lương Tư và Lương Bân cứng họng.

Mẹ Lương ôm Đa Đa im lặng thở dài một tiếng, "Nhớ lúc ông nội con qua đời, cả nhà chúng ta cũng có cảm giác này. . . . . ." Hai mắt bà nhắm chặt, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt bà, nhỏ xuống trên đầu Đa Đa.

Đa Đa vẫn bị ôm vào trong ngực bỗng ngẩng đầu lên, "Ử ử. . . . . ." Nó phát ra tiếng kêu trầm thấp, ánh mắt dịu dàng, tựa hồ đang an ủi mẹ Lương tinh thần chán nản.

"Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá. Tiểu Ý không có việc gì." Giọng Lương Bân cứng đờ trấn an mẹ Lương, "Cha, mang mẹ đi về nghỉ ngơi đi."

Ba Lương trầm mặc gật đầu một cái, đi tới trước mặt mẹ Lương, dịu dàng nói: "Bà đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta còn có sư phụ tiểu Bân giúp một tay, không phải sao? Sư phụ Tiểu Bân là một thuật sĩ lợi hại, ông ấy nhất định sẽ không để cho tiểu Ý xảy ra chuyện."

Đôi mắt mẹ Lương đẫm lệ mông lung nhìn chồng mình, cười khổ sở.

"Được rồi, chúng ta trở về phòng đi, tôi bảo tiểu Tư rót ly nước cho bà." Ba Lương đỡ mẹ Lương dậy, "Đa Đa, mày có đi lên không?"

"Gâu Gâu!" Đa Đa lắc đầu.

"Vậy cha mẹ về phòng trước." Ba Lương liếc nhìn Lương Bân thật sâu, mím môi, một tay vòng quanh thắt lưng mẹ Lương, mang theo bà đi lên lầu.

Đợi sau khi hai người hoàn toàn rời đi, Lương Tư nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh cảm thấy mẹ nói là thật chứ?"

Lương Bân khẽ mỉm cười, "Đứa nhỏ ngốc. Có sư phụ ở đây, tiểu Ý nhất định không có việc gì. Em hãy rót ly nước cho mẹ trước đã, sau đó mang Đa Đa về nghỉ ngơi thật tốt!"

Có lẽ thấy thái độ bình tĩnh của anh, làm hoài nghi vẫn kiềm giữ trong lòng Lương Tư từ từ đè xuống cảm giác lo lắng.

"Ừ. Vậy em trở về nghỉ trước. Nếu xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải gọi em đấy." Ánh mắt sáng quắc của Lương Tư nhìn chằm chằm vào anh mình, bày ra dáng vẻ uy hiếp anh. Thầm muốn nói: nếu có vấn đề mà không tìm cô, cô tuyệt đối sẽ không tha cho anh.

"Tốt!" Lương Bân sảng khoái đồng ý cô ấy.

"Đa Đa, chúng ta đi thôi!" Lương Tư xoay người lại, nói với Đa Đa.

"Uông —— Gâu gâu ——" Đa Đa không có bất kỳ động tác rời đi.

Lương Bân nhíu mày một cái, "Xem ra Đa Đa không muốn rời đi, nếu không thì để anh mang theo nó, em trở về trước!"

"Nhưng. . . . . ." Lương Tư lưỡng lự nhìn Đa Đa.

"Chẳng lẽ ngay cả anh mà em không yên lòng sao?" Lương Bân trầm giọng nói, nheo mắt, Lương Tư bẹt bẹt miệng, bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được rồi. Em rót nước cho mẹ trước."

Dứt lời, cô ấy liền bước nhanh đi xuống lầu dưới rót nước.

Lương Bân hướng về phía Đa Đa nói: "Đa Đa, cùng tao đến phòng sư phụ không?"

Đa Đa cúi đầu, liếc nhìn bình sứ trong tay anh, lui về phía sau hai bước, Lương Bân nhìn bình nhỏ trong tay, hoài nghi nói: "Mày không thích cái này?"

"Gâu!" Đa Đa kêu lên.

"Nhưng hết cách rồi, vật này phải mang theo. Mày nhẫn nại một lát được không? Nếu như mày thật sự không thích, vậy mày hãy trở về phòng cùng tiểu Tư được không?" Lương Bân thương lượng với Đa Đa.

Đa Đa vẫn không có bất kỳ động tác gì.

Lương Bân thở dài một tiếng, "Vậy chúng ta đi thôi."

Lương Bân đi tới phòng sư phụ, Đa Đa nhắm mắt theo sát sau lưng anh ấy.

Mới vừa tới gian phòng, Lương Bân thật sự không nhịn được mùi tanh nồng đậm của bình nhỏ trong tay, anh lập tức đặt bình ở trên bàn sách, lui về phía sau hai bước.

"Ha ha ha rồi...!"

Tiếng Lạc Lạc bén nhọn làm một người một chó quay đầu lại, thì ra là Lạc Lạc, chính lúc này Lạc Lạc đứng ở vòng ngoài phía bên phải pháp trận, ánh mắt nó lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm vào Lương Bân.

"Lạc Lạc? Không phải mày đang ở lầu chót sao?" Kể từ ngày sư phụ mang Lạc Lạc về nhà, vì để tránh cho nó và Đa Đa đánh nhau, vẫn đặt nó ở trong nhà gỗ gà lầu chót, theo sư phụ nói, nguyên nhân quan trọng hơn phải để Lạc Lạc ở lầu chót, đó chính là —— hấp thu tinh hoa ngày đêm.

Anh ấy cảm thấy sư phụ tán dóc. Một con gà hấp thu tinh hoa ngày đêm? Thật là buồn cười, Lạc Lạc cũng không phải là cương thi. Chỉ là sư phụ già duy trì những chuyện không giải thích được.

"Ha ha ha rồi...!" Lạc Lạc mở rộng cánh ra, bay từ trên mặt đất tới bàn sách, nó đưa một bên cánh ra, chỉ vào bình trên bàn sách, kích động kêu to "Ha ha ha khạc".

Lương Bân mù mịt, "Lạc Lạc, mày có ý gì?"

"Ha ha ha rồi...!" Bên cánh kia của Lạc Lạc tựa như chán nản nâng trán, cảm thán Lương Bân ngu đần, "Ha ha ha khạc" nó lại kích động dùng cánh chỉ chỉ pháp trận.

Lương Bân vừa quay đầu lại, đột nhiên phát hiện ánh sáng của pháp trận thế nhưng trở nên như ẩn như hiện, anh cả kinh thất sắc, đầu trong nháy mắt trống không. . . . . .