Lương Ý kinh ngạc nhìn qua một đống chén dĩa hỗn độn chồng chất trên
khay trà, ánh mắt để lộ ra vẻ hoảng sợ. Cô theo bản năng vuốt ve bụng,
bàn tay không ngừng run rẩy, cả người thoạt nhìn có chút bị thần kinh
loạn.
"Thiếu phu nhân, cô còn đói không?" Dì Linh lại bưng hai món ăn còn có hai bát cơm tới, cẩn thận hỏi.
Lương Ý từ từ ngước mặt lên nhìn bà, "Tôi có phải là . . . . . sắp chết. . . . . ." Giọng cô không còn hơi sức, còn hơi run rẩy, nhìn ra được
lúc này cô cực kỳ sợ hãi. Cảm giác bụng đói kêu vang xâm nhập thần kinh
của cô lần nữa, cô muốn đưa tay ra đón lấy thức ăn dì Linh bưng tới ăn
ngấu ăn nghiến, nhưng lý trí nói cho cô biết cô không thể ăn nữa, cô chỉ có thể vô dụng cúi đầu xuống, nước mắt ròng ròng.
Dì Linh vội vàng đặt cái khay trong tay xuống, đi tới bên cạnh cô ngồi
xổm xuống an ủi cô,"Thiếu phu nhân, cô đang nói hưu nói vượn cái gì đấy. Sao lại có chết hay không, chớ tự hù dọa mình."
Lương Ý lau nước mắt bên khóe mắt, ngẩng đầu, nghẹn ngào nói: "Nhưng tôi đã ăn 6 bát cơm, 5 món ăn, tại sao tôi còn đói như vậy? Còn luôn muốn
ăn? Tôi sẽ không bởi vì ăn quá nhiều mà no chết chứ?" Cô trở mình một
cái, đem sự nghi ngờ của mình nói ra, vừa nghĩ tới cái chết của mình bởi vì do mình ăn no mà chết thì cô đã cảm thấy rất mất thể diện.
"Chuyện này. . . . . ." Trong chốc lát dì Linh cũng không biết nói tiếp
thế nào, dù sao, sức ăn của thiếu phu nhân xác thực là không bình
thường, mặc dù cô biết mình đã ăn quá nhiều rồi, lại hoàn toàn không có
cách nào ngăn lại hành vi của mình, thật sự quái lạ.
"Dì Linh, có thể gọi Sở Du tới hay không, tôi có lời muốn nói với anh
ta." Lương Ý cảm giác mình sắp chết, nhưng trước khi chết, cô muốn nói
một vài yêu cầu với anh, hi vọng anh có thể đồng ý với mình.
Dì Linh không yên tâm để cô lại một mình, nhưng mà dưới con mắt kiên trì của cô, cuối cùng vẫn còn đồng ý yêu cầu của cô. Vào lúc dì Linh vừa
rời đi không bao lâu, Lương Ý giống như bị quỷ đói nhập vào người lại
đưa nanh vuốt ma quỷ hướng về phía khay trà, ăn điên cuồng.
Bởi vì nguyên nhân dì Linh không yên lòng để Lương Ý một thân một mình,
vì vậy dùng tốc độ nhanh nhất tìm Sở Du tới, khi hai người họ sắp tới
gian phòng, Lương Ý đã tiêu diệt sạch thức ăn trên khay trà không còn
sót lại chút nào.
"Thiếu phu nhân. . . . . ." Dì Linh lúng ta lúng túng nhìn tới trước mặt cô, bà vừa mới đi không tới 6 phút, thiếu phu nhân thế nhưng đã ăn sạch hết toàn bộ thức ăn? !
"Tiểu Ý." Sở Du nhìn sang chén dĩa rỗng tuếch trên khay trà, lo âu đi tới trước sô pha nhìn Lương Ý.
Mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà đối với khẩu vị đứa bé trong
bụng cô, anh không thể không bận lòng, nếu tình huống này vẫn còn tiếp
tục nữa, cũng không biết tiểu Ý có thể bình an sống đến ngày sinh con ra hay không.
Lương Ý không có nghĩ đến hai người bọn họ lại chạy về nhanh như vậy, cô còn chưa kịp lau miệng, cô vội vã quay lưng lại, rút một tờ khăn giấy
ra lau loạn xạ sau đó mới quay trở lại.
"Dì Linh, dì ra ngoài trước được không?" Cô nói khẽ với dì Linh.
Dì Linh lo âu nhìn lướt qua chén dĩa trên khay trà, mím môi một cái, mới chậm rãi gật đầu, rời phòng.
"Còn đói không?" Sở Du nhăn mày nói.
Lương Ý sờ bụng một cái, "Hình như. . . . . . Đột nhiên không có đói bụng nữa. . . . . ." Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Du.
Sở Du nghe vậy, thần kinh vẫn luôn căng thẳng lập tức buông lỏng không ít.
Lương Ý len lén liếc anh một cái, hồi lâu sau cô mới nhỏ giọng nói, "Xem ra tôi sắp chết, có thể để cho tôi gặp Na Na hay không?"
"Sẽ không chết, chớ nói linh tinh." Sở Du giơ tay lên, muốn sờ sờ khuôn
mặt của cô, Lương Ý cũng không để yên mà tránh né bàn tay của anh, kể từ đêm hôm đó, cô cũng không quen anh đụng chạm với mình, nếu đổi lại là
thường ngày, cô sẽ không muốn gọi anh tới đây, nhưng hiện tại, cô không
thể không gọi.
"Tiểu Ý. . . . . ." Sở Du yếu ớt gọi một câu tên của cô, tròng mắt cười
khổ sở, làm sao anh có thể mong hão rằng trong thời gian ngắn cô sẽ tha
thứ mình chứ.
Anh thấp giọng kêu lên làm trái tim Lương Ý không đành lòng, cô nhíu
nhíu mày, quẳng tạp niệm trong đầu đi, đanh giọng nói: "Có thể hay
không?"
Sở Du lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, từ đầu đến cuối đều không có nói
chuyện, tròng mắt đen nhánh rõ ràng thu bộ dáng cô ở trong con mắt, tâm
tư Lương Ý có chút phiền ý loạn, lúc cô cho là anh sẽ gạt bỏ yêu cầu của cô thì anh thế nhưng lại mở miệng nói: "Có thể."
Lương Ý kinh ngạc nhìn anh, cô còn tưởng rằng anh sẽ cự tuyệt.
"Bây giờ?" Anh lại hỏi.
Lương Ý ngớ ngẩn, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Anh đi gọi cô ấy." Sở Du nhanh chóng đứng lên từ trên ghế salon, đi ra
cửa. Lương Ý nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh rời đi thật lâu cũng chưa
có lấy lại tinh thần . . . . . .
Mật thất
Mẹ Sở tràn đầy hứng thú xem xét người giấy trên bàn đá, đầu ngón tay
mảnh khảnh thỉnh thoảng nhặt một người giấy trông rất sống động trong đó lên tỉ mỉ quan sát, khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười đoạt tâm hồn
người. Từ lúc vào tầng hầm đến bây giờ nụ cười bên khóe miệng bà ta từ
đầu đến cuối đều không có biến mất, nhìn ra được hiện tại tâm tình bà ta cực kỳ vui vẻ.
"Phu nhân lại có nhã hứng đến mật thất, thật sự khiến tôi cảm thấy kinh
ngạc." Đại sư Cố tranh thủ ngẩng đầu lên từ dụng cụ hình tròn màu xanh
để khen ngợi.
Mẹ Sở để người giấy xuống, vui vẻ nói, "Hôm nay tôi cố ý xuống đây tìm ông chính là muốn hỏi một chút về chuyện cháu tôi."
Đại sư Cố nghe vậy, vẻ lúng túng chợt lóe lên trong mắt ông ta, mẹ Sở
thấy thế, nụ cười bên khóe miệng nhanh chóng biến mất, "Vẻ mặt này của
ông giống như có chuyện gì gạt tôi."
Đại sư Cố cười nhạt, lắc đầu một cái, "Tôi cho là thiếu gia đã nói với phu nhân rồi."
"Rốt cuộc là cái gì?" Mẹ Sở không kiên nhẫn, trầm giọng chất vấn.
"Phá thai!"
Âm điệu lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên ở giữa hai người, hai người không
hẹn mà cùng men theo chỗ phát ra giọng nói nhìn sang, chỉ thấy Sở Du mặc toàn thân quần áo màu đen chẳng biết đã đứng tại lối vào tầng hầm từ
lúc nào, mặt mũi lạnh lùng nhìn Đại sư Cố.
"Tiểu Du, con đang nói gì?" Mẹ Sở quả thật không thể tin vào tai của mình.
Đại sư Cố nhíu nhíu mày, bộ dáng không thế nào tán đồng yêu cầu anh vừa nói, "Thiếu gia, anh muốn phá bỏ đứa bé?"
"Không sai."
"Tiểu Du! Đó là con trai con, cháu mẹ. Con đang nói hưu nói vượn cái gì
vậy hả? ! Có phải tiểu Ý kêu con làm như thế hay không? !" Mẹ Sở giận
tím mặt, nhận định là Lương Ý không muốn đứa bé, cho nên mới xui khiến
tiểu Du làm như vậy.
"Không có liên quan gì với cô ấy!"
"Không có liên quan gì với cô ta? Tiểu Du, con nói lời này ai tin." Mẹ Sở xì mũi coi thường đối với lời phản bác của anh.
Đại sư Cố thở dài bất đắc dĩ, tiếp tục cúi đầu xuống giống như không
nghe thấy trong lúc hai mẹ con bọn họ giằng co. Ông ta đặt tiểu Trúc ở
bên tay phải của mình quan sát, mở nắp ra, một tiểu trùng màu xanh mượt
lập tức theo cây tre bò xuống dụng cụ hình tròn màu xanh. Ông ta cầm
túi thuốc dùng chày giã mấy cái, rất nhanh, tiểu trùng bị đập nát thành
chất lỏng màu xanh.
"Họ Cố kia!" Sở Du cũng không muốn tiếp tục dây dưa với mẹ mình, chỉ
muốn mau sớm giải quyết đứa nhỏ trong bụng tiểu Ý, e sợ đứa bé tiếp tục
tồn tại nữa sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng Lương Ý.
Đại sư Cố ngẩng đầu, liếc Sở Du một cái, vừa bận rộn công việc trong tay vừa chậm rãi nói: "Nếu hiện tại giết chết tiểu thiếu gia, chỉ sợ thiếu
phu nhân cũng không sống nổi. Bây giờ mạng của hai người họ là một thể."
Mẹ Sở nghe nói nói thế, tức giận trong lòng lập tức tan thành mây khói, "Hừ, thật châm chọc, tiểu Du."
Sở Du mím chặt môi mỏng, trong con ngươi chợt hiện lên ánh lạnh, so sánh với lạnh lùng trước kia, giờ phút này có thể nói là sát khí đằng đằng.
"Thiếu gia, đợi thêm một ngày, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu một câu trả lời chắc chắn." Ánh mắt Đại sư Cố nhìn chằm chằm dụng cụ màu xanh, không
yên lòng nói.
"Đợi thêm? Hiện tại cô ấy ăn càng ngày càng nhiều."
"Vậy hãy để cho thiếu phu nhân ăn, chỉ cần bảo đảm tiểu thiếu gia hấp
thu đủ dinh dưỡng, tiểu thiếu gia cũng sẽ không thương hại tới thân thể
phu nhân. Ngược lại, nếu không hấp thu đủ dinh dưỡng . . . . . ." Đại sư Cố giương mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng nguy hiểm.
Đại sư Cố vừa dứt lời, mẹ Sở đã nhấc chân rời khỏi mật thất, trước khi
đi bà ta lạnh nhạt nói: "Tôi đi dặn dò phòng bếp, bảo bọn họ lúc nào
cũng chuẩn bị đủ thức ăn."
Mẹ Sở rời đi không bao lâu, Sở Du vẫn lâm vào giao chiến thượng giới
đúng là vẫn còn phải khuất phục, anh thực sự vẫn không muốn buông tha
đứa con của anh và tiểu Ý.
Anh lạnh nhạt nhìn Đại sư Cố một cái, trầm giọng nói: "Lời của ông nói
tốt nhất là thật, nếu không, nếu cô ấy xảy ra vấn đề gì —— tôi sẽ xé nát thân thể ông cho chó ăn." Dứt lời, anh nện bước chân thật nhanh rời
khỏi mật thất.
"Thật là hung tàn. . . . . ." Đại sư Cố cảm thán lắc đầu một cái. "Qua
thời gian nữa, chờ tất cả đều chuẩn bị xong, xem ai còn dám lớn lối như
vậy." Ông ta tự mình lẩm bẩm.
Nhà họ Lương
Sư phụ đang ở phòng khách xem tiết mục giải trí cười to, sắc mặt bỗng
nhiên trầm xuống đi lên lầu, vừa lúc giữa cầu thang đụng phải Lương Bân
đang muốn xuống lầu. Lương Bân thấy sắc mặt sư phụ mình âm trầm, có chút nghi ngờ, vì vậy mở miệng hỏi: "Sư phụ, xảy ra chuyện gì sao?"
Sư phụ quét mắt nhìn anh ta một cái, "Hình như em gái con xảy ra chút vấn đề."
"Cái gì?" Lương Bân kinh hãi.
"Theo ta."
Sư phụ dẫn Lương Bân đi tới gian phòng của mình, cửa phòng mở ra, nháy
mắt Lương Bân sợ ngây người, trong phòng ngủ cao cỡ nửa người lại bị sợi tơ hồng treo lơ lửng đầy chiếm cứ khắp phòng, hơn nữa hình như những
sợi tơ hồng này đều tuân hoàn theo một quy luật mà hình thành một pháp
trận nửa đồ nửa chữ lộng lẫy mà khổng lồ. Trong tâm pháp trận và rìa
pháp trận đều lóe ra ánh sáng trắng.
"Sư phụ, đây là?"
"Ở nhà họ Sở thiết lập trận pháp, vẫn chưa hoàn toàn thành trận." Sư phụ đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng đụng vào một sợi tơ hồng vững chắc ở giữa,
ngay sau đó buông ra, cau mày không ngừng lẩm bẩm, "Kỳ lạ, kỳ lạ, thật
là quá kỳ lạ."
"Rốt cuộc thế nào hả sư phụ?" Lương Bân thật sự không chịu nổi sư phụ mình cứ tự lẩm bẩm, vì vậy gấp gáp hỏi.
"Tuyến mạng của em gái con xảy ra chút vấn đề." Sư phụ cau mày nói.
Lương Bân vừa nghe tuyến mạng có vấn đề, nhịp tim nhất thời lỡ một nhịp đập, "Vấn đề gì?"
Sư phụ liếc nhìn Lương Bân, "Yên tâm, cơ thể con bé không có việc gì, chính là, hình như tăng thêm thứ gì."
"Tăng thêm thứ gì? !"
"Tạm thời không rõ ràng lắm, nên hiện tại sẽ không làm thương tổn đến
bản thân con bé. Đúng rồi, cha mẹ con đâu?" Hình như cả tối ông cũng
không thấy bọn họ.
"Đến đồn cảnh sát rồi, bên đồn cảnh sát nói, thành phố liên tiếp xảy ra
án mất tích, hiện tại cũng đang hoài nghi vụ án có liên quan cùng tiểu
Ý. Về phần lần trước có người nhặt rác phát hiện người bầm thây kia,
cũng có khả năng liên quan đến chuyện này, hiện tại cả đồn cảnh sát
chúng con đều hỏng rồi. Nghe nói phía trên đã tăng thêm người xuống giúp một tay điều tra án này. Chắc ba mẹ con cũng cũng được mời qua hỗ trợ
điều tra rồi." Lương Bân chậm rãi nói.
"Án mất tích . . . . . . Bầm thây. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Là luyện tà thuật?" Sư phụ lắc lắc đầu, như đang ngẫm nghĩ.
Lương Bân xem xét pháp trận, "Sư phụ, Na Na cô ấy. . . . . ."
"Yên tâm, con bé đó không có việc gì. Con bé đó cũng ở nhà họ Sở." Sư phụ sờ sờ một sợi tơ hồng khác nói.
Lương Bân thở phào nhẹ nhõm, thật may là, thật may là cô ấy không có việc gì. . . . . .