Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Chương 35: Có người cản trở




Dây xích nặng nề quấn quanh cổ chân trắng nõn rơi xuống mặt sàn phát ra tiếng vang "loảng xoảng" chói tai. Lương Ý bước từng bước, chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh. "Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang bước chân của cô. Lương Ý quay đầu lại, cửa phòng lặng lẽ được mở ra, dì Linh bưng thức ăn đi vào.

Lương Ý nhìn dì Linh, không nói gì. Sắc mặt của cô tái nhợt, đầu tóc rối tung, đôi môi không có một chút huyết sắc, cả người đều tản ra vẻ tiều tụy. Dì Linh đau lòng nhìn sợi dây xích sắt dài chừng 10m quấn dưới chân cô, yên lặng thở dài.

"Thiếu phu nhân, ăn cơm đi." Dì Linh bưng thức ăn đặt trên bàn trang điểm, để cho Lương Ý đỡ phải kéo sợi xích đi mệt nhọc.

Lương Ý lắc đầu một cái, hai mắt vô thần, hơi thở mong manh, "Tôi không muốn ăn."

"Nhưng cô đã không ăn gì cả một ngày rồi." Dì Linh gấp gáp nói.

"Chưa chết được." Giọng nói của Lương Ý tràn đầy sự cam chịu.

Dì Linh cau mày, kéo tay cô qua, dắt cô đến bàn trang điểm, ấn cô ngồi xuống, đưa đũa tới trước mặt, "Thiếu phu nhân, cô làm như vậy không có lợi cho bản thân đâu. Chết tử tế còn không bằng sống vô ích, không phải sao? Hơn nữa, người đã chết thì hy vọng gì cũng không còn."

Ánh mắt của dì Linh sáng rực, trái tim Lương Ý đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ dị. Cô rũ mắt xuống, mãi lâu sau mới từ từ nhận lấy đôi đũa, nâng bát cơm lên ăn từng miếng từng miếng một.

"Thiếu phu nhân, thiếu gia chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, đợi cậu ấy bớt giận, nhất định cậu ấy sẽ cởi dây xích này ra cho cô. Vậy nên, trong khoảng thời gian này cô cứ nghe lời thiếu gia đi, đừng đối nghịch với cậu ấy nữa. Được không?" Dì Linh nhìn ổ khóa cùng xiềng xích trên đầu giường một chút, tâm sự nặng nề.

Lương Ý đột nhiên đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên châm chọc nhìn bà, "Dì cho là anh ta sẽ tháo cái thứ này ra?"

"Thiếu phu nhân, không có chuyện gì là tuyệt đối." Dì Linh khẽ mỉm cười, an ủi.

Lương Ý giận dỗi xoay mặt, tức giận mở miệng, "Anh ta vừa tỉnh thì giống như người bị bệnh thần kinh cắn cổ uống máu tôi, sau đó còn dùng xích khóa tôi lại ở trong phòng. Dì nghĩ rằng anh ta sẽ thả tôi ra sao?" Đúng là chuyện lạ đời.

Dì Linh kéo cái ghế qua một bên, ngồi xuống, mặt đối mặt nói chuyện với cô, "Thiếu phu nhân, đối với việc cô muốn chạy trốn thiếu gia thực sự rất tức giận, nhưng đây cũng chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Chỉ cần cô hạ thái độ xuống một chút, cậu ấy sẽ thả cô ra."

Lương Ý không lên tiếng đáp lại, trong suy nghĩ của cô, dì Linh và những người trong biệt thự này đều cùng một phe. Tuy nhiên bà ấy không giống như những người khác, tùy ý chà đạp nhân cách của cô.

"Thiếu phu nhân, thiếu gia tới rồi." Dì Linh đột nhiên đứng lên, đem chiếc ghế mình vừa ngồi trả về chỗ cũ.

Lương Ý ngạc nhiên hỏi, "Làm sao dì biết?"

"Tiếng bước chân, thiếu gia vừa sinh ra tôi đã ở chỗ này chăm sóc cho đến bây giờ, vậy nên vô cùng quen thuộc với tiếng bước chân của cậu ấy. Tôi phải đi trước đây." Dì Linh cung kính khom người, chuẩn bị rời đi, Lương Ý vội vàng kéo lại ống tay áo của bà, "Dì phải đi ư? Vậy tôi thì sao?"

"Thiếu phu nhân, nếu cô không muốn hạ thái độ của mình xuống, thì đừng nói gì cả, tránh lại chọc giận thiếu gia." Dì Linh không nhanh không chậm cho cô một lời khuyên, đúng lúc này cửa phòng được mở ra.

Thân thể của Sở Du đã khôi phục lại được bảy tám phần, vẻ mặt lạnh lùng thẳng bước đi vào. Nhìn thấy Lương Ý đang đứng bên cạnh dì Linh, chân mày anh khẽ cau lại, đôi mắt đen như mực thoáng qua một chút không vui.

"Thiếu gia, tôi ra ngoài trước." Nói xong, dưới cái nhìn chăm chú của Lương Ý, bà bước nhanh rời đi.

Sau khi dì Linh ra khỏi phòng, Lương Ý liếc mắt nhìn Sở Du, buồn bực ngồi xuống, cơm cũng không ăn nữa. Phía sau truyền đến tiếng bước chân “lộc cộc”, cô biết, Sở Du đang đi tới.

Đôi cánh tay rắn chắc vòng qua eo Lương Ý, cô không nhịn được lập tức rụt người lại. Vòng tay của người nào đó càng thêm thắt chặt, khiến Lương Ý phải kêu lên một tiếng. Hơi thở ấm áp phả lên viền tai quấy nhiễu cô, cô không muốn để ý đến, nhưng dáng vẻ mập mờ như hình với bóng của hai người hiện giờ cô không có cách nào mà thích nổi.

"Không ăn sao?" Sở Du liếc nhìn chỗ thức ăn trên bàn trang điểm, đưa tay vuốt vuốt tóc trên đỉnh đầu cô. Lương Ý tức giận nheo mắt lại, môi mím thật chặt.

"Anh cho em ăn!" Vừa dứt lời, anh cầm thìa lên xúc một chút cơm, đưa tới bên miệng cô. Lương Ý quyết không hé miệng, lạnh lùng hất mặt.

"Không ăn?" Sở Du ôn hòa hỏi.

Hừ! Tuyệt đối không ăn của bố thí. Lương Ý âm thầm thề trong lòng, cô đã đem mấy miếng cơm vừa ăn lúc trước ném ra tận Thái Bình Dương xa xôi rồi.

"Đổi cái khác nhé?" Sở Du trưng cầu ý kiến của cô. Lương Ý vẫn cao ngạo nghiêng đầu, đồng thời, cô len lén liếc cái thìa một cái. Sau đó không biết là do vô tình hay cố ý mà dùng khuỷu tay của mình nhẹ nhàng đụng vào tay cầm thìa của anh. Cái thìa rơi xuống , phát ra tiếng kêu thanh thúy. Lương Ý lặng lẽ nhếch khóe miệng.

Sở Du cau mày, nhặt cái thìa lên, rồi nhàn nhạt nhìn cô, mặt không đổi sắc lại xúc thêm một thìa cơm nữa, tiếp tục đưa tới bên miệng. Lương Ý trợn to hai mắt, quả thật không thể tin nổi, không ngờ Sở Du nổi tiếng thích sạch sẽ lại dùng cái thìa đã rơi xuống đất xúc cơm cho cô ăn. Không những thế còn không hề lau qua, cái này, đúng là làm cho người ta kinh ngạc không thốt nên lời!

"Ăn!" Sở Du hung hăng đưa thìa cơm tới.

Lương Ý quay đầu, ngực phập phồng có chút kịch liệt, bởi vì lúc này cô đang cố nén tức giận.

"Ăn!" Thìa cơm đã đưa sát đến môi rồi, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa, đập bàn, "Mẹ nó, anh cố ý có phải không?" Đúng là ‘chú có thể nhẫn nhưng thím không thể nhịn’ nha!

Sở Du mở lớn hai mắt, vẻ mặt vô tội, Lương Ý lại càng thêm tức giận, nhận định là anh cố ý gây phiền toái cho mình, "Đồ đáng ghét, tôi nói cho anh biết, có gan thì anh chỉnh chết tôi đi, nếu không, tôi sẽ chỉnh chết anh!" Bộ dạng Lương Ý giận dữ ngút trời, rất có khí thế của Mẫu Dạ Xoa.

"Anh có gan." Sở Du ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định.

Lương Ý nhướn mày, trầm mặt, "Cho nên anh định chỉnh chết tôi?"

Sở Du lắc đầu một cái, "Không phải nói sinh con sao?" Trưng ra vẻ mặt không hiểu em đang nghĩ đến cái gì.

Vẻ mặt tức giận của Lương Ý trong nháy mắt nứt nẻ, chỉ thấy cô ngây ngốc nhìn Sở Du chằm chằm, cuối cùng gào thét, "Mẹ nó, ai nói đang thảo luận cái này với anh?"

Tại sao cái tên hiếm thấy này luôn có thể nghĩ lệch sang chuyện khác chứ. Hơn nữa rõ ràng cô nói là “chỉnh chết cô”! “Chỉnh chết cô”! Có phải là sinh con đâu!

(Giải thích: “Chỉnh chết” có phiên âm là Zhěng sǐ (chỉnh tử), còn “Sinh con” có phiên âm là Shēng háizi (sinh hài tử), nói nhanh thì nghe na ná ^^)

"Không thảo luận cái này, thì thảo luận cái gì?" Sở Du hờ hững nói, hình như đối với những vấn đề khác không có hứng thú.

Lương Ý hít thở sâu mấy lần, đè ép lửa giận sắp thiêu đốt hết lục phủ ngũ tạng của cô xuống, "Ví như, anh tháo cái xích khóa chết tiệt này ra!" Cô dữ tợn cười một tiếng, bình tĩnh nói.

Sở Du trực tiếp cự tuyệt, "Không thể!"

Khốn! cái tên đáng chết này!

"Thật sự không thể?" Lương Ý mặt dày hỏi lại.

Sở Du lẳng lặng nhìn cô, mãi tới khi Lương Ý có cảm giác nụ cười trên mặt mình đã sắp đông cứng tới nơi thì anh mới mở miệng, "Có thể." Lời vừa nói ra, Lương Ý nhất thời nhìn thấy trăm hoa đua nở xung quanh, "Nhưng. . . . . ." Trong nháy mắt lại rơi xuống vực sâu địa ngục.

"Nhưng mà cái gì?" Cô không nhịn được bực bội chất vấn.

"Em sẽ chạy trốn!" Sở Du nắm lấy cổ tay Lương Ý, kéo một cái, Lương Ý bất ngờ mất đi trọng tâm ngã vào lồng ngực của anh. Sở Du vòng hai tay ra ôm chặt, Lương Ý bị ghìm có thấy hơi đau, vì vậy cô lấy tay đẩy anh một cái. Anh lại tăng thêm sức lực, cuối cùng Lương Ý quyết định không giãy giụa nữa.

"Anh đối xử với em không tốt sao? Tại sao em luôn muốn chạy trốn?" Sở Du ở bên tai Lương Ý nỉ non.

Cảm giác chua xót trong tim Lương Ý dâng lên, cô lắc đầu, ra vẻ không quan tâm mà nói, "Tôi không thích anh, tôi muốn về nhà."

Sở Du buông cô ra, cười lạnh, "Em thích anh ta đến vậy sao?"

Lương Ý nhíu mày, khó hiểu nhìn anh chằm chằm, "Anh đang nói linh tinh cái gì thế?"

"Anh nói linh tinh? Em đang ngầm bảo vệ anh ta, có đúng không? Em sợ anh gây bất lợi cho anh ta chứ gì? Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa xuống tay với anh ta là vì hai người không có liên lạc, nếu không, anh ta đã không thể bình an sống tới ngày hôm nay." Sở Dủ lạnh lùng cười, nhấc một lọn tóc vương trước ngực cô lên khẽ cuộn.

Lương Ý nhíu mày thêm sâu, "Rốt cuộc anh đang nói tới ai?"

"Là ai trong lòng em biết rõ. Nhưng em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để anh ta cản trở chuyện giữa hai chúng ta." Sở Du ôn nhu cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô.

Lương Ý đẩy tay của anh ra, "Anh muốn làm gì?"

"Đến lúc đó em sẽ biết. Tất cả những người muốn giành em ra khỏi tay anh đều không có kết quả tốt đẹp đâu." Sau khi lạnh lùng để lại những lời này, Sở Du mang theo gương mặt đầy sát ý rời khỏi phòng. Lương Ý muốn kéo anh lại, nhưng vướng sợi dây xích nên cách cửa nửa mét nữa phải dừng lại, đành buồn bực đứng giậm chân tại chỗ.

"Mẹ à, hình như gần đây mẹ không được yên lòng." Cô gái ngồi trên ghế sô fa gặm táo, tay cầm điều khiển TV chuyển kênh qua lại, lên tiếng hỏi.

Người phụ nữ a Phương nghe vậy thì cười nhạt, "Có thể là do gần đây mẹ có chút không thoải mái."

Cô gái nhíu nhíu mày, "Vậy mẹ mau về phòng nghỉ ngơi đi."

"Ừ." Bà gật đầu, rời khỏi phòng khách. Sau khi về tới phòng ngủ thì lập tức đi thẳng tới trước bàn, rút tờ giấy trắng có chữ viết bằng máu tươi ở trong ngăn kéo ra. Bà trầm mặc thật lâu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn con gái đang thích thú xem TV ở bên ngoài một cái, cuối cùng ấn phím gọi số điện thoại viết trên tờ giấy.

Không bao lâu sau, bà liền nghe được một giọng nói yếu ớt truyền đến, "Xin chào, xin hỏi ai ở đầu bên kia vậy?"

Người phụ nữ a Phương cũng không lập tức trả lời, mãi cho đến khi người kia hỏi lại một lần nữa, bà mới ấp a ấp úng nói: " Xin...xin chào."

"Xin hỏi cô là. . . . . ."

Bà cắn cắn môi, do dự hỏi, "Trong nhà của chị, có phải, có phải là có người bị bắt cóc hay không?"

Điện thoại đột nhiên im lặng không có tiếng vang, người phụ nữ a Phương ảo não cúi đầu, vò vò tờ giấy trên bàn một cái, xem ra, chỉ là một trò đùa giỡn mà thôi.

"Rốt cuộc cô là ai?" Tiếng chất vấn kích động bất ngờ vang lên khiến bà giật mình.

"Đúng, đúng là có chuyện đó sao?" Bà lẩm bẩm, bởi vì căng thẳng mà có chút cà lăm. "Trong tay tôi có một tờ giấy dùng máu để viết, là thư cầu cứu. Phía trên viết bốn chữ, còn có cả số điện thoại của bà nữa."

"Tiểu Ý chưa có chết, tiểu Ý chưa có chết. . . . . ."

Đầu dây bên kia không ngừng lặp đi lặp lại một câu nói, người phụ nữ a Phương liền lên tiếng cắt ngang, "Chuyện này. . . . . ."

"Chúng ta có thể gặp mặt nhau không? Ngay bây giờ, hiện tại cô đang ở đâu?" Còn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã ngắt lời, "Được rồi, chúng ta đến quán ăn XX trên đường XX gặp nhau nhé." Người phụ nữ a Phương cầm lấy tờ giấy trắng trong tay, tâm tình đè nén mấy ngày hôm nay nhất thời trở nên vô cùng nhẹ nhõm.