Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 99: Chiến thắng? (1)




Nguyên Kiệt bị chấn động tâm thần, hắn không rõ làm sao mình vẫn còn sống nữa, chỉ nhớ rằng có ai đó đã đẩy hắn.

“A... A...” những tiếng thét đầy tang thương tiếc nuối từ khắp các đoàn binh quanh khu vực này vang lên. Dĩ nhiên họ cũng như đội ngũ của hắn, đều bị sinh vật này quét đi sinh mạng, những bộ xương khô của họ lẫn với các chú tiểu, người dân xấu số.

Hắn cảm thấy những ánh mắt tuyệt vọng, phẫn hận không thể nói ra của những binh lính chiến sĩ ngã xuống. Người dân vô vọng tránh khỏi ác trảo của quỷ, tiếng khóc của trẻ nhỏ vang lên trong khung cảnh đầy ác liệt, tiếng căn nhà đổ vỡ như đón chờ sự diệt vong của số mạng nhân loại.

“Gào... Gào...” tiếng gầm lớn của quỷ khiến ý thức của Nguyên Kiệt trở lại.

Ánh mắt lần nữa lấy lại tiêu cự, trước mặt hắn là thân ảnh quen thuộc.

“Phụ thân...” hắn gào lên, nước mắt không tự chủ mà tuôn ra, dãy khỏi tảng đá nặng đè lên chân mình mà tới chỗ đại tướng Nguyên Lê. Cả người ông lúc này máu chảy khắp nơi, các vết thương nhỏ chi chít trên cơ thể và... máu chảy từ cánh tay trái đã bị đứt lìa của ông.

“Phụ...” lời đến trong họng hắn chợt nghẹn lại. Hắn có thể thấy rõ xương vai lộ khỏi ra huyết nhục, vì cứu hắn... vì cứu hắn mà...

Khuôn mặt ông lúc này vẫn vô cùng cảnh giác nhìn con quỷ, nhìn như không quan tâm nhưng đã có phần tái nhợt. Sóng huỷ diệt đó quét qua cánh tay của ông không có cảm giác gì cả, cho đến lúc này ông mới cảm nhận nỗi đau thấu tâm can, từng mạch máu trong người như bị mất đi một phần mà rung động khiến cơ thể chịu đau nhức.

Nhưng ông hối hận không? Đáp án là không, so với con trai ông thì một cánh tay này có là gì chứ. Nhìn con trai rơi lệ vì mình ông thấy rất mủi lòng, bất quá...

“Ngũ trưởng, cậu dám quên lời ta dặn sao, nam nhi chúng ta...”

Chưa kịp nói hết thì Nguyên Kiệt cắt ngang: “Đổ máu không rơi lệ...” Sóng mũi hắn cay cay, không biết có phải do phẫn uất hay cam chịu. Khuôn mặt hắn lấy lại sự cứng rắn lúc ban đầu. Ánh mắt hắn nhìn thẳng về con quỷ nói lên sự kiên định sẵn sàng đánh đổi tất cả để diệt trừ nó, bảo vệ người dân.

“Tốt, vậy mới là con trai ta, mới là nam nhi của Đại La ta chứ.” Ông cảm thấy thật tự hào vì hắn, đồng thời cảm thấy một ngọn lửa sục sôi từ hắn lây sang cả ông.

Làn sóng huỷ diệt kế tiếp phóng thẳng vào chổ hai người. Hai người đồng thời né tránh đi, làn sóng quét qua tiêu huỷ mọi sự sống, ngoại trừ...

“Kiệt nhi, nhìn kìa” Nguyên Lê chỉ tay về phía phát ra ánh vàng. Đó là những lá bùa của Vạn Hạnh đại sư.

Nguyên Kiệt lao tới chỗ những lá bùa, con quỷ đồng thời vươn cánh tay để lộ những vuốt sắc nhọn hòng vồ lấy hắn. Nhưng Nguyên Lê dùng bàn chân cứng rắn của mình đá ngã cánh tay đó khiến nó phải rút tay về, "gào" lên một tiếng thật đau.

Nguyên Kiệt cầm chúng lên, không ngờ những lá bùa bất phàm này vượt xa tưởng tượng của hắn nữa, làn sóng khủng khiếp kia quét qua không thể gây ra tổn thương cho chúng.

Nguyên Lê cơi chiếc áo giáp nặng trên người, để lộ những đường gân cơ săn chắc, cứng rắn. Cái tay phải của hắn rút ra thanh đao đen sắc bén ở đằng sau. Nhìn ánh kim lóe lên trên thân đao, hắn không biết đã bao lâu rồi mình mới cầm lại nó.

“Kiệt nhi, ta sẽ dẫn dụ sự chú ý của nó, con hãy nhân lúc đó dáng chúng lên người nó.” Nguyên Lê khuôn mặt tập trung nói.

“Cánh tay của người...” Nguyên Kiệt không an tâm hỏi.

“Yên tâm, chỉ là một cánh tay mà thôi, tiện nghi cho nó rồi.” Vừa dứt lời ông liền xông lên, không để nó lần nữa triệu tập sóng huỷ diệt. Hắn cứ tưởng võ công của mình đã đủ mạnh rồi chứ, quả là thiên ngoại hưu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Đầu tiên là cái cô bé kia, tiếp đến là thứ này. Nhưng cô bé kia ông còn có thể cảm thấy chút sinh ý, còn thứ trước mắt này thì chỉ còn ý niệm giết chóc nồng đậm tỏa ra mà thôi, nhân loại có thể chịu thua mà lùi bước, còn thứ trước mắt này e rằng chỉ có một kẻ sống.

Nhưng, như thế có là gì chứ. Ông đã sống, đã luyện võ trong an nhàn quá lâu rồi. Mãi đến hôm nay mới gạp những đối thủ mạnh mẽ như vậy lại khiến cho máu huyết trong cơ thể cứ sục sôi lên, nếu không giải tỏa ra thì rất là khó chịu đấy.

"Xem đao của ta..." la thật to rồi phi thẳng đến chỗ nó, ông bổ mạnh xuống đầu nó. Cú bổ như mang theo cả sự phẫn nộ cùng phấn kích của ông.

Những đoàn binh kia cũng ổn định lại tinh thần, các đội trưởng võ công cao cường nhất dẫn dụ bọn chúng, tạo sơ hở cho các đồng đội tấn công chúng quỷ.

“Giết! Giết!” Từng tiếng thét xung trận vang lên, cổ vũ sĩ khí của quân binh, dù cho con quỷ mới này có mạnh hơn nữa họ cũng không còn sợ nữa, điên cuồng tấn công bọn chúng.

“Gào...” Tiếng những con quỷ khác như muốn đáp lại bọn họ mà tru lên.

Lũ quỷ nhỏ đã bị tiêu diệt gần như toàn bộ, chỉ thấy được thưa thớt lũ quỷ đỏ mà thôi. Tuy nhiên số lượng ít hơn trăm lần nhưng sức mạnh mà nó đã phát ra trước đó còn khủng khiếp hơn cả trăm con quỷ hồng kia.

Lúc Nguyên Lê cầm thanh đao lao vào đọ sức với con quỷ thì Nguyên Kiệt cũng nhân cơ hội nó bị khuất tầm nhìn mà ẩn nấp đi.

Đao ông bổ thật nhanh, thật mạnh nhưng tốc độ nó cũng không hề kém cạnh, làm cho cú bổ trời giáng phá nát đất đá, lộ ra đường nứt to. Nó nhào lên cắn trả thì ông nhanh nhạy dùng cái đầu cứng cựa của mình húc mạnh vào thân nó, gạt sang một bên.

Vươn vuốt nhọn dài, ông đỡ lấy nhưng cái đầu nó chợt kéo dài ra cắn mạnh vào khuỷu chân làm ông đau nhức.

"Thứ chết tiệt này..." nén đau đớn ông đá mạnh vào cổ nó khiến nó văng ra, chân ông chảy máu. Ông khụy một chân xuống để lấy cân bằng. Vết cắn rất sâu, gần tới xương. Đây có lẽ là một trong hai vết thương cơ thể nặng nhất mà ông nhận lấy trong đời.

Đột nhiên con quỷ lại tạo ra hắc cầu, chuẩn bị một tràng sóng hủy diệt nhằm triệt hạ ông. Kinh nghiệm thực chiến tích lũy hơn chục năm đã làm cơ thể có phản xạ tự thân không qua lí trí, nhanh nhẹn phóng tới. Trước khi nó kịp phóng ra thì đã bị Nguyên Kiệt bổ thẳng vào đầu nó, ghì xuống lớp đất đá.

Nhưng hai chân linh hoạt của nó đá ông một cái khiến ông ngã ra xa. Nó lần nữa ngẩn cái đầu cụt lên, từ trong đó huyết nhục mọc ra, hình thành cái đầu mới.

"Hừ, mày đúng là thứ quỷ mà," ông nghiên răng một cái.

Con quỷ vươn tay dài sắc nhọn định chụp lấy bên vai cụt tay của Nguyên Lê nhưng ông né tránh được, tránh được một cái nhưng cái tay khác vồ lấy ông. Ông chỉ kịp giơ đao ra đỡ lấy khiến cho toàn thân theo quán tính lực mà bị nó hất vào bức tường đá, đổ bễ ra, cả sống lưng hơi đau nhức.

“Một tay đúng là bất tiện quá” Ông thầm nghĩ thế. Thấy Nguyên Kiệt núp gần đó nhiều lần định xông ra thì ông lắc đầu nhẹ ra hiệu chưa tới thời cơ. Thân thể ông cứng rắn như thế mà còn cảm thấy vô đùng nhức nhối, huống chi là người thường.

Con quỷ di chuyển rất nhanh mà còn linh hoạt nữa. Móng vuốt sắc bén cào rách da thịt ông, vung đao chém vào cơ thể nó thì nó lấy tốc độ hồi phục lại rất nhanh, nhanh hơn cả những con quỷ hồng trước đó.

Nguyên Kiệt vô cùng lo lắng cho phu thân hắn, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra được cơ hội ra tay, con quỷ này rất nhanh, với tốc độ của nó hắn không nắm chắc rằng mình có thể dáng được những lá bàu này không nữa.

“Làm sao bây giờ, phụ thân sắp không chống đỡ được rồi. Làm sao bây giờ, làm sao để nó đứng yên đây?” Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong hắn. Phải rồi, là lúc đó...

“Hộc hộc...” tiếng thở mệt nhọc của ông phát ra. Thân hình săn chắc in đậm những vết thương đỏ tươi trông vô cùng tệ hại. Ông vung một đao mà nó như rơi xuống không trung.

Càng nhiều vết thương trên cơ thể, tốc độ ra đòn của ông càng chậm, thậm chí rằng lúc này phòng thù cũng làm ông rất chật vật. Nó ấn bàn tay sắc nhọn của mình lên thân ông, cào văng đi hắc đao trên tay, để lại trên mặt ông một vết sẹo dài dữ tợn bên mắt phải xuống khuôn má. Lúc nó định giơ vuốt đâm vào tim ông thì ông dùng hết lực tập trung vào bàn chân, đá văng cơ thể con quỷ vào vách nhà.

Ông chống tay, co chân chật vật ngồi dậy, chỉ còn nhìn rõ một bên nên cảnh vật trong mắt ông thu vào có hơi mờ nhạt. Nhìn quang không thấy thân ảnh của Nguyên Kiệt đâu hết. Ông bỗng thở ra một hơi đầy ý vị. “Cũng tốt, dáng vẻ bây giờ của mình tốt nhất thằng bé đừng nên thấy,” ông ngẫm nghĩ.

“Gào...” Con quỷ lắc đầu làm cách mảnh vỡ rơi khỏi đầu nó, ánh mắt vẫn đỏ ngầu nhìn về phía ông. Nó bắt đầu tung chiêu thức tối thượng kia, sóng huỷ diệt.

Không khí xung quanh như bị hút lấy,sự chết chóc tỏa ra từ đó làm tinh thần con người chấn kinh nhưng lúc này ông lại không có gì là sợ hãi hết. Sức lực đã cạn, một tay thì bị đứt, vết thương chồng chất, lẫn sự mệt mỏi của tuổi già khiến ông đã không thể di chuyển được nữa. Khí tức tử vong mãnh liệt tỏa ra từ nó, ông đoán, đây là số mệnh rồi.

“Chậc, nguyền rủa kẻ nào đã triệu hồi thứ này.” Ông nhắm mắt lại, như cam chịu, như đón nhận lấy số mệnh. Dường như lúc này ông lại thấy rất rõ sinh tử, thấu hiểu vận mệnh của mình, những chấp niệm nhỏ nhặt còn sót lại cũng từ đó mà tan đi.

Những tiếng đau đớn, tiếng đồng đội ngã xuống, tiếng tường nhã đổ vỡ, tiếng gào thét của lũ quỷ truyền vào tai ông lại vô cùng nhẹ nhàng.

Sóng huỷ diệt lớn hơn các đợt trước đó chuẩn bị giáng xuống. Đứng trước nó, uy thế của vị đại tướng vẫn oanh liệt vững vàng, uy thế của đại trượng phu Đại Cồ Việt.