Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 83: Võ quán




Cô bé Thanh Loan là kiểu người hướng ngoại hoạt bát, đặc biệt là rất thích ra ngoài chơi. Cô bé kéo Minh Hoa đi khắp nơi trong kinh thành này. Minh Hoa được mở mang tầm mắt, cô được thưởng thức những quầy trò chơi như ném vòng, bắn tên, đá gà... vô cùng thú vị.

Hai tỉ muội bọn họ dắt tay nhau vui vẻ dạo qua những hàng quán bán đồ ăn, Minh Hoa ăn nhiều tới nỗi mà một bên Thanh Loan phải năn nỉ mãi cô mới rời đi, một bên thì chủ quán níu kéo khách hàng tiềm năng. Thanh Loan rủ Minh Hoa thử các bộ y phục khác nhau, đội những chiếc nón lá càng tô thêm nhan sắc cho cô. Mặt cô bé lấm le hết đi vì phấn trang điểm lúc đó khiến Minh Hoa bật cười. Đã hai năm rồi Minh Hoa mới thực sự vui vẻ thoải mái như thế, nơi này hoàn toàn khác biệt với ma giới, cô thật sự thả lỏng hòa cùng nơi đây...

Bọn họ dạo chơi cả buổi sáng, không biết từ lúc nào mà hai người đã vô thức đi tới Đại La võ quán. Đây là nơi luyện võ lớn nhất kinh thành, nơi đây đào tạo ra những võ sư có tiềm lực rất tốt để phục vụ quân đội, cống hiến cho nước nhà. Nơi đây không phân biệt nam nữ, già trẻ, ai muốn luyện tập đều có thể. Những người tốt nghiệp đứng đầu nơi đây đều là những mãnh tướng võ công siêu quần cầm những vị trí then chốt trong quân.

Ở đây triều đình đối với quân đội thi hành chính sách "ngụ binh ư nông", quân đội phải tham gia trồng trọt cùng người dân để vừa đáp ứng đủ nhu cầu lương thực, vừa có thể linh hoạt chuyển đổi vũ trang từ thời bình sang thời chiến khi đất nước cần. Nhờ chính sách này mà triều đình vừa có quân đội hùng mạnh mà vừa có đủ lương thực để nuôi binh. Do đó ở đâu có dân là ở đó có binh, xây dựng tình đoàn kết giữa những người lính với nhau thông qua hoạt động trồng trọt, chăn nuôi.

Ngay khi bước vào nôi này Minh Hoa mới thấy nó còn đồ sộ hơn vẻ bề ngoài nữa. Có rất nhiều khu vực luyện võ trong này, nào là khu tập bắn cung; khu tập vung kiếm, binh khí các thứ; khu tập thể lực, luyện quyền cước, đối kháng... Tuy nhiên khu tập các loại binh khí là có nhiều người nhất. Trong tay bọn họ cầm những binh khí sắc bén với hình hài đa dạng như kiếm gươm, giáo mác, đại đao...

Nơi đây cũng không phải toàn là võ sư, binh lính. Đôi khi Minh Hoa có thể nhìn thấy cả những công tử áo quần sạch sẽ, dáng người thon dài cùng làn da hơi trắng đến mức... ẻo lã. Trong tay bọn họ lúc nào cũng phây phây cái quạt giấy, có một số cô nương yểu điệu thục nữ, thẹn thùng chào chào nói nói với họ. Bầu không khí trong đây hết sức náo nhiệt, pha lẫn tiếng thở dốc.

Mắt của Minh Hoa và Thanh Loan sáng ngời lên, nhất là Minh Hoa, trong lồng ngực cô đang rất hưng phấn, ánh mắt nóng rực nhìn về phía những kiếm sĩ đang luyện kiếm kia. Từ khi luyện kiếm cô rất hi vọng có ai đó chỉ điểm, hướng dẫn cho kiếm kĩ của mình. cô không dám nhận là kiếm sư nhưng khi nhìn đến bọn họ khiến cô hơi nhăn mặt. Họ vung kiếm quá chậm, không hề có sự dứt khoát tí nào, quá mềm yếu.

“Tỉ tỉ, kia là Nguyên Lê đại thúc đó, ông ấy là kiếm sĩ giỏi nhất nơi đây đó.” Cô bé vừa nói vừa chỉ chỉ về phía một người đàn ông trung niên.

Người đó khá vạm vỡ, để người cởi trần nhìn rõ cơ bắp rắn chắc, làn da hơi rám nắng do tham gia trồng lúa ngoài trời, khuôn mặt người đó nghiêm nghị đang chỉ dẫn cho các chàng trai, cô gái đang luyện kiếm kia. Điều khiến bọn họ ấn tượng khi nhắc đến người đàn ông này là... hói đầu. Cái đầu trơn trơn bóng lóa không hề có một sợi tóc đen.

Nguyên Lê đại thúc là bạn của phụ thân cô bé Thanh Loan, hai người giao du nhiều lần nên ông vô cùng quen thuộc với cô bé, thậm chí hắn coi cô bé như là con gái mình mà yêu thương nữa.

“Đại thúc đại thúc,” tiếng kêu của Thanh Loan to rõ làm cho Nguyên Lê quay đầu lại nhìn xem. Có một bóng dáng nhỏ lập tức nhào vào lòng ông.

Ông ta cười rồi bế cả người cô bé lên trước mặt mình, hỏi: “Thanh Loan đó hả, mấy tháng không gặp trông con cao lên đấy.” Nói rồi hắn vèo véo má cô bé khiến cô khó chịu phồng má lên.

Nếu còn nhéo nữa chắc con bé sẽ cự mình mất. Nghĩ rồi ông thả cô bé xuống, xoa đầu quan tâm, nước mắt cảm động mà bảo: “Con mới về thành mà lại đến thăm ta rồi, đại thúc cảm thấy thật cảm động quá đi.” Ông làm động tác định véo má nữa nhưng Thanh Loan lùi lại.

“Ai nói con đến thăm thúc chứ? Con đến đây với một bằng hữu, người đó muốn luyện kiếm.” Cô khoanh tay hất mặt, không để ý đến hắn.

Nước mắt cảm động qua đi, té ra là ông tự đa tình rồi. Khoan đã... bằng hữu? Lửa khí sục sôi lên, quát bảo: “Bằng hữu con đâu, là nam hay nữ?” Cái tên Đào Trung Kiên này, không cần con bé thì thôi chứ, dám để tên công tử bột nào đó tiếp cận Thanh Loan bảo bối. Hắn mà phát hiện thì cái tên tiểu tử đó chết chắc rồi.

Thanh Loan chỉ ngón tay mình về phía sau Nguyên Lê đại thúc, nói: “Người đó kìa.”

Ông quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc lam y nhàn nhạt đang cầm thanh kiếm gỗ lên soi mói. Xung quanh cô là những nam thanh niên nhìn cô với ánh mắt kinh diễm, không chỉ có nam nhi mà nữ nhân cũng nhìn cô ấy với ánh mắt đầy cảm xúc.

Thiếu nữ này quá đẹp rồi. Đó là ý nghĩ chung của họ.

Nhưng quan trọng hơn cả là ánh mắt xem xét của cô lên thanh kiếm khiến họ nghĩ rằng cô gái này lần đầu mới thấy kiếm. Họ chắc là cô gái này là tiểu thư khuê tú của nhà nào đó đến đây tham quan thôi, dù sao cũng có rất nhiều công tử tiểu thư nhà quyền quí đôi lúc đến đây mà. Nghĩ rồi bọn họ tảng đi hết, các cô gái kia thì kéo tai của các nam nhi, còn có một số ít nam nhân ở lại liếc mắt ngắm Minh Hoa.

Có một thanh niên với làn da ngăm săn chắc, khuôn mặt tuấn tú không nhịn được bước lại chào hỏi: “Nè cô gái, đó là kiếm gỗ dùng để tập luyện.”

Giọng nói nam nhân vang lên khiến Minh Hoa ngửa mặt lên nhìn, đó là một nam nhân tuấn tú với làn da ngăm rám nắng, ánh mắt hơi mang nét ngây ngô. Nói rồi hắn cầm một thanh kiếm gỗ lên, hướng về phía người gỗ, bảo Minh Hoa: “Phải sử dụng nó như này nè,” hắn chém mạnh xuống con người gỗ khiến nó in hằng lên một vệt.

Hắn là con trai của Nguyên Lê, Nguyên Kiệt. Hắn cũng nghĩ rằng Minh Hoa là tiểu thư nhà quyền quí nào đó đến đây chơi đùa thử kiếm mà thôi. Mọi lần hắn đều làm lơ để người khác hướng dẫn, nhưng không hiểu sao khi nhìn dung nhan của Minh Hoa khiến hắn xúc động muốn ra mặt chỉ bảo cô.

Có một vài cô gái thấy vậy thì hơi bất mãn. Họ đều là những người luyện tập ở đây cũng được một thời gian rồi, họ rất hâm mộ Nguyên Kiệt do diện mạo của hắn đẹp nhất trong số những người đồng trang lứa ở đây, nhân phẩm tốt, thường xuyên giúp đỡ các học viên khác, quan trọng là hắn vừa giỏi võ nghệ vừa là con trai độc nhất của Nguyên Lê đại tướng nữa chứ.

“Hừ, chỉ là dựa vào dung mạo thôi mà.” Một cô gái bất mãn kêu lên. Cô ta ngày thường cũng nhiều lần tạo cơ hội nói chuyện với Nguyên Kiệt mong hắn có chút ấn tượng nhưng hắn chỉ lạnh nhạt bước qua. Cũng có rất nhiều cô gái như cô ta vì thu hút sự chú ý của hắn mà làm đủ mọi chiêu trò hắn cũng chẳng đếm xỉa tới. Thế mà hôm nay nữ nhân này mới đến mà hắn lại chủ động thân cận hướng dẫn thế mới khiến các cô bực tức không cam.

"Phải đó, ta coi tỉ tỉ này là đến để câu dẫn Kiệt trưởng đoàn mà," cô gái khác cũng chen miệng vào. Sau đó tiếng xì xầm từ chỗ các tiểu thư phát ra in ỏi... Đa số đều là sự ghen tỵ khi nhìn thấy nam thần trong lòng mình thân cận với Minh Hoa.

Minh Hoa không để ý đến đám đông bàn tán, cô chỉ nhìn theo động tác Nguyên Kiệt, thấy hắn chém mạnh như thế mà chỉ làm xây xước con người gỗ có một chút mà thôi. Quá yếu rồi, cô nghĩ vậy.

Mà dù sao đi nữa họ cũng là kiếm sĩ mà, cô muốn nâng cao kiếm thuật của mình nên có ý nghĩ muốn so kiếm. Thế là Minh Hoa cầm kiếm gỗ dừng trước người gỗ kia. Nguyên Kiệt nhường đường, hắn đoán đúng là cô nương này muốn thử kiếm mà.

Cô nương này thật xinh đẹp, làn da trắng vàng, mái tóc xõa xuống vai bóng mượt. Thứ thu hút hắn nhất là cái khí thế thanh lãnh mà cô tỏa ra đó, nó khác xa so với các cô nương hắn từng gặp, không hề có sự giả tạo thanh cao trong đó, dường như đó vốn là bản tính của cô vậy. Cô có đôi mắt rất đẹp khiến hắn muốn nhìn thêm, lúc này dáng vẻ tập trung của cô càng thêm động lòng người.

Không hiểu sao có một cảm xúc nóng rực len lỏi vào trái tim ngây thơ của hắn, hình như hắn có chút để ý cô rồi.

Bọn nam thanh nữ tú chưa trải sự đời như họ có thể không nhận thấy khí tức của Minh Hoa, nhưng Nguyên Lê thì biết rất rõ. Đó là lệ khí của những kẻ tay đã nhuốm máu người. Nghĩ đến đây ông vội xoa đầu Thanh Loan cũng đang hóng chuyện, bảo: “Loan nhi, cách xa người đó ra.”

Thanh Loan khó hiểu ngẩn đầu lên hỏi hắn: “Tại sao thúc nói như vậy chứ? Nhìn tỉ ấy như vậy thôi chứ tỉ ấy tốt lắm đó.”

Ông không nhìn Thanh Loan mà nhìn Minh Hoa, nghiêm túc nói: “Ta không biết cô gái này tốt hay xấu, tốt nhất là con đừng có gần người đó quá.” Không biết nhân phẩm như thế nào nhưng dựa vào trực giác chinh chiến bao nhiêu năm ông có thể khẳng định cô gái này vô cùng nguy hiểm, không như vẻ bề ngoài.

Thanh Loan nhéo ông một cái khiến ông hơi đau, cô không thèm để ý ông nữa. Vì ở hơi xa nên Minh Hoa không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ. Cô chuẩn bị xuất kiếm.

Mọi người hướng ánh mắt về phía Minh Hoa như đang đợi trò vui đến. Dù sao thì cũng có những tiểu thư công tử đến đây chơi thử rồi, lần đầu vung kiếm lên khiến họ phải té ngã nữa kìa. Vài cô nương tụ tập xì xầm với nhau:

- Cô nương khuê tú thế kia có thể chém được gì chứ?

- Phải đó, nhìn yếu đuối như vậy không hiểu sao mà Kiệt sư huynh lại coi trọng nữa.

- Thôi nao, dù sao thì cô ta cũng có dung mạo tuyệt sắc thế kia cơ mà.

- Hừ... Hồ li tinh.



Từng tiếng ai oán, ghen ghét tị hiềm của các thiếu nữ cô nương văng ra. Nguyên Kiệt hơi bực mình, hắn định bảo họ im miệng thì Minh Hoa vung một kiếm thật nhanh khiến con người gỗ đứt thân trên ra.

Sự việc khiến bọn người xung quanh chấn động, cả khu đó lặng thinh, không ai dám mở miệng nói gì cả, ánh mắt kinh ngạc sững sờ đổ dồn về phía Minh Hoa, cả Nguyên Kiệt cũng không ngoại lệ.

Nguyên Kiệt một hồi mới phản ứng hắn lại gần sờ sờ con người gỗ. Bề mặt vết cắt ở trên đó thật nhẵn bóng, hắn không thể tin vào mắt mình được nữa. cô gái này vừa dùng kiếm gỗ sao? Nghĩ rồi hắn không màng phép tắc mà đoạt lấy kiếm gỗ trong tay Minh Hoa, kiểm tra xem có dấu thứ gì không. Nhưng hắn không thấy gì cả.

“Chịu chết đi,” tiếng quát lớn làm kinh động mọi người. Một bóng người nhảy xuống chỗ Minh Hoa, cô bé phản xạ nhanh chóng né tránh qua một bên khiến nắm đấm của người đó nện xuống nền đất lạnh.

"Né được sao?" Ông rất ngạc nhiên về thân thủ bậc này của Minh hoa.

...