Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 79: Lời thề dưới ánh trăng (1)




Chí Trung cầm tay Thiên Tuệ, hơi ấm từ tay hắn lúc chạm vào bàn tay trắng nõn của Thiên Tuệ khiến má cô hơi phiếm hồng, hắn nở nụ cười pha lẫn chút vô lại khiến Thiên Tuệ như bị hút hồn, hắn hỏi: “Nàng chưa cho ta biết tên của nàng đó.”

Trắng thật, mịn thật, bàn tay mềm mại của cô làm cho hắn cảm thấy rất nhẹ nhàng, thoải mái, hắn nhịn không được mà sờ sờ thêm.

Minh Hoa tát vào cánh tay không an phận kia của hắn “bát” một cái thật mạnh, cô đẩy hắn ra, ôm lấy Thiên Tuệ, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, bĩu môi nói: “Tên biến thái, ai cho nhà ngươi động vào tỉ tỉ hả?”

Hắn... biến thái sao? Cái định mệnh gì vậy, một cực phẩm mĩ nam như hắn mà có ngày lại bị một con nhóc mắng là biến thái sao... tức chết hắn rồi. Hắn chỉ hai ngón tay về phía mình, bất mãn nói: “Này con nhóc kia, ngươi có thấy tên biến thái nào đẹp trai như ta không?”

“Hừ, kẻ có ý đồ với tỉ tỉ của ta, không phải kẻ xấu thì cũng là biến thái hết.” Nói rồi Minh Hoa ôm Thiên Tuệ chặt hơn nữa. Lúc nãy khi hắn nhìn vào Thiên Tuệ cô có cảm giác ánh mắt của nam nhân này rất khác với lũ người mà cô gặp kia, nhưng khác ở chỗ nào thì cô không thể lí giải được. Nhưng để đề phòng bất trắc thì chế độ Minh Hoa hộ tỉ cũng được bật lên.

“La Thiên Tuệ, đó là tên ta,” nói nhỏ một tiếng rồi Thiên Tuệ má hơi hồng mà quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt hiếu động của hắn.

“Hô, thiên sinh lệ chất, trí tuệ toàn tài. Tên hay tên hay.” Hắn vừa vỗ tay vừa kinh hô. Ánh mắt sáng ngời của hắn khi nhận xét về tên của cô khiến Thiên Tuệ càng thêm bối rối, ngượng ngùng.

“Còn ta là Minh Hoa,” Minh Hoa vừa nói vừa vểnh mũi kiêu ngạo.

Chí Trung với khuôn mặt rất sốc, hắn nuốt nước miếng “ực” một cái rồi làm vẻ tiếc hận: “Hầy, bông hoa lài cắm bãi c*t trâu, cái tên đẹp vậy mà lại đặt sai chỗ, tội lỗi tội lỗi.” Ánh mắt an ủi liếc nhìn Minh Hoa. Hắn che mặt mình đi, không nghĩ tới mình mấy hôm nay lại ghen ăn tức ở với một con nhóc.

Minh Hoa nghiên đầu khó hiểu trong giây lát... lúc cô bắt được điểm mấu chốt thì...

“Bát...” Một cái chưởng đau đớn giáng xuống mặt Chí Trung khiến cả người hắn bổ ngã ra phía sau.

Minh Hoa lửa giận đùng đùng mà phồng má. Này thì ct trâu, này thì ct trâu này.

“A... A... Con nhóc kia, sao ngươi cứ hở tí là ra tay thế, ta bị huỷ dung thì biết tìm ai tính sổ đây?” Chí Trung vuốt mặt tức giận hét. Phải, biết tìm ai đây, cô nàng này mạnh hơn hắn... không là hắn hơn cô một chút, chẳng qua cô là muội muội của cô gái hắn để ý kia thì sao hắn có thể ra tay được chứ.

Thiên Tuệ hơi đau đầu tí, cô dựa lưng vào tường, tay sờ lên trán, những giọt mồ hôi trên mái tóc mượt dài dần trở nên rắn chắc, băng đá. Những tiếng thở nặng cùng khuôn mặt gượng ép của Thiên Tuệ khiến Chí Trung thấy rõ. Lúc Thiên Tuệ lập lờ nghiên đầu qua như muốn ngã thì Chí Trung vọt qua người Minh Hoa tới đỡ lấy cô. Hắn lấy mình làm gối để cô tựa đầu vào ngực mình.

“Có chuyện gì vậy? Nàng không sao chứ?” Nhìn đến khuôn mặt tiền tụy của Thiên Tuệ mà tâm thần hắn trở nên lo lắng cùng đau lòng mà hầu như không còn xuất hiện ở hắn nữa.

Minh Hoa cũng quan tâm hỏi, đồng thời cô sử dụng tinh thần lực quét qua toàn thân Thiên Tuệ một lượt, không phát hiện thứ gì bất thường cả. Cô thở phào nhẹ nhõm.

“Tỉ tỉ, ta không thấy gì bất thường hết,” Minh Hoa nhìn một lúc thì cô mới sực nhớ ra, cô vội đẩy Chí Trung ra, ánh mắt như tuyên bố lãnh thổ với hắn.

Và thế là hai người lại tiếp tục gà bay chó sủa với nhau, cuộc chiến không hồi kết...



Chí Trung ngồi bực tức một mình trên mái ngói. Rõ ràng đây là nơi của hắn mà, vì cái gì mà bắt hắn phải ra khỏi đó chứ, còn con nhóc kia tại sao lại được đặt quyền mà ngủ cùng với nàng ấy chứ?

Hắn đang thở phì giận dỗi mà không biết rằng xưa nay mình có nhường ai bao giờ đâu, vì nàng ấy mà hắn vô thức phá lệ. Mở mái ngói lên, hắn thẫn thờ nhìn đến khuôn mặt hiền từ của nàng đang đắp chăn cho con nhóc kia. Ở nàng lúc này toát ra một tia ôn nhu lương thiện khiến trái tim hắn tan chảy.

Thấy cô nhóc kia đã ngáy khò rồi, hắn liếc mắt xung quanh rồi làm một quyết định.

Thiên Tuệ nhìn Minh Hoa ngủ mà cảm thấy an lòng, cô cũng định ngồi lên giường, ngả lưng chợp mắt thì có tiếng nói nhỏ bên tai: “Này...” Tiếng nói lướt lướt khiến cô thấy nhột, quay qua thì thấy khuôn mặt Chí Trung đã cách rất sát mặt mình. Thiên Tuệ bỗng đỏ mặt lùi lại thì Chí Trung nắm tay cô định kéo cô đi.

Cô vừa dùng sức thoát ra vừa hỏi: “Ngươi định làm gì?” Hắn càng nắm chặt tay cô, không ngoảnh mặt mà đáp: “Đi theo ta, ta có cái này muốn cho nàng thấy nha.”

Nghĩ nghĩ trong chốc lát thì cô không cảm nhận được tia ác ý nào của hắn hết. Thế là cô ngầm đồng ý mà đi theo hắn. Mà dù có từ chối cũng đâu thể được, chân cô đang bị thương mà, thế là hắn bồng cô đi. Hương thơm của hắn hà lên người cô khiến cô đỏ mặt.

Bàn tay thô ráp của hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của không hiểu sao lại khiến cô sinh ra một cảm giác rất an tâm, giống như... giống như phụ thân của cô vậy.