Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 64: Thiên Tuệ tấn công




Bà lão đuổi theo Thiên Tuệ một hồi thì không thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Trời đã tối hẳn, khu rừng trở nên âm u, gió thổi thoang thoảng xuyên qua các khẽ lá, bà lão có thể nghe rõ cả tiếng “rít rít” của côn trùng, hay là những tiếng “cúc cu” của loài chim ăn đêm. Cảnh vật quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức bất thường...

Lý do bà ta muốn giết cô vì cô phá hỏng kế hoạch chỉ là một nửa mà thôi, lí do khác là vì bà ta nhìn ra được tu vi của cô thấp hơn bà ta một bậc, nếu hấp thu được chúng bà ta có thể bù vào lực lượng đã mất trước đó.

Bà ta để hai tên kia ở lại vì nhìn không thấu tu vi của Minh Hoa, theo phán đoán cá nhân thì chắc chắn vượt xa cảnh giới của bà ta hiện tại. Bên cạnh đó còn thanh kiếm huyền bí trên tay cô ta khiến bà ta cảm thấy bị đe dọa.

Bà ta cẩn thận đi từ từ ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên có tiếng “sột soạt” nhẹ vang lên ở bụi cỏ nhỏ phía trước. Bà ta tung một đạo linh lực vào cái bụi đó.

“Bùm” một tiếng, cái đầu của một con thỏ nhỏ văng ra, thân thịt nó dây máu ra tứ phía.

“Ra đây đi, tao biết mày đang ở đây.” Bà ta nói lớn, vang vọng xuyên qua các khẽ lá nhưng bầu không khí vẫn rất im ắng, cả khu rừng chỉ có một mình bà ta.

Im ắng đến nỗi cơn gió nhẹ thôi qua cành cây, ngọn cỏ làm người ta cũng có thể nghe thấy. Bà ta di chuyển, mắt cảnh giác nhìn xung quanh, lúc bước qua một bụi cỏ thì đột nhiên cả hai chân cứng đờ ra khiến bà ta suýt té.

“Tại sao ở đây lại có băng?” Bà ta dùng linh lực hòng làm tan băng nhưng không hiểu sao hiệu quả lại rất chậm.

Bùm. Một tia sét phóng cực nhanh về phía sau vai bà ta, trúng phải khiến từng mảng thịt vung ra, tóe máu nát cả bả vai.

“A... A... A...” Bà ta gầm lên một tiếng đau đớn tột độ. Bà ta đỏ mắt tức giận quay đầu lại tìm kiếm Thiên Tuệ. Đồng thời cũng trích xuất một ít lực lượng của mình để ngầm trị thương.

Bà ta tụ linh lực phóng về hướng ra đòn đó.

“Rầm...” Chỉ có tiếng cây to đổ rầm xuống mà thôi, còn người thì vẫn không thấy đâu.

Bùm... Tia sét tiếp theo nhắm thẳng sau khuỷu chân bà ta khiến mụ khụy xuống. Mụ cắn răng nhịn đau quay qua hướng ngược lại nhưng vẫn chẳng thể cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Tuệ. Định lần nữa tung đòn thì...

Bùm. Một tia sét tiếp theo phóng thẳng về cánh tay trái của mụ khiến cả cơ thể mụ ngã lật ngửa người, vì theo quán tính nên mụ bị gãy mắt cá chân do lớp băng.

Mụ phun một ngụm máu lớn mà ôm lấy cánh tay.

“A... a... a... Con khốn chết tiệt. Tao phải giết mày” Bị công kích liên tục khiến bà ta không thể nào hồi phục kịp. Trị thương một bộ phận thì ngay lập tức hứng chịu hàng loạt công kích khác. Ánh mắt mụ càng ngày càng trở nên u ám, đằng đằng sát khí.

Bùm... Bà ta lại ăn thêm một kích nữa.

Bà ta tung ra một đòn, nhưng vẫn vô vọng không thể đánh trúng Thiên Tuệ.

“Chết tiệt, phải nghĩ cách, phải nghĩ cách.” Bà ta cố gắng trấn tĩnh lại. Cái đầu của mụ đang đưa ra trăm ngàn giải pháp.

“Hừ, là mày ép tao phải lật con bài tẩy này rồi.” Nghĩ rồi bà ta cắn răng kết chú giữa hàng loạt công kích của Thiên Tuệ mà cô không hề hay biết.

Bùm... Bùm... Bùm... Hàng loạt công kích cứ liên tục nhắm vào bà ta. Động tĩnh quá lớn khiến các con vật nhỏ sợ hãi chạy tán loạn, chim chóc bay đi khỏi vùng đó.



Trước căn nhà ngói đổ nát có cả một đoàn binh, trên đầu mỗi người đội chiếc mũ trụ có vành, áo giáp pha màu lục sậm. Trước ngực có hai miếng hộ tâm phiến hình tròn được tạo tác thành dạng xoắn nước cuộn tròn lại ở hai bên ngực, cầu vai của giáp được trang trí hình đầu sư tử.

Trong tay họ là những cây thương sắc nhọn, cao hơn nửa đầu. Khuôn mặt mỗi người đều hiện lên sự nghiêm nghị, họ đa số đều là những người trẻ tuổi nên trân nét mặt vươn thêm vài phần nhiệt huyết.

Đoàn quân đang dừng chân ở trước một ngôi nhà đổ nát. Có vài người đang ở trong khám xét thứ gì đó.

“Bệ hạ, củi vẫn còn mới, có thể là họ chỉ mới rời đi.” Một tướng lĩnh đang quỳ một gối trước mặt một hình bóng đang nằm ngả người vắt chéo chân nhàn hạ bóc hạt dưa ăn.

Người đó y phục khác hoàn toàn với những binh lính kia, toàn thân đen huyền, viền thêu rồng vàng kể cả ở sau lưng.

Khác với vẻ mặt nghiêm trang của bọn họ, trông hắn rất ung dung tự tại. Đột nhiên hắn đứng bật dậy, mặt hơi biến sắc.

Hắn cảm giác được có một sự liên kết nào đó đang kêu gọi mình ở sâu trong rừng già đêm tối. Cảm giác rất quen thuộc.

Bỏ qua sự khó hiểu xung quanh, hắn phi thân mình về hướng phát ra tiếng gọi kỳ lạ này.

“Bệ hạ.” Tiếng kêu thánh thanh của một trong những người đứng đầu khiến cả đoàn sực tỉnh, họ phải nhanh chóng theo sau người. Nếu bệ hạ có nguy hiểm gì thì kẻ gánh chịu hậu quả là bọn họ đấy.



Thiên Tuệ có thể thấy được tu vi của bà ta trên cô một bậc, nếu cô ở lại chỉ có đường chết, không chừng còn liên lụy đến Minh Hoa nên cô nhanh chóng chạy đi.

Tuy cô có tu vi tiểu tiên đỉnh phong nhưng cô vẫn không dám chắc mình có khả năng đối đầu trực diện với bà ta.

Một phần vì cô cảm thấy mục tiêu của bà ta là mình, một phần vì hòng tách mụ khỏi Minh Hoa để bảo vệ con bé.

Thiên Tuệ có trí nhớ rất tốt, tối hôm đó cô chỉ đọc lướt qua đã nhớ được hai trong các bí thuật của quyển sách là "Ẩn thân" và "Triệt tức", thế là cô ngay lập tức áp dụng để đối phó với bà lão này.

"Triệt tức" để xóa bỏ hết khí tức xung quanh bản thân, còn "Ẩn thân" xóa bỏ thân nhiệt, cả hai thứ kết hợp lại trùng hợp giúp cô có thể tàng hình, ẩn mình vào xung quanh mà liên tiếp tung ra công kích nhắm thẳng vào bà ta rồi linh hoạt di chuyển tránh cho mụ phát hiện vị trí.

Cô không muốn giết người không có nghĩa là cô sẽ để mặc mình bị người khác chém giết thoải mái như vậy.

Mọi chuyện đều đang diễn ra như kế hoạch thì cô cảm thấy có một luồng linh lực hiện diện ở đâu đó rất gần đây... Rất gần... Gần như... Ở dưới chân.

Ý nghĩ xẹt qua đầu khiến Thiên Tuệ kinh hãi, cô nhanh chóng nhìn xuống mặt đất thì thấy một trận pháp đang khởi động.

Trận pháp quá lớn, cô không chạy kịp rồi...