Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 61: Hang động lạ (3)




Trước những công kích huỷ thiên diệt địa kia mà ánh mắt cô gái chẳng hề nao núng, sợ hãi mà chỉ có sự bình tĩnh. Cô gái đó giơ cây nỏ lên phía trước, chĩa thẳng vào đợt công kích.

Cô gái xanh lại xuất hiện trong tầm mắt Thiên Tuệ. Cô ta nhìn Thiên Tuệ, thấy hai hàng nước mắt chảy xuống kia, cô gái đó quẹt quẹt.

“Khóc... Khóc kia”. Cô ta nói xong nhưng cũng không đoái hoài gì đến Thiên Tuệ, chỉ chăm chăm ôm thú nhỏ đi về phía trước. Cô nhìn thấy một cây nỏ dưới đất, cô ta cầm lên soi soi.

Thu lại cảm xúc, Thiên Tuệ lau nước mắt đi. Đi tới bắt lấy cây nỏ trong tay cô gái kia rồi thu vào trong.

Cô gái kia cũng không quan tâm lắm mà chỉ chỉ Thiên Tuệ về hướng phía trước. Đó là một chiếc bàn hình tròn, trên bàn có các khuôn giống hình dạng của những cuốn sách. Ở trên có năm khuôn, dưới năm khuôn đó có một khuôn.

Cô ta chỉ về cái khuôn ở dưới, miệng lờ lờ nói: “Mất... Trộm.” Rồi nhìn chằm chằm vào người Thiên Tuệ như thể cô là kẻ trộm không bằng.

“Hả, ta sao. Nhưng ta mới tới đây lần đầu mà, sao ta có thể lấy thứ gì được chứ?” Khoan đã, dường như có một ý nghĩ nào đó xẹt qua trong đầu Thiên Tuệ.

Năm cái khuôn sách, rất giống cuốn Toán, Lý, Hóa, Sinh, Tinh thần của Phong Nha. Còn cái khuôn ở dưới... Thiên di bộ pháp. Phải, là cuốn Thiên di bộ pháp kia.

Thiên Tuệ cười khổ vỗ trán, song cô nghĩ đến một chuyện. Đây chẳng lẽ là nơi của chủ nhân Phong Nha, mà Phong Nha luôn miệng gọi Minh Hoa là chủ nhân, kết hợp với tràng cảnh hồi nãy cô chứng kiến cô có thể đưa ra kết luận rằng cô gái hồi nãy là Minh Hoa.

Minh Hoa là luân hồi giả chuyển thế sao? Nhưng tại sao cây nỏ thần này lại ở trong tay cô chứ, có rất nhiều câu hỏi trong đầu Thiên Tuệ khiến cô liên tục vò đầu bức tóc.

Chứng kiến khuôn mặt liên tục thay đổi của Thiên Tuệ, thêm hành động cứ suy nghĩ chút lại vò đầu bức tóc của Thiên Tuệ khiến cô gái kia nghĩ cô bị bệnh gì đó.

“Thôi vậy, ta không có khả năng tìm hiểu hết được. Trước tiên phải trả lại đồ vật đã.” Nghĩ nghĩ Thiên Tuệ cũng thấy nhẹ đầu hơn.

Cô quay sang nói với cô gái kia: “Ta biết vật đó ở đâu, cô đi theo ta.”

Từ trong hư không hiện ra một thân ảnh to lớn mà vô cùng quen thuộc với Thiên Tuệ, Thanh Giang. Một cỗ khí lực từ cây nỏ phát kích ra, một luồng bạch quang nhắm thẳng vào đợt công kích, lực lượng của nó quét tan phá nát toàn bộ công kích của bọn chúng.

Bọn chúng muốn chạy nhưng không kịp. Mũi tên ấy chạm phải một tên, khiến nó nổ ra, tạo thành trận pháp mang bạch sắc vây hãm tất cả lũ còn lại. Những kẻ ở trong trận pháp ấy như những con mồi đang chờ mổ thịt vậy.

Từng khuôn mặt lạnh băng hiện lên vẻ không cam lòng, không chịu thua cuộc hay sợ hãi. Cô gái đó thấy hết những cảm xúc đó nhưng ánh mắt vẫn không hề dao động.

Cơ thể của những kẻ đó đang từ từ phân tán, triệt để vẫn lạc.

Cô gái ấy đưa nỏ ra ngắm, thanh nỏ tan biến dần đi. Cô nhắm mắt lại, ngửa đầu lên cao, thân ảnh của nàng cũng dần hóa thành những hạt sáng li ti rồi tan biến vào hư không theo người nam nhân kia, như chưa từng tồn tại.

Không hiểu sao chứng kiến một tràng cảnh như này hai hàng lệ của Thiên Tuệ đã ương ướt lúc nào mà cô còn không hay.

Mọi thứ trở lại bình thường, sinh vật xung quanh tiếp tục chuyển động, như không hề bị đóng băng.



Ngoài cánh rừng này là nơi núi non trùng điệp. Núi trong sông, sông trong núi. Sau lưng là rừng, trước mặt là đồng bằng, xa nữa là biển cả... Nơi đây non sông tráng lệ, phong thủy hài hòa.

Khắp nơi có làng mạc, những mái ngói dựng lên chi chít, người người đi lại tấp nập, họ trao đổi hàng hóa, cười cười nói nói.

Đằng xa ở trung tâm là hoàng cung nguy nga tráng lệ, đã qua bao nhiêu thập kỹ vẫn tồn tại ở đó. Một thân cây bàng trong khuôn viên hoàng cung ấy, có một người thiếu niên đang nằm trên cành cây rắn chắc, ngặm một cây tăm trong miệng, ung dung nhìn trời mà tương tư.

Chàng trai ấy vừa ngâm nga một giai điệu yêu đời vừa đưa tay lên bầu trời như muốn nắm lấy gì đó, nói: “Ầy, mới có vài tiếng thôi mà ta đã muốn gặp lại nàng rồi. Đi vội quá mà không hỏi tên luôn nữa.”

Nghĩ lại cảnh tượng cơ thể ấy, máu nóng trên mặt hắn ẩn hiện, hắn ho khụ một tiếng, lẩm bẩm: “Là tai nạn, là tai nạn thôi.” Một tai nạn sung sướng.

Chết tiệt thật, cả ngày trong đầu hắn chỉ có hình ảnh của cô gái ấy.

Cứ nhắm mắt lại định ngủ thì hình ảnh ấy lại hiện lên quấy rối tâm trí hắn. Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ là một kẻ háo sắc a, chuyện này thật không thể hiểu nổi.

Đang mải nghĩ ngợi thì hắn nghe tiếng bước chân đi tới. Người đó mặt y phục của quan viên, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú mang hơi hướng của bậc thư sinh nho nhã, cao quý.

Ánh mắt của người đó mang theo sự nghiêm túc, kiên định, chính trực, công chính, là hình ảnh của một nhân vật có thể tạo thành đại sự sau này.

Người đó đi tới bên dưới gốc cây, ngẩn đầu lên trên, chắp hai tay ra trước mặt, giọng thưa vâng nhưng mang theo một tia ý vị: “Thưa bệ hạ, binh lính ngài yêu cầu thần đã chuẩn bị xong, sẵn sàng đợi lệnh ạ”.

Nghe ra giọng nói cũng biết là ai đến, Chí Trung nghĩ nghĩ bèn nói với vị quan lại ở dưới kia: “Này Công Uẩn, ta có cảm giác luôn nhớ mong một người, muốn ở bên cạnh người đó, che chở cho người đó. Ngươi nói thử xem rốt cuộc ta đang bị làm sao thế này?”

Quan viên tên Công Uẩn kia chỉ nghĩ thầm: không ngờ người như bệ hạ mà cũng có mặt tư xuân như vậy, chả phải hắn thích ai thì cứ bắt đi là xong rồi sao? Bất quá hắn vẫn chắp tay trả lời: “Thưa bệ hạ, có thể người đang tương tư đấy ạ.”

Chí Trung ngồi bật dậy, nhìn xuống Công Uẩn, hắn kinh ngạc cùng khó hiểu hỏi: “Tương... Tương tư sao?”

“Phải.” Công Uẩn chắc nịch trả lời, hắn nói tiếp: “Những biểu hiện đó của ngài cho thấy trái tim ngài đang rung động với ai đó, muốn ở bên người đó, nâng niu, trân trọng người đó. Đó là cảm giác thích một ai đó.”

“Chậc chậc, Công Uẩn ơi là Công Uẩn. Không ngờ ngày thường ngươi nghiêm túc vậy, té ra cũng là một cao thủ tình trường.” Cái tên mặt than này đúng là uyên bác mà, cái gì cũng biết, không uổng công hắn là thân vệ do đích thân hắn chọn.

Công Uẩn vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị của mình trước sự ngả ngớn của Chí Trung. Vì tài học rộng của Công Uẩn nên có rất nhiều công việc Chí Trung hắn đều đùn đẩy cho Công Uẩn khiến cho hắn có lúc phải bực mình.

Thu lại vẻ cợt nhả, Chí Trung hắn nói với giọng điệu nghiêm túc: “Tốt lắm, rạng tối nay chúng ta sẽ xuất quân.”