Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 44: Thanh Giang – Linh Quang Loạn Tiễn




Con thú cuối cùng, A Tứ nhìn chằm chằm thân ảnh của Minh Hoa, nó không biến mất như những con khác mà hóa thành một đạo tàn khí, chui vào trong lưỡi kiếm, lưỡi kiếm lam sắc biến mất, chỉ còn lại chuôi.

Ánh trăng đã lên cao, khắp nơi trên thảo nguyên được chiếu sáng mờ mờ. Ở đâu cũng toàn xác là xác của những con thú xấu số, những con thú không chạy kịp trong hỗn chiến, những con thú bị con quái vật khổng lồ giẫm đạp.

Thiên Tuệ lê cái thân tàn của mình tới chỗ Minh Hoa, cô cúi người xuống ôm lấy cô bé, kiểm tra nhịp thở.

“May quá, con bé không sao rồi.” Thiên Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cô càng ôm chặt lấy Minh Hoa, nước trong mắt cô hơi lóe lên.

“Gừ... Gừ... Gừ...” Toàn thân con quái vật đầy các vết thương do lũ thú gây ra, hai chân của nó bị công kích nhiều nhất, cả một thớ thịt lộ cả ra ngoài, có thể nhìn thấy cả xương. Nó vẫn sống, bị vây công như vậy nhưng cuối cùng nó vẫn sống.

“Khốn khiếp, vậy mà mày vẫn còn sống.” Thiên Tuệ nghiến răng, nhưng bây giờ cô cũng không thể làm được gì nó cả. Ngự đã bị nó phá nát, phải mất rất lâu mới hồi phục được, linh lực thì gần như cạn kiệt, cơ thể lúc này đã gần đến cực hạn rồi.

Nó đang từ từ bò dậy, trong ánh mắt nó lúc này chỉ còn lại hận ý lạnh thấu xương, nó dùng hai chân lết xác đến chỗ hai cô. Thiên Tuệ sắc mặt khó coi, cô cắn răng nắm chặt nỏ thần trong tay, lòng thổn thức: “Chẳng lẽ, chúng ta phải chết hết sao?”

Không, cơ hội vẫn còn. Nhát chém của Minh Hoa đã mở đầu của con quái ra, cô có thể nhìn rõ viên ngọc đỏ tươi như máu đó, thân hình nó tuy lớn nhưng viên ngọc lại không khác những con tiểu quái kia là bao.

Thiên Tuệ cố gắng tìm kiếm trong cơ thể chút ít linh lực còn sót lại, cô truyền hết vào nỏ thần. Đầu nó lúc này không có gì để bảo vệ hết, chỉ cần một phát là con quái thú sẽ chết ngay lập tức. Cô đặt cược tất cả vào đòn tấn công này.

Cô chĩa mũi tên cuối cùng này về phái con quái, tập trung ánh mắt về phía ngọc đỏ. 

"Chết đi."

Mũi tên phóng ra, tên sét với tốc độ cực nhanh như phá không trực tiếp công kích vào viên ngọc, nhưng... Một màn chắn mờ ảo hiện lên, chặn lại tên sét. Linh lực mất đi, mũi tên lập tức tan biến.

“Cái gì, là "ngự", nó vẫn còn "ngự" sao!” Thiên Tuệ không thể lường trước được tình huống phát sinh này. Con quái vật thoát khỏi nguy hiểm, nó cười một cách bỉ ổi, song nó lại điên cuồng lết nhanh hơn về phía hai cô.

“Khốn khiếp! Giá như... Giá như ta còn chút linh lực thì tốt.” Thiên Tuệ nắm chặt nỏ trong tay, cô ôm Minh Hoa lùi lại đằng sau, cô tin tưởng chỉ cần mình còn linh lực thì sẽ phá được "ngự" của nó.

Cả cơ thể cô thụ thương quá nặng, đi lại đã rất khó khăn rồi huống chi cô còn phải mang theo Minh Hoa nữa. Khoản cách càng lúc càng gần, mồ hôi trên trán đã vô cùng nhễ nhãi rồi, cô cảm giác như mình đang chạy cùng với tử vong. 

Thiên Tuệ không chú ý rằng lúc này đây ấn ký màu đen sau lưng cô xảy ra biến động. Nó di chuyển tạo thành một cái đầu kỳ lạ. Nỏ Liên Châu trong tay Thiên Tuệ lóe lên ánh hoàng kim.

“Đây là...” Thiên Tuệ cảm thấy từng đợt sức mạnh đang trào ra, cảm giác như một sợi xích linh hồn vừa bị phá nát ra. Cảm giác này đã dấy lên yếu ớt từ lúc Minh Hoa triệu hồi bầy thú công kích con quái vật ấy, giờ càng rõ ràng hơn nữa, hẳn là có sự cộng hưởng nào đó mà Thiên Tuệ không biết được.

Ở trên đầu Thiên Tuệ hình thành luồng khí màu vàng và tím sắc, chúng xoáy vào nhau. Từ trong gió lốc hiện ra thân ảnh kỳ dị. Nó có thân mình rồng nhưng chỉ có hai tay, cái đầu giống rùa nhưng lại có cặp sừng nhọn hơn cả sừng nai, đằng sau lưng nó mang một cái mai đen tuyền với các cổ ngữ hoa văn hoàng kim ở trên.

Toàn thân nó là hoàng kim sắc nhưng lại lộ ra đôi lam nhãn tô thêm vẻ cổ xưa, khí chất thông thái vô cùng. Nó cao hơn chục trượng xấp xỉ với khỉ A Tứ.

“Ngươi... Ngươi là anh linh của Nỏ Liên Châu.” Thiên Tuệ ngẩn đầu lên nhìn hình ảnh hiện ra kia. Không thể không nói hình ảnh đó vô cùng mạnh mẽ áp đảo, khí thế oai hùng tỏa ra từ nó khiến Thiên Tuệ cũng hơi e dè, là sự kết hợp giữa long và quy vô cùng cao quý, thông thái.

Trong đầu cô hiện lên những dòng cổ ngữ, Thiên Tuệ nhìn vào nỏ thần trong tay mình, nó chớp sáng liên tục. Linh lực trong cô không biết làm cách nào đã khôi phục lại toàn bộ, thậm chí là còn hơn cả trước. Có một dòng chữ huyền bí xuất hiện trong đầu cô.

Con quái vật thấy không ổn, nó định lết thân quay đầu đi đã khiến Thiên Tuệ chú ý.

Thiên Tuệ cười giảo hoạt, cô truyền linh lực vào nỏ lần nữa, chĩa thẳng về phía đầu con quái thú, khuôn mặt đầy đắc ý, vui mừng nói: “Lấy ngươi để thử vậy.”

Cô hướng nỏ thần về phía con quái thú, đọc lên chú ngữ:

“Thanh Giang - Linh Quang Loạn Tiễn.”

Hình ảnh con long quy ở trên mở miệng, đôi tay lộ ra móng vuốt đưa tới trước ngực nó. Linh lực được đẩy lên đỉnh đầu của Nỏ Liên Châu, không phải lôi, không phải hỏa, không phải thủy nguyên tố, mà chỉ đơn thuần là linh lực vàng kim thuần túy.

Khi mũi tên bắn ra, đi qua pháp trận khiến nó tách ra thành hàng trăm mũi tên, tốc độ cực nhanh hướng thẳng tới đầu của con quái. "Ngự" của nó lại hiện lên lần nữa trên đỉnh đầu.

Nhưng lần này, mũi tên đầu tiên trực tiếp xuyên qua "ngự" chọc thủng qua ngọc đỏ khiến nó nứt ra. Những mũi tên sau cũng xuyên qua tất cả mà cắm thẳng vào da thịt cứng cáp kia, xé toạc mọi thứ trên đường bay.

“Gào...” Con quái thú há miệng gào lên một tiếng, rồi ánh mắt đen lại, tia sinh mệnh trong cơ thể dần rút đi. Cả người bỗng chốc nhão, thịt tan chảy cả ra, hòa vào đất, chỉ còn trơ lại bộ xương khô khổng lồ.

Thiên Tuệ ngả phịch xuống đất, thở ra một hơi lạnh cồng kềnh. Cô chỉ định truyền một ít linh lực vào mà thôi, thế nhưng công kích vừa rồi đã chủ động rút toàn bộ linh lực vừa phục hồi của cô.

“Không ngờ đòn tấn công lại có uy lực mạnh đến vậy.” Xuyên cả "ngự", không ngờ trong tay cô cũng có thứ thần khí giống như Minh Hoa, tấn công xuyên "ngự".

Anh linh biến thành làn khói, biến mất vào nỏ thần, những mũi tên găm trên đất cũng theo đó mà tan đi.



Tại một không gian vô tận, có một khu vực ẩn chứa trận pháp tạo nên từ bốn dấu ấn cường đại, tọa lạc đông, tây, nam, bắc. Mỗi dấu ấn đều phát ra thần lực mạnh mẽ đọa đày một cái đầu ác ma ở giữa tâm trận. 

Trên đầu có một cặp sừng trắng dài, mái tóc đen quỷ dị che đi mất khuôn mặt tà ác, toàn diện mang tử sắc. Trên má, cổ khắc những vết thương đã tồn tại qua vô số năm tháng. Dường như vì những đường vân phong ấn ấy mà hắn chẳng thể khôi phục vết thương. Đặc biệt chúng tập trung nhiều nhất ở vết chém ngang cổ, tuy vậy nhưng không thể ngăn chặn luồng ác khí bốc lên nghi ngút đó.

Mỗi đầu dây ấn trói hắn đã có xuất hiện sự xâm thực của các cành cây khô đen nhánh. Bất chợt tai hắn hơi động, ánh mắt ác ma đóng lại từ lâu nay đã mở ra, đôi huyết sắc đồng tử mở ra, nhìn về một hướng trong không gian, miệng thở ra làn khói tử vong mà lẩm bẩm: “Ai? Cảm giác này... Là gì chứ?”

Một cảm giác mới chỉ xuất hiện quét qua người hắn rồi biến mất hoàn toàn. Hắn cảm giác như tâm trí, linh hồn, máu huyết lẫn thân thể đều xuất hiện sự sợ hãi chưa từng có. Chẳng lẽ đã có một vị Thần Vương sinh ra sao? Nhưng kể cả là Thần Vương đi chăng nữa cũng chưa từng cho hắn cảm giác này.

“Hậu duệ của ta, ngươi không nên làm ta thất vọng... Còn các ngươi Lộc Tục, Long Quân Thần Vương, nợ cha thì con trả, ta sẽ giết hết từng người từng người, ta sẽ giết hết tộc nhân các ngươi, ta sẽ hủy diệt thiên địa mà các ngươi tạo ra, cứ chờ đó.” Lãnh ý phát ra từ kẻ đó ngày một nồng đậm hơn, đến mức có thể nghiền chết bất cứ mọi tồn tại trên cả thần.

...

Bên lề:

Tác giả: Bug, là bug... Phải report.

Bốp. Ăn hai cái cốc vào đầu.

Này thì report.