Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 3: Sự khởi đầu (2)




Trời mưa nổi giông, sấm chớt gầm rú cả không trung, cỏ cây xào xạc. Phía trên ngọn núi cao chọc trời vang vọng tiếng quát: “Sùng Lãm! Tên khốn khiếp, không ngờ... Không ngờ ngươi lại hèn hạ đến vậy.” Kẻ cao lớn đang dùng thanh đao chống đỡ một bên chân quát lạnh với người thanh niên đang đứng, đôi mắt người thanh niên đỏ rực, các tia phẫn hận bắn ra khắp nơi.

Người thanh niên nhìn kẻ trước mắt với ánh mắt tức giận, tràn đầy sự thất vọng. Nhìn về thân ảnh ấy, như tìm kiếm ai đó của quá khứ, hắn mở giọng chế giễu: “Ha ha, ngươi mà cũng có tư cách nói câu này sao, Xi Vưu. Nếu không phải tại ngươi thì “hắn” sao có được cơ hội mà phá phong ấn chứ? Chỉ vì sự ích kỷ của ngươi mà thiên địa này sắp bị huỷ diệt. Mà ngươi...”

Nói tới đây người thanh niên dồn nén phẫn nộ nghiến răng: “Ngươi sẽ phải trả giá cho sai lầm của mình.”

Nói rồi người thanh niên giơ thanh kiếm chém thẳng về phía kẻ cao lớn đang tựa đao đứng dậy kia.

“Lệ Kình - Trói Hồn.”

Thân ảnh lờ mờ vừa hiện ra lập tức bị thanh kiếm trong tay người thanh niên kia đánh tan, thanh kiếm chém văng đao trong tay kẻ kia, lưỡi kiếm tiếp tục hướng về tên cao to.

“Hỏa hộ,” Tên cao to theo phản ứng tạo màn chắn bảo vệ.

Nhưng vẫn không thể chặn được kiếm khí, bị chém vỡ màn chắn bảo vệ, trúng ngay giữa ngực, ngã xuống, máu tươi văng tóe lên mặt người thanh niên kia, văng lên thân kiếm, rơi vươn vải xuống đất, sinh mệnh trong cơ thể cứ rút dần rút dần.

Hoa văn tà ác trên người tên cao to dần biến mất. Lúc này ánh mắt tên đó có vẻ thanh tĩnh trở lại, ánh sáng lóe lên từ từ, miệng lẩm bẩm khẽ hai tiếng: “Xin... Xin lỗi” như nói với người thanh niên hay với chính bản thân mình, mắt hắn từ từ nhắm lại, như mang theo vẻ thanh thản vì được giải thoát. Thanh đao bị đánh văng ra dính đầy máu tỏa ra tà khí kinh người cũng thu liễm lại như sinh mệnh suy tàn của chủ nhân nó.

Bầu trời đổ mưa to, hạt mưa rào qua các khẽ lá, tí tách tí tách trên các phiến đá, nhiễu lên bộ áo đỏ tươi của kẻ mới nằm lại nơi đây, làm ướt cả y phục người thanh niên, ướt cả khuôn mặt, sấm sét ánh chớp gào thét rầm trời.

Những đợt mưa liên miên như thế đã hai năm rồi, nhưng ngày hôm nay lại dồn dập hơn bao ngày khác rất nhiều, vì từ giữa không trung, một trận pháp tử quang rộng hàng trăm trượng đang từ từ hiện lên rõ rệt, chính nó đã làm khuếch trương những thiên tai này, báo hiệu sự giáng lâm của một tồn tại khủng bố nào đó sẽ đe dọa đến an nguy của thiên địa.

“Xi Vưu, Âu Cơ, Hiên Viên tiểu đệ... Ha ha ha, ta... Ta chẳng thể bảo vệ được ai hết, tại sao... Tại sao ngài lại chọn kẻ vô dụng như ta chứ, phụ thân?”

Người thanh niên ngước đầu lên nhìn trời, hắn rơi đầy lệ, trên tay hắn siết chặt thanh kiếm vàng nhọn về một phía. Thanh kiếm lóe lên ánh kim tô thêm sự sức bén, trên thanh kiếm có khắc chữ đen tuyền rất đậm, một chữ “Thuận.”

Hắn lau lệ đi, ánh mắt tang thương nhìn về đồng bằng phương xa, rồi trở nên kiên quyết hướng về phía đám mây che mờ trận pháp tử trên bầu trời, nơi đó thoát ra tia sét cùng rất nhiều tà khí khiến sinh linh sợ hãi vô cùng, hắn cầm chặt thanh kiếm, miệng lẩm bẩm: “Chừng nào ta còn sống thì ta sẽ không cho ngươi được hàn lâm xuống thiên địa này lần nữa đâu, Xương Cuồng.”

Trước ngày này, hắn là kẻ lãnh đạo đã ra lệnh cho người dân mình di tảng khỏi vùng đất này, vì hắn đã biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ tới. Chỉ mình hắn ở lại, chỉ còn một mình cô độc đứng đó đối mặt với sự huỷ diệt, nếu thành công sinh linh thiên địa được cứu rỗi, nếu hắn thất bại, sẽ là ngày tàn của mảnh thiên địa.

Sấm sét dữ dội liên tục gào thét, gió bắt đầu lớn dần thành các đợt lốc xoáy khổng lồ ngoài hải ngoại, tiếng chim, muôn thú kêu vọng khắp thiên địa, mọi sinh vật đều chạy đi khỏi nơi ấy, riêng chỉ có một thân ảnh vẫn hướng mắt về phía trận pháp đó.

Một luồng hắc ám lôi phong từ trận pháp bắn thẳng xuống nơi người đó đứng, nhưng hắn vẫn chẳng mảy may để ý tới, nhắm chặt mắt cảm nhận mọi thứ, cảm nhận tâm mình, cảm nhận thiên địa, cảm nhận sinh mệnh, tử vong chỉ tới trong tích tắc...

Hắn có thể cảm nhận sự sợ hãi của chúng sinh, sự e dè của thiên địa. hắn tĩnh tâm, ngón tay vuốt dọc thanh kiếm, sự sắc bén của nó lóe ra dưới bàn tay, hắn giơ cao thanh kiếm, từng đợt nước mưa rơi cũng không che khuất được vẻ kiên định: “Lạc Hồng, xin hãy cho ta mượn sức mạnh của ngài để cứu lấy mảnh thiên địa này.” Đây là thanh kiếm mà người đứng đầu Tiên tộc đã cố gắng triệu hồi nhằm đánh bại Xi Vưu nhưng bị gián đoạn, linh hồn vẩn lạc, may mắn là hắn có mặt kịp thời tiếp tục quá trình đó mới có thể nắm lấy thanh thần binh này.

Có lẽ lời cầu xin của người thanh niên đã đến được thanh kiếm, ngay lập tức thanh kiếm lan tỏa ra sức mạnh kinh người. Thân ảnh kim long xuất hiện quấn lấy người người thanh niên, quang trụ áp xuống che chở, chẻ đôi đạo công kích tà ác cuồng bạo kia. Những dãy núi cao sừng sững ở hai bên liền bị hủy diệt, sinh vật bị luồng hắc ám quét qua đều bỏ mạng.

Thiên địa bắt đầu bị bao phủ trong mây đen, ánh sáng bị dập tắt, sinh linh sợ hãi, từ trong trận pháp hiện ra đôi mắt quỷ dị nhìn xuống chúng sinh khiến linh hồn vạn vật đều sợ hãi. Hơi thở tà ác đến cực điểm tỏa ra từ đôi mắt khiến sinh linh rét lạnh, run rẫy, tuyệt vọng.

Sóng thần từng đợt bắt đầu dâng cao lên đánh về phía trận pháp, cuồng phong nổi lên quét ngang trận pháp, núi lửa phun trào, động đất xảy ra khắp nơi, linh khí đất và trời cùng nhau tụ hợp lại để tru diệt sự tồn tại đáng sợ ấy.

Thiên phải tru địa cũng hòng diệt, là kẻ phải nguy hiểm đáng sợ đến bậc nào mà thiên địa cũng phải nổi lên sát ý kia chứ. Chỉ mới có một ánh mắt thôi đã như thế, chân thân của hắn vẫn còn nằm phía sau trận pháp, chỉ cần hắn thoát ra, đó mới chính là sự diệt vong của thế giới này.

Mọi sự sống quanh đó đều đã chạy đi tìm nơi trú ẩn hoặc bị uy áp nghiền nát, duy chỉ một thân ảnh vẫn đứng vững một mình trên ngọn núi, mặc cho trời đất đảo điên.

Kim quang bao quanh người tản đi, hắc vụ lần nữa che lấp ánh sáng mờ của bầu trời. Trên trán người thanh niên ấy hiện ra vương miện, là lực lượng của thiên địa ban tặng, giúp hắn bước chân vào cảnh giới tối thượng. Hắn không có bất cứ sự chần chừ nào, hướng về phía trận pháp kia, nắm chắc thần binh trong tay, mượn lực thiên địa phi thẳng vào đó.

"Gào..." Anh linh Thuận Thiên Kiếm - Lạc Hồng liên kết với hắn đang gầm thét phẫn nộ, nó đã cảm nhận được ý nguyện của người thanh niên.

Ý chí của người ấy cùng ý chí của thiên địa này như tương liên với nhau, lúc kiếm hắn vung lên kéo theo vô số lực lượng tru diệt từ thiên địa đánh về ác ma ấy.

Thân ảnh người đàn ông bé nhỏ một người một kiếm đứng trước chúng sinh, đối kháng với lực lượng chí tà từ thiên ngoại...