Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 26: Thanh kiếm kì lạ




Nó như đang cảm thấy sự tồn tại của sinh vật nào khác đang xâm nhập vô địa bàn của nó vậy, cái đuôi bắt đầu vẫy vẫy, đôi mắt con quái đang từ từ, hơi thở âm trầm phát ra từ cái miệng chết chóc khiến tim của Minh Hoa và Thiên Tuệ trật một nhịp.

Con quái vật ấy dùng hai tay nâng đỡ cả cơ thể mình dậy, ngáp dài một tiếng, cơ thể nó lúc này đã cao lớn tới hàng chục trượng. Trong lúc đó Thiên Tuệ kịp thời lấy áo choàng tàng hình của phụ thân ra khoát lên người cả hai, cách ly toàn bộ nhiệt độ cùng khí tức của họ khỏi thế giới bên ngoài.

Con quái vật bắt được một tia nhiệt nên tỉnh giấc hẳn, nó quát mắt qua nơi mà hơi thở của cả hai vừa biến mất. Mặc dù chưa thể hóa thành người nhưng linh trí của nó rất mẫn cảm nên nó cảm giác chắc chắn đã có người ở đây, hơn nữa mùi vị rất quen thuộc.

“Gào... Gào...” Nó rống một tiếng thật lớn mang theo cả những tia cảnh giác cùng phẫn nộ. Tiếng rống khiến cả hang động rung chuyển, đá rơi lộp bộp, Minh Hoa đang núp cũng cảm thấy sợ hãi, suýt chút nữa thì cũng hét lên, quăng cả áo choàng mà chạy đi nhưng Thiên Tuệ bình tĩnh lại đã kịp thời ngăn cản cô lại.

Con quái vật bắt đầu di chuyển về phía sau tảng đá nơi hai người đang trốn. Mỗi bước đi của nó như đang xé từng nhịp tim của hai người, nó dừng lại trước mặt họ, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm khiến Minh Hoa sợ run lên, cô suýt kêu thành tiếng thì Thiên Tuệ thấy thế vội ôm cô vào ngực mình, không để cô nhìn đến nó nữa.

Hơi thở tử vong ngập tràn ảnh hướng nặng đến tinh thần của hai cô. Nó vẫn nhìn chằm chằm khiến cô tưởng như mình đang hiện nguyên hiện nguyên hình trước mặt nó vậy.

Trước mặt nó Thiên Tuệ với Minh Hoa vô cùng nhỏ bé, chỉ như một hòn đá nằm trước một ngọn núi cao vời vậy.

“Hu hu, Thiên Tuệ... Ta... Ta sợ quá.” Minh Hoa không kìm được run cầm cập, cho dù cô là người của ma giới đi chăng nữa nhưng từ bé đến giờ cô vẫn chưa thấy thứ gì có thể khiến cơ thể cô sợ hãi như vậy.

Sắc mặt Thiên Tuệ cũng chẳng khá hơn là bao khi cái ánh mắt chết chóc ấy cứ nhìn chăm chăm như vậy vào người mình. Bất quá nó hết kiên nhẫn, qua đầu đi ra sâu hơn vào trong. Thiên Tuệ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Nó đi chưa?” Minh Hoa nói với giọng rất nhỏ sợ nó nghe được.

“Đi rồi, ta nghĩ là ta đồng ý với suy nghĩ của cô, lối ra đã biến mất, hắc thạch đó có thể là chìa khóa để thoát khỏi đây.” Thiên Tuệ đáp lời, cô hi vọng rằng mình đặt cược đúng, nếu không sẽ phải bồi cả mạng hai người vào nữa.

Minh Hoa nhìn theo hướng con quái vật đi xa dần, cô mở miệng: “Hành động thôi.”

Thiên Tuệ gật đầu, hai cô bắt đầu di chuyển tới phía hắc thạch, mỗi bước đi đều ngó trước ngó sau, tránh những hòn sỏi trơn trượt phía trước.

Càng ngày mùi tanh tưởi càng xông vào mũi Thiên Tuệ khiến cô muốn nôn ọe ra. Đến gần hắc thạch rồi các cô mới để ý rằng nó trông rất khác với hòn đá thông thường, nó trông giống như là quả trứng của một sinh vật nào đó hơn.

Lúc các cô càng lại gần thì không hề biết rằng thân ảnh các cô bắt đầu hiện ra dần.

...

“Đẹp quá.” Thiên Tuệ vừa kinh diễm xen lẫn tò mò, vừa chạm tay vào các hoa văn trên hắc thạch vừa cảm thán.

“Ừ!” Cảm giác ngày một mãnh liệt, Minh Hoa định giơ tay lên sờ vào đó thì cô cảm ứng được có thứ gì đó đang cộng hưởng với mình trong túi đồ của Thiên Tuệ, cô mở ra thì thấy đó là một cái chuôi kiếm có hình rồng vàng, cô hỏi Thiên Tuệ: “Đây là gì?”

Cô cảm nhận được một sợi dây liên kết giữa mình với cái chuôi kiếm này rất mãnh liệt, cảm giác cực kỳ thân thuộc, cứ như... Cứ như một phần của linh hồn cô vậy.

Thiên Tuệ nhìn vào chuôi kiếm ấy nhanh chóng mở lời: “Ta phải hỏi cô mới đúng chứ, lúc ta trở lại đã thấy thứ này nằm trong tay cô rồi mà.”

Thiên Tuệ cũng cảm thấy chuôi kiếm đang tỏa ra một thứ lực lượng huyền bí, nó cảm giác giống như là chủ nhân của tất cả mọi vật trong thiên địa này.

“Hả? Sao ta lại không nhớ mình có mang theo nó nhỉ? Mà tại sao cô quay lại, không lẽ cô đã đi đâu sao?” Minh Hoa hướng ánh mắt đầy chất vấn về phía Thiên Tuệ, cô không nhớ đã có chuyện gì xảy ra khi mình ngất đi nữa.

“E hèm, bỏ qua chuyện đó một bên đi, cái quan trọng là bây giờ phải tìm thấy lối ra đã, nếu không ta phải làm mồi cho con quái vật ấy mất.” Thiên Tuệ ho nhẹ đánh trống lảng sang vấn đề khác, cô không thể nói mình vì sống sót mà bỏ rơi Minh Hoa được, cảm giác rất xấu hổ.

Vẻ mặt Thiên Tuệ lúc này đầy chột dạ, nhưng Minh Hoa cũng không nghĩ nhiều vì trước giờ cô theo phái cảm giác, dù có suy được bao nhiêu cũng chả thể tóm lược lại vấn đề được.

Chuôi kiếm trong tay cô lóe lên ánh kim, nó chĩa thẳng về phía hắc thạch, trên chuôi từ từ hiện lên một lưỡi kiếm đầu nhọn lệch về một bên, toàn thân nó mang màu lam nhạt như nước trời, trên thân chữ “Nghịch” mang kim sắc hiện ra.

Thanh kiếm tỏa ra khí lạnh thấu xương, chỉ cần kẻ nào chạm vào là lập tức sẽ chết vì băng hàn của nó. Sự xuất hiện của lưỡi kiếm đã khiến hắc thạch hơi run lên một chút nhưng hai người mải nhìn vào thanh kiếm nên không chú ý phía này.

Thiên Tuệ kinh ngạc hướng mắt về thanh kiếm, hỏi: “Cô làm thế nào mà nó xuất hiện vậy? Mà tại sao cô vẫn đứng yên thế, không thấy lạnh à?” Cô vội khoan tay ôm lấy ngực mình, đồng thời lụi lại vì cảm giác quá lạnh lẽo.

Minh Hoa cũng kinh ngạc không kém Thiên Tuệ, nhưng cô sờ tới sờ lui cũng không có cảm giác lạnh run như Thiên Tuệ, cô mở lời: “Ta cũng không biết sao nó lại xuất hiện, bộ nó lạnh lắm hả?” La Thiên Tuệ gật đầu liên tục cô thấy rất khó hiểu khi Minh Hoa đứng gần như thế mà không hề bị ảnh hưởng.

“Gào... Gào...” Tiếng gầm của con quái vật khiến cả hang động rung chuyển dữ dội, khiến Minh Hoa và La Thiên Tuệ hoảng hốt quay đầu lại. Con quái vật ánh mắt hung ác đỏ tươi nhìn trừng vào hai cô, nó rống lên một tiếng rồi bò cực nhanh về phía này.

Thiên Tuệ và Minh Hoa cuống loạn núp vào trong áo choàng, nhưng con quái vật vẫn không giảm tốc độ tý nào. Thiên Tuệ run rẫy, cô chợt nhắm mắt lại: “Làm sao đây... Hình như... Hình như áo tàng hình không còn tác dụng nữa.”

“Không... Ngươi đừng đùa lúc này chứ.” Khi con quái vật sắp lại gần khu vực này thì Minh Hoa nhắm mắt sợ hãi tay quơ quơ thanh kiếm về phía con quái vật, miệng lẩm bẩm: “Đừng... Đừng qua đây... Đừng qua đây.”

Lúc này con quái vật chợt khựng lại, nó cảm thấy bị đe dọa, thứ uy áp tỏa ra từ thanh kiếm trên tay Minh Hoa khiến nó cảm thấy như đang đứng trước tử thần. Con quái vật sợ hãi lùi ra sau, nhưng vì đã bị đói quá lâu nên nó vẫn nhe răng ứ nước dãi, hướng mắt về phía hai cô.

“Sao mình vẫn chưa chết?” Mãi mà không thấy động tĩnh tiếp theo nên Thiên Tuệ mở hé mắt hỏi, cô ngạc nhiên khi thấy con quái vật vẫn đang nhăm nhe phía họ nhưng lại không dám lại gần họ. Cô lay Minh Hoa: “Này! Nhìn con quái kìa.”

Minh Hoa tuy sợ hãi nhưng vẫn cố hí mắt ra, cô cũng rất kinh ngạc như Thiên Tuệ, cô quay qua thắc mắc: “Tại sao nó lại đứng yên thế?”

“Ta cũng đang thắc mắc như cô đây, có thể là... Nếu ta suy đoán đúng thì là do thanh kiếm trên tay cô đấy.” Thiên Tuệ tay ôm bụng, tay chống cằm nghi vấn suy tư. Con quái vật “gào” lên một tiếng thật dài lần nữa nhưng lần này hai cô vì có thanh kiếm này nên nỗi sợ hãi đã vơi đi.