Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 23: Luân Trầm – Địa Ngục Huyết Hà




Đình Phong cảm thấy khí tức của Thiên Tuệ biến mất, ngỡ rằng cô ta đã chết, lúc này hắn mới quay qua nhìn đến thân ảnh đang nằm trên đất kia với một ánh mắt vô hồn không cảm xúc.

Lúc này hắn như một tên đao phủ ma mị dưới bầu trời đêm.

Các cường giả phía sau hắn toàn bộ đều dừng chân lại đợi chờ mệnh lệnh tiếp theo của hắn, đến khi hắn chỉ tay về phía Minh Hoa, thì bọn chúng đồng loạt xuất từng đạo ma pháp đánh thẳng về phía cô...

Nhưng một cảnh tượng kỳ lạ chợt hiện ra trước mắt bọn chúng, vòng chắn đỏ đậm như máu với các hoa văn cổ xưa xuất hiện bao bọc toàn thân Minh Hoa, màn chắn này đã chặn đứng toàn bộ đòn tấn công của bọn chúng, trong đó còn có các đòn tấn công của một ma binh.

Cảnh tượng hỗn loạn nên không có ai chú ý đến thứ xuất hiện cùng lúc với màn chắn trên cánh tay cô, một chuôi kiếm với thân rồng quấn quanh.

Tên ma binh trong bọn chúng hô to: “Các anh em, tập hợp toàn lực của chúng ta lại, ta không tin nó có thể chịu được hết đòn tấn công này.”

Ma binh, khả năng của hắn đã có thể giao chiến cùng mười địch nhân thấp hơn một bậc rồi, hắn không tin ma pháp của mình kết hợp với từng này người lại không làm gì được màng chắn kỳ lạ của con nhóc này.

Một mớ hỗn loạn các đòn tấn công ma pháp có hỏa, phong, thủy, thổ, lôi trộn lẫn... Còn có tiếng “keng” va chạm của binh khí, tiếng ma thú công kích từng đoàn hỗn tạp cùng hướng về phía vòng chắn đỏ.

Pháo hỏa vô cùng kịch liệt, màn chắn lúc này có dấu hiệu suy yếu, lũ ma thú được lệnh phải công kích điên cuồng hơn, chúng thi triển các đòn tấn công về phía này, có con thì cào, vồ, có con thì khạc lửa, phóng nước...

Đợt tấn công qua đi ở nơi đó đã tạo thành một làn khói xám mù mịt, làn khói từ từ tản đi, lúc này cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến mọi người kinh ngạc. Thân ảnh Minh Hoa đứng sừng sững ở đó, mái tóc đen che đi khuôn mặt tạo cho họ một cảm giác quỷ dị. Trong tay cô lúc này có nhiều hơn một chuôi kiếm vàng, trông vô cùng quỉ dị.

“Cô ta... Vẫn còn sống...” Một tên lính thều thào không tin vào mắt mình. Xong hắn nhanh chóng di chuyển thân ảnh về phía Minh Hoa xuất chưởng, cô còn đang bị trọng thương trúng một chưởng này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng... Ngay vào lúc bàn tay hắn sắp chạm vào người cô thì một lưỡi kiếm cắt ngang qua cổ hắn, giọt máu văng lên thân kiếm nhanh chóng bị lưỡi kiếm hấp thụ. trông vô cùng quỉ dị.

Lưỡi kiếm này là từ trong chuôi kiếm hiện ra, lưỡi kiếm thon dài, đỉnh nhọn về một phía, toàn thân nó mang màu đen đậm, viền ngoài thì pha chút đỏ nhìn cực kỳ hắc ám, trên thân kiếm khắc một chữ “Thuận” màu vàng kim tạo cho nó có cảm giác vừa chính vừa tà, mang theo lực lượng vô hạn khiến chúng sinh phải run sợ.

Lúc này Minh Hoa mới từ từ ngước mặt lên nhìn về đoàn người, ánh mắt của cô trở nên vô hồn, không có tiêu cự, không có ánh sáng. Khí thế quanh người cô phát ra ánh tử sắc pha lẫn huyết sẫm vừa lạnh lẽo mà vừa mang theo khí tức cổ xưa khiến cho bọn chúng cảm thấy kính sợ giống như thể bọn họ đang đối mặt với cả thiên địa vậy.

“Là ma lực,... Không, là tiên lực... Không...”

Rốt cuộc khí thế cô bé đó phát ra là thứ gì chứ? Khí tức ấy pha trộn giữa sự cuồng bạo, khát máu của ma lẫn sự thanh lãnh, cao ngạo của tiên. Nhưng kinh nghiệm lâu năm của tên ma binh nọ mách bảo hắn tình hình trước mắt đã trở nên cực kỳ tồi tệ mà hắn không thể nào kiểm soát được nữa.

Khuôn mặt hắn âm trầm lẩm bẩm: “Khí thế đó... Còn hơn cả Ma Đế bệ hạ.”

Có một lần được nhìn thấy Ma Đế từ xa nhưng ma lực của hắn khiến người ta lưu nhớ vô cùng, mà khí tức này hoàn toàn vượt xa với Ma Đế lúc đó, cho nên hắn nhìn về phía đoàn người vội vàng ra mệnh lệnh.

“Nhanh... Rút lui.” Giọng nói khàn khàn mang theo sự hoảng loạn của tên ma binh vang lên.

Toàn bộ binh đoàn nghe ra trong giọng hắn một sự sợ hãi cực độ nên gấp rút rời đi mà không hề nhiều lời vì chỉ huy của chúng vang danh bao nhiêu năm chưa bao giờ lộ ra giọng điệu ấy.

Cả một đội quân rầm rộ rút lui, lúc này Minh Hoa bắt đầu động đậy, cô vô thức chĩa kiếm về phía bọn chúng, âm thanh lạnh lẽo như địa ngục vang vọng trong không trung:

“Luân Trầm - Địa Ngục Huyết Hà.”

Xung quanh dưới chân cô hiện ra một trận pháp đỏ thẫm như máu, hoa văn kỳ lạ cổ xưa, mang theo khí tức diệt sát thiên địa khiến bọn lính rét lạnh sống lưng. Có thứ gì đó từ từ nhô lên khỏi trận pháp...

Cuồng phong nổi lên, tiếng lá cây va chạm vào gió ngày càng lớn, xung quanh cô lúc này có các tia huyết lôi rực giật giật, thoắt ẩn thoắt hiện, những kẻ chạy trốn không kịp trúng phải tia sét ấy thì cả cơ thể bị nát hoàn toàn. Tên ma binh đang chạy thì bỗng ngoái đầu nhìn lại phía sau, cảnh tượng đập vào mắt hắn khiến cả linh hồn hắn phải run rẫy, hình ảnh một người phụ nữ khổng lồ đằng sau Minh Hoa.

Nàng ta có mái tóc đen dài qua cả lưng, đầu đội chiếc vương miện có đính thêm hai cành lúa mạch, áo đỏ của nàng ta mặc ngắn tới bụng, chẻ ngực, vành cổ có màu vàng tươi, trên tà váy đỏ có đính thêm hình những con hạc vàng đang lượn quanh.

Tứ chi nàng ta trắng trẻo, đeo trên đó các vòng bằng vàng, hai bên tai cũng có khuyên tai vàng kim óng ánh nhưng thứ khiến người ta ớn lạnh cả sống lưng là ánh mắt đỏ rực lạnh lẽo hiện trên khuôn mặt vòm xoài ấy.

Nhưng thứ khiến bọn chúng sợ hãi hơn cả là những tia khí thế tỏa ra từ người nàng ta, cảm giác như sự tồn tại ấy đã xuất hiện từ rất lâu rồi, có thể từ trước khi cả mảnh thiên địa này hình thành. Mọi sự tồn tại đứng trước nàng ta đều vô cùng yếu ớt.

Nàng vừa nhìn về hướng những kẻ vừa li khai vừa nâng hai cánh tay mình lên cao để lộ ra các móng vuốt đỏ rực, như đang cầu nguyện. Tức thì những làn sóng đỏ tươi như máu quét đến những kẻ đang chạy trốn, nơi nó quét qua cỏ cây thì mất sạch sinh cơ, đá tảng thì tan đi lập tức, trúng người hoặc thú thì toàn thân bọn chúng thổ huyết, huyết đỏ trong người nhanh chóng chảy ra hết, những cái xác ấy thậm chí chỉ còn là các bộ xương khô, tạo thành một huyết trì rộng lớn dưới chân người phụ nữ ấy.

Trận thế Minh Hoa bày ra lúc này hết sức khủng bố, ma nữ khổng lồ đó như một vị sát thần đang tắm mình trong máu của sinh linh trong thiên địa vậy.

Tên ma binh kia nhanh chóng che chắn trước người Đình Phong, hắn cố gắng hết sức chống lại làn sóng đỏ, những kẻ kia cũng cảm thấy mình chạy không còn kịp nữa thì cuống cuồng hợp sức tạo màn chắn chặn lại đòn tấn công ấy, hình như đã có tác dụng khi huyết hà bị ngừng lại thì...

Từng đạo sấm sét thần phạt giáng xuống vỡ nát tất cả lá chắn hộ thân, từ cơ thể chúng cho đến luân hồi đều bị hủy diệt dưới lôi huyết cuồng nộ. Làn sóng đỏ tiếp tục quét xuyên qua người làm bọn họ thổ huyết, cơ thể từ từ khô héo thành các bộ xương khô, máu huyết bị kéo vào trong huyết hà vô tận. Lôi âm phát ra đã khiến tâm thần chúng chìm vào tuyệt vọng.

Tên ma binh vừa lui vừa che chắn bảo vệ Đình Phong, hắn nhìn qua đồng bọn của mình, từng tên từng tên một nằm xuống với hai mắt vẫn còn vươn theo sự sợ hãi chết lặng, ma thú thì điên cuồng gào thét nhưng cũng bị kéo vào trong huyết trì vô tận, cỏ cây đất đá bị huyết lôi đánh nát, hấp thụ vào huyết hà vô tận.

Tên ma binh nổi lên một sự tò mò ngu ngốc, hắn lén nhìn đến dung nhan của vị đó. Ngay lập tức dưới sự đè ép của các pháp tắc giới chủ, luân hồi và linh hồn của hắn hoàn toàn vỡ nát, chỉ kịp để lại một ý niệm cuối cùng: “Ma... Ma Thần...”

...

Bên lề:

Tác giả: Cái quái gì thế, bug ở đâu ra mạnh vậy, phải neft gấp...

Bốp. Đầu tác giả mọc ra vài cục u lớn.

Minh Hoa: Neft cái đầu ngươi.