Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 227: Chương 226: Quỷ Tộc (1)




Ầm... Ầm...

Mỗi căn nhà bị hỏa khuyển đạp lên đều không chịu nổi trọng lượng của nó mà sụp đổ.

Gào...

Hỏa khuyển bắn ra hỏa đạo liên tục làm Bạch Khôi Nguyên chật vật tránh né, điều này làm khoảng cách của cả hai dần kéo gần lại.

Bùm! Bạch Khôi Nguyên né tránh tảng đá bị hỏa khuyển bắn đổ.

“Phong nhận,” Bạch Khôi Nguyên vừa chạy vừa liên tục phóng phong nhận nhắm vào cổ hỏa khuyển, hỏa khuyển bị phong nhận cắt qua nhưng chẳng tỏ vẻ đau đớn gì, chỉ vài giây sau hỏa khí trên người nó tản ra đắp lại vết thương đó.

Bạch Khôi Nguyên cắn răng: “Là biến dị hỏa sao?” Hỏa nguyên tố chỉ có đặc tính sát thương, đây là lần đầu tiên thấy một yêu thú dùng hỏa để chữa thương.

Nãy giờ nó liên tục tung ra hỏa đạo mạnh như thế, tốc độ lại không hề giảm dù là nó đang đuổi theo huyền sư phong hệ như hắn. Cứ thế này hắn sẽ phải đối đầu trực diện với nó, cơ thể nhân loại sao có thể là đối thủ của yêu thú được?

Không ngờ hắn lại xui xẻo thế, hỏa khuyển bình thường đã cuồng bạo, mạnh mẽ vô cùng rồi thế mà đây là một con biến dị hỏa khuyển nữa chứ. Phải làm sao mới tốt đây?

Phong nhận của Bạch Khôi Nguyên xuất ra liên tiếp, qua mỗi công kích con hỏa khuyển lại nhanh hơn, những cú kế tiếp nó hoàn toàn tránh được. Thấy không có tác dụng Bạch Khôi Nguyên dừng tấn công để bảo toàn huyền lực.

Trong đầu Bạch Khôi Nguyên vạch ra từng phương án liên tiếp, bỗng đưa tay sờ sờ vào trong áo, khuôn mặt hắn thoáng lên vẻ mừng rỡ. Có cách rồi.

Bạch Khôi Nguyên vận huyền lực, đột ngột tăng tốc. Hỏa Minh Ngao thấy thế cũng đuổi theo. Vệt lửa ấn dài trên đất, tạo thành khung cảnh đỏ rực mỗi nơi Hỏa Minh Ngao đi qua.

Ở nơi đỏ rực ấy, một lam phù từ từ chạm xuống mặt đất đỏ, một dòng nước mát từ đó lan ra dập tắt các vệt lửa đỏ.

Bạch Khôi Nguyên và hỏa khuyển đuổi nhau trên các con đường, Hỏa Minh Ngao cứ phóng hỏa đạo thì Bạch Khôi Nguyên lại lợi dụng phong nguyên tố tránh đòn. Yêu thú của Vân Giai Kỳ đang mải đuổi theo Bạch Khôi Nguyên mà không biết rằng nó đang bị hắn dắt chạy lòng vòng.

Cuộc truy đuổi kéo dài khoảng một khắc, cả hai đã bị biển lửa vây khốn, Bạch Khôi Nguyên không còn chỗ nào để trốn cả, bất chợt hắn quay lại, mặt đối mặt với hỏa khuyển.

Dù đang rơi vào hiểm cảnh nhưng Bạch Khôi Nguyên vẫn nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ tự tin, nụ cười khi hạ cờ của kẻ chiến thắng, nụ cười không thể dập tắt bởi hiểm cảnh.

Bạch Khôi Nguyên cầm lam phù phóng về phía Hỏa Minh Ngao. Lam phù bay tới chỗ Hỏa Minh ngao đang hừng hừng hỏa diễm.

“Thủy Phù – Thủy Tán.”

Bạch Khôi Nguyên đưa tay niệm chú làm lam phù phình to thành bong bóng nước rồi vỡ ra, nước phu xuống toàn thân hỏa khuyển.

Bạch Khôi Nguyên quan sát hiện tượng, cảm khái: “Quả nhiên, như dự liệu...”

Hỏa diễm mạnh mẽ trên người nó đã thiêu rụi toàn bộ chỗ nước ấy.

“Xem ra dập lửa bằng cách thông thường không được rồi,” Bạch Khôi Nguyên nhe hàm răng trắng tinh đầy kiêu hãnh, mái tóc phất qua che một bên mắt tạo thành đường vẽ tuấn tú, hắn giơ tay khiêu khích: “Cún con, lại đây giết ta này.”

Dù là yêu thú nhưng Hỏa Minh ngao có thể cảm nhận được chút ít, con người trước mắt đây là đang khiêu khích nó. Dòng máu của loài đứng đầu khuyển yêu không cho phép có kẻ mạo phạm, hành động của Bạch Khôi Nguyên chính là đang khinh nhờn uy nghiêm của nó.

Gào... Hỏa Minh Ngao gầm lên phẫn nộ, hỏa khí xung quanh bùng phát mạnh mẽ. Hỏa Minh Ngao lao về phía Bạch Khôi Nguyên như một bó đuốc lớn di động.

Mỗi tiếng hống, mỗi bước dậm chân càng lúc càng gần, ánh mắt Bạch Khôi Nguyên càng nhọn xuống, càng bình tĩnh hơn.

Móng vuốt to lớn sắc nhọn của Hỏa Minh Ngao có thể xé xác cả cơ thể Hồng Liên cường giả đang hướng xuống đầu Bạch Khôi Nguyên. Cùng lúc đó hai bàn tay phía dưới của Bạch Khôi Nguyên đang trong tư thế kết ấn...

Móng vuốt chỉ còn cách đỉnh đầu Bạch Khôi Nguyên nửa tấc, trong đầu Hỏa Minh Ngao đã hình dung trước viễn cảnh đầu và mình Bạch Khôi Nguyên mỗi thứ một nơi rồi.

Thoát ra khỏi cảm tưởng mơ hồ, trái ngược với tưởng tượng, không có mùi máu nóng thoảng qua không khí, không có cảm giác khoát hoạt khí xé xác con mồi lẫn tiếng hét tuyệt vọng trước khi chết.

Vì nó đã vồ hụt...

Bằng cách nào đó vị trí của Bạch Khôi Nguyên không phải là trước móng vuốt của Hỏa Minh Ngao mà là trên đống đá đổ nát.

Lục y phất phơ trong biển lửa với hàm răng trắng đẹp, ánh mắt cuống hút đầy nhiệt huyết tự tin nhìn thẳng vào hỏa khuyển, nói: “Vồ không tệ đâu, cún con.”

Vừa nói xong hai tay hắn kết ấn, từng phù lục không biết đặt từ lúc nào trên đất đồng loạt phát ra lam quang, hóa thành những bong bóng rồi nổ lớn, dập tắt đám cháy.

Hàng loạt lá bùa dưới chân hỏa khuyển tạo thành một vòng tròn kết nối với nhau.

Vù... Ù... Ù...

Cuồng phong nổi lên mạnh mẽ, bao vây lấy toàn bộ Hỏa Minh Ngao, liên tục cắt vào da thịt nó.

Gào... Hỏa Minh Ngao bạo phát, ngọn lửa toàn thân đốt cháy mạnh mẽ, đối kháng lại cơn lốc.

Chẳng mấy chốc lam phong của Bạch Khôi Nguyên dần trở nên rực lửa, hai nguyên tố hòa quyện tạo nên khung cảnh cực kỳ sinh động.

“Phong nguyên tố và hòa nguyên tố vốn không phải là nguyên tố đối trọng nhau, thậm chí gió còn nuôi lửa, giúp cho lửa lớn mạnh hơn.” Điều này chẳng khác nào đang đưa cổ lại gần cho Hỏa Minh Ngao đớp, nụ cười trên môi Bạch Khôi Nguyên vẫn không hề phai đi, dần biến thành ranh mãnh.

“Nhưng nếu như có thêm nước thì sao...”

Bạch Khôi Nguyên kết một ấn khác, những vũng nước xung quanh đó cùng lúc bắn từ phía dưới lên người Hỏa Minh Ngao, đồng thời phong trận càng xoáy mãnh liệt hơn.

Bị nước dập ngăn cản, bị gió lốc quay vòng khiến cho hỏa lực của Hỏa Minh ngao giảm mạnh, thậm chí nó còn có chút khó chịu, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

“Hà hà, theo như kiến thức đã học, ở bất kì nơi đâu trong không khí luôn tồn tại một loại khí, khí này giúp cho mọi sinh vật hô hấp, trao đổi khí để duy trì sự sống, thậm chí là nuôi dưỡng lửa.”

“Một cơn lốc xoáy với tốc độ gió cực nhanh như thế sẽ làm giảm đi dung lượng của khí này so với bên ngoài. Không có loại khí này, không thở, không lửa nhé cún con.”

Rứ... ứ... ứ...

Tiếng gào thét càng lúc càng nhỏ, chỉ còn lại những tiếng rít lí nhí. Không thể thở được thì đến cả một con linh thú cũng chết chứ nói gì là huyền thú như Hỏa Minh Ngao.

Những cú tông người vào vòng xoáy cũng yếu ớt đi, tứ chi run rẫy không chống nổi mình. Nửa khắc sau hỏa khuyển đã nằm bệt ra đất, lửa đỏ trên người cũng đã tắt lịm.

Bạch Khôi Nguyên mặc lục y tiêu sái đi tới đó, hắn biết rằng con hỏa khuyển chỉ mới ngất đi mà thôi, chưa chết hẳn nhưng tình hình này thì cũng không khác gì chết cả. Ngọ lửa bảo vệ quanh người nó đã tắt, để lộ ra da thịt trần trụi.

Bạch Khôi Nguyên cầm trên tay thiết phiến, chuẩn bị chém xuống cổ nó thì một tiếng rầm rầm phía sau phát ra, lúc hắn quay lại thì một nắm đấm lớn cách mắt mình nửa tắc...

Trong giây lát ngắn ngủi đó, đột nhiên có một loại cảm giác hoài niệm nào đó lóe lên trong tâm trí hắn...

Bạch Khôi Nguyên lĩnh tròn cú đấm ấy, nhưng cánh tay trái phản ứng theo bản năng chưa từng có, co một đường vòng cung đáp trả lại kẻ đó. Hai người bị dư lực đẩy văng té ngã, đụng nát hai bên đá.

Rầm!

Bên lề:

Ai đó: Xong một đứa, thằng tiếp theo...