Bên ngoài không vực Đại Thanh, các quân chủ đang giao tranh kịch liệt với đám tà linh, vừa phải bảo vệ Hoa Điêu quân chủ khỏi tứ phương vây công, nếu không nhờ đan dược của An Lạc quân chủ có lẽ bọn họ đã sớm cạn kiệt huyền lực.
Ở trên Đại Thanh lúc này, Lãnh Hàn Phong che chắn trước người Vân Giai Kỳ, vừa nhìn hai người Bạch Khôi Nguyên và Bạch Văn Khiêm với ánh mắt lạnh lẽo.
Diện mạo Lãnh Hàn Phong vô cùng yêu nghiệt nếu so sánh với hai người họ, hắn mặc trên người tử y như khoác thêm vẻ tà ác lên người, mái tóc đen dài xõa xuống che đi một bên mắt, giọng nói âm trầm phát ra: “Thật không ngờ lũ chuột Hưng Nam các ngươi không chỉ tính kế nữ nhân của bổn vương, còn dám ra tay với nàng...”
“Hôm nay cả hai ngươi, đừng hòng có kẻ sống sót.”
Bạch Khôi Nguyên nhìn hắn, nở nụ cười điềm tĩnh, nói: “Trùng hợp thật, ta cũng định nói câu đó, Chu hoàng tử.”
Bạch Khôi Nguyên vừa dứt lời, huyền lực dao động quanh người Lãnh Hàn Phong đột nhiên bùng phát mạnh mẽ, khí thế lạnh lẽo như muốn đóng băng cả không gian này, ánh mắt hắn tập trung toàn bộ lên người Bạch Khôi Nguyên, một ánh mắt muốn móc cả tim, phổi, muốn róc thịt đối phương đến tận cùng.
“Làm sao ngươi biết?” Hắn và sư phụ mình đã che giấu điều này hơn ba chục năm qua, tránh thoát bao nhiêu sự điều tra, truy kích hòng tích lũy quân lực đợi ngày quật khởi, khôi phục tiền triều. Ấy thế mà một ngoại nhân, còn là người Hưng Nam, lại có thể biết được bí mật này.
“Chẳng còn quan trọng nữa, chẳng phải người chết là kẻ im lặng tuyệt đối sao?” Gió lốc quanh người Bạch Khôi Nguyên nổi lên, hắn đột ngột dùng thân pháp quỷ dị áp sát Lãnh Hàn Phong.
Thân pháp quỷ dị như thế này làm cả Bạch Văn Khiêm phải kinh ngạc, từ lúc nào Khôi Nguyên tiểu đệ lại học được thứ này thế.
Lãnh Hàn Phong cũng xuất thủ, quyền đối quyền, phong nguyên tố đối kháng với lôi điện mạnh mẽ.
Ánh mắt Lãnh Hàn Phong kinh ngạc, miệng thốt ra: “Ngươi lả Thanh Liên cửu tinh?” Ra là thế, thảo nào mà lão già Hưng Nam kia lại có thể giao cho một tên Bạch Liên thế này, hắn đã che giấu tu vi của mình.
Hỏa Tước! Đạo hỏa diễm diễn hóa thành hình một con tước từ bên cánh phải bắn về phía Lãnh Hàn Phong.
Lúc nó sắp chạm đến người Lãnh Hàn Phong thì...
“Thủy Tán, khai.”
Thủy lưu từ phía sau phóng tới, ngăn chặn công kích của Bạch Văn Khiêm, thủy hỏa chạm nhau bùng phát, bốc hơi thành sương mờ. Cả Bạch Khôi Nguyên lẫn Lãnh Hàn Phong đều lui lại phía sau.
Vân Giai Kỳ đi tới bên cạnh Lãnh Hàn Phong, nàng ta lau đi vết máu ở khóe môi.
“Kỳ nhi, ta...” Vân Giai Kỳ đã nghe dược cuộc đối thoại giữa hắn và Bạch Khôi Nguyên nên muốn giải thích thì nàng ta cắt ngang, nói: “Để sau đi, trước mắt chúng ta phải giải quyết chúng đã.”
Toàn bộ ánh mắt của nàng ta tập trung lên người Bạch Văn Khiêm, lúc thi đấu nàng ta đã có cảm giác kỳ lạ nhưng khi hắn lại xuất hiện tại đây nàng ta biết chắc rằng, mình bị lũ Hưng Nam này tính kế rồi.
Ngay từ lúc bắt đầu bọn chúng phái ra tên này, thân kỹ của hắn đủ mạnh để đả thương hơn nửa tuyển thủ Vân gia, thậm chí còn đánh không phân cao thấp với Vân Giai Kỳ khiến nàng ta không thể không lùi xuống giấu bài cho các vòng sau bởi ngộ nhận rằng các thiên kiêu khác ai cũng mạnh như vậy, điều đó đã tặng cho tuyển thủ Hưng Nam một cái vé vào vòng trong mà chỉ mất một tuyển thủ.
Từ trước đến nay chưa có kẻ nào dám tính kế nàng ta, cục tức này Vân Giai Kỳ thật sự nuốt không trôi.
“Hỏa Tước – Phong Long.”
Đạo lam phong của Bạch Khôi Nguyên diễn hóa thành rồng hợp với hỏa tước của Bạch Văn Khiêm tạo thành tuyệt kỹ hợp kích đánh thẳng về phía Vân Giai Kỳ và Lãnh Hàn Phong.
“Thủy Hộ,”
“Lôi Thuẫn,”
Bùm!
Công kích va chạm hộ thuẫn của đối phương, tan ra thành một lớp sương mờ.
Ở bên phía Lãnh Hàn Phong, đột nhiên một loạt thiết phiến bắn về phía hắn, cái nào cũng nhắm vào tử huyệt mà đánh khiến bị động tránh đòn.
“Lôi Thiểm.” Lãnh Hàn Phong phóng tử lôi về phía thiết phiến phóng ra.
Bạch Khôi Nguyên dùng phong kỹ xé tan công kích của Lãnh Hàn Phong, xé tan cả sương mù, xông vào công kích trực diện với Lãnh Hàn Phong.
Cả hai đều là Thanh Liên đỉnh cấp nên cục diện rơi vào giằng co.
Trong khi đó ở bên kia Vân Giai Kỳ so thân pháp không phân cao thấp với Bạch Văn Khiêm. Nàng ta vừa bị hai người đả thương chưa hồi phục kịp nên chưa đầy nửa khắc đã rơi xuống hạ phong, đến phòng thủ cũng rất khó khăn bởi mỗi quyền của Bạch Văn Khiêm đều nhắm vào tử huyệt, sơ sẩy chút thôi nàng ta sẽ bị phế ngay.
“Tên này lúc đó hắn đã nương tay.” Vân Giai Kỳ cảm nhận rất rõ ràng, quyền pháp của Bạch Văn Khiêm bây giờ so với lúc chạm mặt trước khi trận tranh tài diễn ra khác biệt hoàn toàn, thân thủ sắc bén ở kiếp trước của nàng ta chỉ miễn cưỡng chống đỡ.
Hỏa quyền.
Bạch Văn Khiêm bắt thời cơ khi Vân Giai Kỳ lơ là, tấn công mạnh bạo vào bả vai đánh ngã Vân Giai Kỳ.
Lôi điện từ phía bên đánh tới làm Bạch Văn Khiêm bất ngờ, tránh né suýt soát làm lôi điện đánh xuống chảy máu bàn chân.
Lãnh Hàn Phong nhìn Bạch Văn Khiêm bằng ánh mắt đầy phẫn nộ, càng đau lòng bao nhiêu khi nhìn qua Vân Giai Kỳ đang chật vật.
Vân Giai Kỳ sử dụng tích điểm lén trị thương bả vai, nàng ta không ngờ Hoạn Vương lại để ý đến mình như thế, thậm chí không màng cả nguy hiểm. Trong thâm tâm đột nhiên sinh ra một thứ cảm xúc khó tả, ánh mắt nhìn qua chỗ Lãnh Hàn Phong mang theo phức tạp, có đau lòng, có chút nóng như lửa.
Vân Giai Kỳ nghĩ ngợi thoáng chốc. Cục diện trận chiến này quá cân bằng, nếu chiến lâu dài thì nàng ta càng có lợi bởi có thể bổ sung nhanh chóng huyền khí bằng tích điểm của 419, nhưng tích điểm rất khó kiếm, chưa kể rằng chốc nữa khi thu phục thuồng luồng khả năng dùng tới rất cao.
Vân Giai Kỳ nhìn vết thương của mình qua vũng nước thì cắn răng nhẹ một cái. Nàng ta là đỉnh cấp sát thủ của Hoa Hạ, không ngờ lại có lúc chật vật như thế, hoặc là nói bây giờ nàng ta mới gặp được đối thủ cùng lứa xứng tầm.
“Ta đã đánh giá thấp Hưng Nam các ngươi rồi,” lẩm bẩm một tiếng rồi đưa tay niệm chú pháp: “Hỏa Minh Ngao, ra mặt cho ta.”
Một Khế Ước Trận được vẽ nên trước mặt Vân Giai Kỳ, từ trong đó, một con hỏa khuyển hắc văn từ từ bước qua.
“Ngươi là... Triệu hồi sư?” Bạch Văn Khiêm kinh ngạc nhìn Vân Giai Kỳ, kẻ trước mắt này thật sự cái gì cũng có thể ôm hết cả, thân pháp, luyện khí, luyện đan, tu vi cao cường, không phải luân hồi giả thì là gì nữa.
Trong tất cả yêu khuyển, ngao là giống loài có tính cách hung hãn nhất, lại thêm hỏa nguyên tố vốn cuồng bạo càng làm cho nó trở nên hiếu chiến.
Cả ba người đều kinh ngạc khi biết Vân Giai Kỳ là triệu hồi sư, Bạch Khôi Nguyên là kẻ giữ được tỉnh táo nhất, nhân lúc Lãnh Hàn Phong còn đang để mắt về Vân Giai Kỳ thì lập tức tiếp cận, chớp thời tấn công vào bên hông, đạp hắn bay ra, dán lên người Lãnh Hàn Phong hai tấm bùa.
“Truyền tống phù, khai,”
“Hỏa Phù, nổ,”
Cả cơ thể của Lãnh Hàn Phong biến mất ngay tại đây, đột nhiên một tiếng nổ lớn xuất hiện trên một tửu lâu cao tầng, thổi bay năm tầng tháp khiến nó đổ rầm xuống, đất đá mù mịt, khói bụi phủ khắp.
Đúng như hắn tưởng, trận pháp phong tỏa ma pháp dịch chuyển của Đại Thanh đã bị hư hại gì đó rồi.
Cả Vân Giai Kỳ và Lãnh Hàn Phong có rất nhiều biến số, chưa kể tu vi của họ không thấp, đánh với họ chỉ có năm phần thắng nhưng Vân Giai Kỳ là một triệu hồi sư, thế cân bằng đã bị phá vỡ, dù là đánh tiêu hao lâu dài hay đánh nhanh diệt gọn bọn họ không hề có đường nào để thắng, Bạch Khôi Nguyên chỉ còn cách lợi dụng sơ hở của Lãnh Hàn Phong mà loại hắn sớm khỏi cuộc chiến này.
“Không, Hỏa Minh Ngao, xé xác chúng cho ta...” Vân Giai Kỳ gầm lên tức giận, ra lệnh cho hỏa khuyển tấn công Bạch Khôi Nguyên, còn mình thì lại đối đầu với Bạch Văn Khiêm.
Gà à à... Hỏa Minh Ngao như một ngọn đuốt di động, tấn công liên tục vào phong hộ thuẫn của Bạch Khôi Nguyên.
Cơ thể yêu thú và nhân loại chênh lệch rất lớn, yêu thú từ khi còn ấu thơ đã có thân thể rắn chắc, mạnh mẽ hơn xa Bạch Liên huyền sư, huống chi là một con huyền thú sắp hóa linh, để nó tấn công trực diện vào cơ thể chắc chắn Bạch Khôi Nguyên sẽ thụ thương không nhẹ.
Bạch Khôi Nguyên bắn ra phong nhận, nhân lúc con hỏa khuyển né tránh mà nhảy lên nóc nhà chạy đi. Hỏa Minh Ngao lập tức đuổi theo phía sau.
“Khiêm ca, Vân Giai Kỳ huynh tự lo đi.”