Răng rắc! Răng rắc!
Bức tường của nhóm quân chủ kết hợp dựng nên bị sóng âm quét qua, âm lực mạnh mẽ làm sức mẻ bên trên.
Bang! Sóng âm quét qua lá chắn phòng hộ mà Quốc Hưng quân chủ dựng nên, âm công đi qua cũng là lúc lá chắn sụp đổ, Quốc Hưng quân chủ bịt miệng lại, phun ra một ngụm máu.
Hoài Nam Vương vội vàng bay tới, nói: “Huynh không sao chứ?”
Quốc Hưng quân chủ lắc đầu ý bảo không sao, ông phủi đi vết máu trên bàn tay, nói: “Hoàng đệ, lập tức tập hợp toàn bộ nhân thủ đệ mang theo, xuống phía dưới cứu trợ người Hưng Nam chúng ta.”
“Chẳng lẽ huynh định...” Hoài Nam Vương chưa dứt lời thì quân chủ ắt ngang: “Con tà linh lần này khá mạnh đấy, nếu chúng ta không tiêu diệt nó e rằng Không chỉ nơi đây gặp nguy hiểm đâu.”
Im lặng một giây, Hoài Nam Vương liền nói: “Cẩn thận.” Ông bay xuống các khách nhân, tập hợp đám tuyển thủ của mình lại, Bạch Phong, Bạch Khôi Nguyên, Bạch Văn Khiêm đều có mặt.
Một ánh mắt âm tà, nặng màu chết chóc đang nhìn lên đám quân chủ trong đống lửa bập bùng, ai nấy đều cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Sinh vật kích thước khổng lồ, đầu rồng với hai chi kia... Chẳng phải là thuồng luồng được ghi chép trong lịch sử sao?
“Sinh vật này đã chìm trong lịch sử, sao nó có thể xuất hiện ở đây?” Tần Bá Nhật lẩm bẩm.
“Trời ơi, quái vật...”
“Yêu thần, là yêu thần hiện thế...”
“Đáng sợ quá...”
“...”
Tâm lí của đám người phía dưới không tốt như nhóm quân chủ, một sự sợ hãi hoang mang đã nhanh chóng lan rộng ra cộng đồng.
Tần Bá Nhật vội quát: “Lưu Vương, ngươi xuống dưới sơ tán đám dân kia đi. Hoạn Vương, ngươi có nhiệm vụ đưa người dân Đại Thanh tới nơi an toàn. Còn Sở Vương, ngươi lập tức trở về Đại Hạ thông báo cho binh lính trấn thủ và toàn bộ cường giả Hoa Điêu mau chuẩn bị, lập tức có mặt ở đây đối phó tà tai.”
“Rõ.” Bọn họ cùng lúc hành động, ai cũng hiểu rằng nơi đây là nơi tổ chức Tứ Quốc Tranh Bá, mà trong đám tà linh được ghi chép, thuồng luồng vi tôn, đây chẳng khác nào là một đợt tà tai khổng lồ nếu bọn họ không hành động.
Cả quân chủ Thịnh Thế và An Lạc đồng loạt ra lệnh cho thuộc hạ của mình hợp sức sơ tán dòng người.
Vân Giai Kỳ đứng trên một mỏm đá nhô cao, nhìn sinh vật đầy mạnh mẽ đang nằm trong ngọn hắc hỏa kia. Nàng ta không hề sợ hãi, trái lại còn làm ra vẻ mặt cực kỳ phấn khích, hứng thú.
“Thật là lớn, ta cảm giác như kích thước của những con khủng long trên tivi so với con thuồng luồng này chỉ như chuột với voi.”
419: “Tất nhiên rồi, kích thước của lũ khủng long đạt cao nhất nằm ở nhóm mười sáu tới hai mươi mét, con thuồng luồng trước mắt này đang bị lún sâu vào trong đất, kích thước thật của nó là hơn năm mươi mét.”
Nghe đến đây Vân Giai Kỳ như nín lặng. “Năm mươi mét, đó phải là bao nhiêu ngọn núi chồng lên chứ, liệu rằng các quân chủ có khống chế nó được không, hay nói cách khác, làm sao mình có thể thu phục được nó đây.”
Vân Giai Kỳ chỉ có thế mạnh là hệ thống 419 và thân thủ tiền kiếp. Nhưng tích điểm trong 419 quá ít ỏi, còn thân thủ nhanh nhẹn đến mấy nếu tiếp cận nó sẽ bị nhiễm tà, cơ thể ô uế trở thành tà linh. Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ đợi nhóm quân chủ đánh cho nó suy yếu, nàng ta sẽ ra mặt kết liễu hoặc thu phục nó.
Sau khi nhanh chóng phân nhiệm vụ, bốn quân chủ đã tập trung một chỗ trước mặt thuồng luồng khổng lồ. Tu vi của bọn họ đều mạnh nhất Thiên Ngân đại lục ở hiện tại này với Hóa Liên tam tinh của Quốc Hưng quân chủ, Hóa Liên nhất tinh và là triệu hồi sư trong nhóm Tần Bá Nhật. Quân chủ Thịnh Thế và An Lạc là hai Hóa Liên nhất tinh đỉnh phong.
“Chậc, không ngờ có ngày những kẻ như chúng ta lại có thể cùng nhìn về một phía.” Tàn Bá Nhật nói bằng âm thanh như mỉa mai và cảm khái.
“Đừng nói gì nữa, tiên hạ thủ vi cường.” Quốc Hưng quân chủ lập tức cắt ngang.
“Lôi Đình Nhập Thể,” Quốc Hưng quân chủ gầm lên một tiếng rõ to, gân tay nổi lên, phát ra khí tức Hóa Liên tam tinh, từng đạo lôi quang mạnh mẽ xuất hiện quanh người, bọc lấy toàn thân ông.
Quốc Hưng quân chủ lao tới chỗ con thuồng luồng, xuyên qua tầng tầng hắc hỏa nhờ đặc tính chế tà của lôi hệ.
"Ga... A... A..."
Rầm! Con thuồng luồng bị một đòn mạnh mẽ của ông đánh ngã, dư chấn lan rộng làm nứt vỡ mảnh đất.
“Vẫn mạnh mẽ như xưa nhỉ...” Tần Bá Nhật lẩm bẩm. “Thủy Trụ – Lục Xích Tựu Phược.”
Xung quanh con thuồng luồng xuất hiện sáu thủy trụ, chúng đồng thời đâm vào cơ thể con thuồng luồng. Đâm vào hai chi, đuôi, thân thể, đâm vào đầu trói định toàn bộ con thuồng luồng xuống mặt đất.
“Phong Sát,” Hàng trăm, hàng nghìn mũi lao xé gió bắn ra từ quân chủ Thịnh Thế.
Bị quân chủ Hoa Điêu trói định, con thuồng luồng khổng lồ lĩnh liên tiếp lôi quyền của Quốc Hưng quân chủ, lao gió sắc bén của quân chủ Thịnh Thế cắt qua da thịt khiến nó gầm lên đau đớn. Lực lượng trong cơ thể theo sự phẫn nộ của nó ngày một dâng cao, Tần Bá Nhật sắp không cầm chân được nó rồi.
“Mộc Nhân, tấn công nó cho ta.” An Lạc quân chủ sử dụng mộc kỹ, triệu hồi ra các mộc nhân to lớn xông lên giữ chân nó. Mộc nhân đâm vào cơ thể thuồng luồng, truyền mộc lực vào đó khiến mỗi chỗ đều trở thành cây.
"Lôi Chấn Phá Sơn..." Quốc Hưng quân chủ nắm chặt hai quyền, kết hợp lôi điện bổ thẳng vào đầu con thuồng luồng. Ánh mắt ông trắng xoá, phát ra từng tia sét mạnh mẽ.
Quốc Hưng quân chủ thuở niên thiếu là một ma pháp sư đúng nghĩa như các quân chủ khác, nhưng kể từ lúc ông bị Bạch gia chủ thời niên thiếu đánh bại bằng thân pháp nhanh nhẹn, kể từ đó ông liền ngày đêm rèn luyện thân thể, nâng cao võ học, điều này đã xóa bỏ đặc điểm của ma pháp sư bình thường trên người ông. Quốc Hưng quân chủ vừa có thân thể mạnh mẽ, linh hoạt lại còn kết hợp cả sức mạnh nguyên tố, vừa đánh xa vừa cận chiến, ma pháp sư bình thường giao đấu cùng hoàn toàn không có cửa thắng.
Tuy nhiên tác dụng phụ là ông trở nên rất hiếu chiến, không ngại va chạm, có chút nóng nảy như chiến sĩ bình thường.
Vân Giai Kỳ đứng bên trên nhìn thấy hết thảy. “Bọn họ đã khống chế được nó rồi sao?” Nàng ta cảm thấy sao lại dễ dàng đến vậy.
Bỗng nhiên trời đất tối đi, một vật thể lớn che mờ cả ánh mặt trời, từ phía trên không lao xuống.
“Đùa sao?” Ánh mắt Vân Giai Kỳ mở to ra nhìn thứ đang bao phủ cả bầu trời.
Là một thiên thạch khổng lồ, vì lao xuống với tốc độ cao nên nó đang bốc cháy. Với kích thước như thế đủ sức đánh sập cả Đại Thanh này, dư chấn phía sau ước chừng sẽ huỷ diệt toàn bộ khu vực phía dưới, lan rộng ra vài trăm mét.
“Thiên thạch đến kìa...”
“Chạy đi...”
“Tận thế đến rồi...”
“...”
Dòng người chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau tạo thành cảnh tượng hỗn độn.
“Lam Mao Tước, đi ra cho ta.” Tần Bá Nhật vừa khống chế thuồng luồng vừa quát lớn.
Trước mặt hắn, những đường lục sắc đang vẽ trên không trung, tạo thành Khế Ước Trận của Tần Bá Nhật.
Ó ó ó ó...
Từ trong Khế Ước Trận, một con lam tước lớn vụt phóng lên cao. Cả thân chim mang theo màu lam của sắc trời, với bốn cánh sải dài tựa màu áo của mây bay.
“Lam Mao tước, phá tảng đá đó.” Tần Bá Nhật ra lệnh cho yêu thú của mình.
Dưới mệnh lệnh chủ nhân, Lam Mao Tước dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao thẳng về phía thiên thạch, trong miệng nó đang tụ một đạo hỏa nguyên tố.
Phù! Đạo hỏa diễm mạnh mẽ của yêu thú đối chọi với thiên thạch khổng lồ.
Răng rắc! Răng rắc!
Bùm! Quả thiên thạch khổng lồ đã bị phá vỡ, từng mảnh nhỏ li ti rơi xuống từ trên không trung, những huyền sư tập trung tạo vòng tròn phòng hộ che chắn cho người dân.
Không dừng lại ở đó, hai đạo nguyên tố phong lôi song hành ở phía trước các quân chủ bắn tới làm tất cả bị bất ngờ, theo phản xạ mà né tránh đi .
Bùm! Hai đạo công kích va chạm vào phía dưới Đại Thanh, gây nên cơn chấn động lớn.
“Kẻ nào ngăn cản chúng ta?” Quốc Hưng quân chủ bực tức nói.
Trước mặt các quân chủ, có ba thân ảnh đang lơ lửng giữa không trung, ba người này toàn thân tỏa ra khí tức chết chóc của kẻ bị nhiễm tà, là một tà linh nhân dạng. Ánh mắt của chúng vô hồn, chỉ nhằm vào các quân chủ.
“Đó là...”
“Tại sao chúng lại ở đây?”
“Ba thành chủ của Hắc Vực...”
…
Ở bên ngoài Hoa Điêu lúc này, tại một nơi bên bờ sông chảy siết, có một đám đông đang vây quần một người bên các khối hộp lạ...
Bọn họ đang bàn luận sôi nổi...
“Đã nói là ta không có nhiệm vụ bảo hành năm này mà...”
“Này, không phải huynh thì còn ai...”
“Ta cũng thế, thậm chí cách hạn bảo hành của ta một ngày cơ.”
“Chẳng lẽ tam tỉ chỉ vì số tiền lẻ mà chối bỏ trách nhiệm sao...”
“...”
Từng trận cãi nhau xảy ra giữa các trưởng lão Bạch gia, không ai chịu nhường ai.
Bạch gia chủ nói với một người đang ngồi viết viết những tấm phù: “Thất muội, đã xong chưa?”
Thất trưởng lão vừa viết xong một cái lại vo tròn rồi quăng đi, bực mình nói: “Đã lâu ta không đụng vào phù lục phụ tùng của xe nên không nhớ nổi đường vân trên đó.”
Việc cãi nhau này bắt nguồn khi các chiếc xe đồng loạt dừng lại tại đây do các tấm phù lục sử dụng để làm nguồn năng lượng cho xe chạy hết hiệu lực, toàn bộ đường vân trên đó đã biến mất và nhóm trưởng lão đang bàn bạc để tìm ra người đã chịu trách nhiệm chăm lo cho đám xe này.
Vì chi phí bảo hiểm rất cao nên không ai chịu nhường ai cả.
Thiên Tuệ nhìn đám người cãi lộn ồn ào mà tay úp mặt, tỏ vẻ không còn gì để nói.
“Ôi trời ạ...”