Đó là một thiếu nữ dung mạo thanh tú với đôi mắt pha màu lá xanh của tự nhiên, linh động và trong trẻo vô cùng.
“Hì, thật may là ta đến kịp. Các vị không sao chứ?” Vân Tuyết Mai nở nụ cười ấm áp như gió xuân, quan tâm hỏi.
Nụ cười ấy như vẽ một trái tim lên ngực các thiếu niên, những tiếng thịch thịch cứ đến liên hồi.
“Nữ thần nơi đâu, vì sao lại đáp xuống nơi này...” Một tuyển thủ nam nhìn thấy Vân Tuyết Mai thì cảm giác như cơn đau nhứt của mình gặp được thuốc tốt, chữa khỏi hoàn toàn. Hắn lập tức quỳ một bên chân, vừa nói vừa định cầm tay Vân Tuyết Mai.
Có hai cánh tay khác đẩy hắn ra, là hai thiếu nữ trong thập cường Hưng Nam, bọn họ nhìn Vân Tuyết Mai bằng ánh mắt đề phòng, nói: “Đừng quên nàng ta cũng là người Hoa Điêu.”
Câu nói của thiếu nữ đã đánh thức tâm trí của đám nam nhân trẻ tuổi này. Lúc bọn họ tỉnh ngộ cũng là lúc các cơn đau ập tới, cả bọn cùng ôm lấy vết thương, khuôn mặt khó chịu vặn vẹo.
Không còn những ánh nhìn hâm mộ, thay vào đó là sự cảnh giác của các tuyển thủ Hưng Nam làm Vân Tuyết Mai bật cười, nói: “Các vị lo xa rồi, ta chỉ thấy bọn họ hành sự chướng mắt nên mới ra tay thôi.”
Nàng bồi thêm một câu: “Không phải người Hoa Điêu nào cũng hành sự như thế cả.”
“Đa tạ tiểu thư đã ra tay tương trợ, ngày sau nếu cần giúp đỡ có thể đến tìm chúng ta trợ giúp.” Bạch Phong đứng ra thay mặt bọn họ cảm ơn.
“Ài, chuyện nhỏ thôi, đừng để trong lòng.” Vân Tuyết Mai xua tay nói.
Có một vài người vẫn giữ vẻ cảnh giác với nàng, còn hừ lạnh: “Ai biết được lũ Hoa Điêu các người đang giấu gì trong hồ lô.”
Bỗng một nam thanh niên cầm ra một chiếc gậy sắt, đập vào người đám trọng tài, vừa đập vừa phát tiết bất mãn: “Này thì phân biệt, này thì Hồng Liên, này thì kiểm tra... Cho chết nè...”
Thanh niên đó như kích phát ủy khuất của tất cả, khiến bọn họ điên cuồng xông vào dạy dỗ đám trọng tài, bảo tiêu kia. Người thì đập, người thì đá, tát, họ cầm lấy bất cứ thứ gì có thể cầm mà phát tiết bất mãn...
Vân Tuyết Mai:...
Vân Tuyết Mai không nói gì, chỉ đứng một bên nhìn đám tuyển thủ Hưng Nam dạy dỗ đám người của quốc gia mình.
Bạch Phong vừa nhìn Vân Tuyết Mai vừa thấy khó hiểu, nếu như bình thường chẳng phải người Hoa Điêu thấy đồng tộc mình bị bắt nạt phải bất bình ra mặt sao, tại sao thiếu nữ này lại dửng dưng như thế. Hơn nữa...
“Chiêu thức kỳ lạ này lại có thể khóa cứng cả hai Hồng Liên và năm Thanh Liên đỉnh cấp, thật sự là một huyền sư Thanh Liên ngũ tinh cùng cấp bậc như ta có thể gây ra sao?” Mọi cảm kích trước đó bị vơi đi một phần do sự thần bí của Vân Tuyết Mai mang lại, hắn cảm thấy nếu lúc đó người ra sân đầu tiên là nàng, hắn hoàn toàn không có cửa thắng.
Phải, chính là cảm giác này, cảm giác vượt xa hoàn toàn so với Thanh Liên bình thường. Cả Vân Giai Kỳ lẫn Vân Diệu Linh hắn còn lưu được năm phần trăm khả năng đánh bại, còn thiếu nữ trước mắt này... Đến cả một phần trăm cũng không có.
Bỗng nhiên...
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Mặt đất rung chuyển dữ dội làm các tuyển thủ té ngã, Vân Tuyết Mai cũng suýt ngã do bất ngờ...
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Các bức tường xung quanh chấn động như muốn nức ra, các mảnh đá nhỏ trên trần liên tục rơi xuống...
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
“Đã có chuyện gì xảy ra rồi?” Vân Tuyết Mai và những người có mặt tại đây đều thấy khó hiểu, Đại Thanh là một không vực trên bầu trời, theo lí mà nói không thể có bất cứ một cơn động đất nào mới phải.
Không chỉ ở trong đây, mà ở ngoài cũng rung chuyển kịch liệt, dòng người hò hét, bám chặt vào hàng ghế, cố định thân mình.
Bạch Khôi Nguyên vội vàng lấy ra lá bùa phản chấn chuyên dụng để đấu với huyền sư thổ hệ, đặt xuống khu vực tuyển thủ của họ, xóa đi rung chấn tại đây.
Trong khi đó bên Vân gia cũng như những nơi khác, ai nấy đều ngã lăn ra vì mất thăng bằng, vài người yếu vía còn có chút hoảng sợ. Tất cả những điều diễn ra sau khi một tiếng va chạm lớn bên phía tây không vực xuất hiện, dư âm của nó truyền xa tới quảng trường này.
Vân Giai Kỳ đi vào không gian ý thức, vội nói: “419, chuyện gì đang diễn ra thế này?” Nàng ta vừa nghe thấy một âm thanh gì đó rất lớn, xuất hiện ở đâu đó.
419 hiện ra giữa biển ý thức, nó trả lời: “Ta cũng vừa điều tra, máy tính phân tích đã cho ra kết quả.”
419 nói xong, một tờ giấy lơ lửng trên không rơi xuống tay Vân Giai Kỳ, nàng ta mở ra coi thì trên đó viết: “Dị điểm, loại âm tính.”
Vân Giai Kỳ làm khuôn mặt khó hiểu, hỏi: “Cái này là ý gì?”
419: “Theo như cái tên người của thế giới này gọi thì đó là tà linh.”
“Tà linh sao, là sinh vật gì bị tà xâm thực, người hay yêu?” Vân Giai Kỳ hỏi thêm. Khi tới thế giới này, vì để tiện đường hành động cũng như tránh đi những chướng ngại vật nên tránh, nàng ta đã đọc một chút về lịch sử Thiên Ngân đại lục, trong đó thứ sinh vật được lịch sử gọi là tà linh này luôn có một sự hấp dẫn nhất định làm Vân Giai Kỳ phải ghi nhớ, sinh ra tò mò.
“Theo các phân tích truyền về thì đó là một con yêu thú. Ký chủ, phát hiện nhiệm vụ ẩn.”
“Hửm, cho ta xem nhiệm vụ.” Vân Giai Kỳ nghi hoặc, lại một nhiệm vụ ẩn nữa, trên bảng số liệu vẫn còn một nhiệm vụ ẩn.
[Nhiệm vụ ẩn (Không bắt buộc): Hạ sát hoặc thu phục vạn niên thuồng luồng.
Thời hạn: Không có.
Ban thưởng hoàn thành: năm vạn tinh thạch thượng phẩm, một giọt long huyết hoặc phượng huyết cấp tiên tùy chọn, trăm vạn điểm tích phân hoặc một kiện tiên phẩm binh khí.
Tiến độ nhiệm vụ: 0%]
Trên hình lớn hiện lên ảnh chiếu của một con thuồng luồng nằm ở trên đống nhà đổ nát, khắp nơi là người chết, tà khí bốc lên xung quanh
“Cái gì?” Vân Giai Kỳ bật thốt lên. Nhìn con thuồng luồng khổng lồ vậy mà phần thưởng còn thấp hơn cả nhiệm vụ lấy mạng thiếu nữ tóc trắng kia sao, chỉ khác là nó không bắt buộc.
Sau một hồi suy nghĩ, nàng ta nói không chút đắng đo: “Ta nhận.” Nếu nhiệm vụ này không bắt buộc tức là nó không trọng yếu bằng nhiệm vụ ẩn đầu tiên, có khả năng hoàn thành.
Một khi hoàn thành tức nghĩa chỗ phần thưởng đó là của nàng ta, lần trước sử dụng huyết dịch của linh thú Nhị Giác Sa Kình mà nàng ta có thể cải tạo thân thể, khiến cho tốc độ lẫn chống chịu tăng mạnh, ngoài ra tu vi còn từ Bạch Liên nhị tinh đột phá, bước vào cửa Thanh Liên. Nếu có huyết dịch của yêu thú cấp tiên thì sợ rằng có thể đạt tới Hóa Liên cũng không chừng.
Bên cạnh đó còn tiên khí kia nữa, với đầy đủ trang bị thiết yếu như thế, nàng ta không tin mình không thể lấy mạng cô gái tóc trắng kia.
Vân Giai Kỳ nở nụ cười đầy mong chờ, cảm thấy dường như thiên mệnh đang xoay quanh mình, dù muốn dù không thì vẫn phải trở thành kẻ mạnh nhất, đứng trên đỉnh nhìn xuống đại lục này.
“Vân gia cũng chỉ là bàn đạp mà thôi, nếu họ an phận dưới trướng ta thì ta đảm bảo cho họ tất cả chỗ tốt. Còn bây giờ thì... Xem con thuồng luồng ấy đã.”
…
Các khách nhân cùng nhau chạy ra khỏi quảng trường, làm cho cuộc tranh tài trì hoãn, không chỉ họ mà những người dân, dân cư bên ngoài đồng loạt chạy tới nơi bị va chạm đó, ai cũng mang vẻ mặt hoang mang, tò mò, bực tức...
Quân chủ Tần Bá Nhật và Quốc Hưng ngừng đọ khí, tất cả quân chủ và những khách nhân ngồi ở trên này cùng bay khỏi quảng trường. Ở trên cao, trước mặt bọn họ là một tầng mây mù, nơi đáng lí ra là một khu dân cư đông đúc, mặt đất có dấu hiệu va chạm, dẫn đến đổ nát của một vật thể nào đó từ trên trời rơi xuống.
“Cái gì có thể gây ra được cảnh tượng này chứ?” Hoài Nam Vương không che giấu nổi sự kinh hách.
“Kẻ chết tiệt nào dám tấn công Hoa Điêu ta chứ?” Tần Bá Nhật nhìn mảnh đất Đại Thanh bị huỷ diệt, hắn ta là quân chủ của Hoa Điêu, cảm thấy như chính mình bị người xúc phạm vậy, thù này phải báo.
“Nhìn phía dưới kìa.” Quân chủ An Lạc chỉ tay nói.
Có một vài luồng tử khí bốc lên phía dưới, một con chim nhỏ xui xẻo bay ngang qua đó, đột nhiên thân thể trở nên vặn vẹo, có phần to lớn, cực đoan hơn, bộ lông vàng ngả sang tử huyền sắc tố của chết chóc.
Con chim như đánh hơi thấy mùi con người, lập tức tấn công nhóm quân chủ, lập tức bị phong kỹ của Hoài Nam Vương giết chết.
Một bóng đen lớn nằm xổi trên đống đất đá đổ nát, trong ngọn hắc hỏa phừng phừng. Tà khí của nó phát tán, lan tỏa ra xung quanh. Một vài tọa kỵ kéo xe bị tà khí xâm thực trở nên ô uế, cơ thể bị dị biến, trở nên to lớn, điên cuồng hơn. Bọn chúng dùng sức phá tan xiềng xích ra, tấn công con người một cách vô thức, kẻ bị chúng giết chết bị biến đổi thành tà linh.
Gào... Một tiếng gầm vang rền từ trong ngọn lửa lớn làm cả không gian bầu trời như nứt vỡ ra.
“Không ổn, mau phòng ngự.” Quân chủ Thịnh thế quát lớn.
“Hộ Thuẫn, khai.” Nhóm người bọn họ cùng lúc thi triển bức tường phòng hộ để che chắn đợt sóng âm quét tới.
Bỗng Quốc Hưng quân chủ thoát li khỏi nhóm người này, ông đạp không phi hành tới trước mặt các khách nhân đang tò mò quan sát kia, lập tức dựng tường chắn phía trước.
Bên lề:
Vân Giai Kỳ: Bổn tiểu thư sẽ trở thành Boss của đại lục này. Nam nhân yêu nhiệt, hãy quỳ xuống...