Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 219: Chương 218: Tứ quốc tranh bá, thuồng luồng tập kích (10)




Trên khán đài ồn ào với những lời chửi rủa sau khi trọng tài tuyên bố tuyển thủ Bạch gia giành chiến thắng.

“Lũ Hưng Nam đốn mạt, chắc chắn tên Bạch Phong kia đã sử dụng đan dược đặc thù trước khi ra trận.”

“Ta muốn kiện cáo, Thanh Liên ngũ tinh sao có thể liên tiếp ứng chiến với nhiều tuyển thủ tu vi vượt trội được như vậy.”

“Trọng tài nên cho chúng ta công đạo, tuyển thủ Đại Thanh ta không thể bại bởi lũ gian dối được.”

“...”

Từng lời lẽ không mấy hay ho từ trong dòng người thốt ra, kéo theo cảm xúc của người kế bên, lan tỏa rộng ra xung quanh làm Bạch Khôi Nguyên nhíu mi. Có kẻ khác ở trong kích động đám đông sao? Điều này không xảy ra khi các tuyển thủ An Lạc, Thịnh Thế hay Hoa Điêu ra sân, cũng không bắt bẻ lỗi sai của tuyển thu Vân gia, thế mà nhằm vào Hưng Nam bọn họ.

Nhóm quân chủ ở trên cao đang quan sát, Quốc Hưng quân chủ đã lộ vẻ không vui, còn Hoài Nam Vương thì lấy quạt che mặt không lộ cảm xúc. Lại là trò khốn khiếp này.

Những năm trước cũng vậy, Hưng Nam bọn họ lộ ra một hạt giống tốt là bọn chúng liền kích động đám đông muốn đòi công đạo, muốn khám xét tuyển thủ của Hưng Nam. Không cần biết quy trình đó thế nào, chỉ là một khi xong việc tuyển thủ đó chắc chắn bị phế tu vi, đan điền vỡ nát, không có khả năng tu luyện trở lại.

Bọn chúng vẫn sợ, vẫn luôn sợ có một Bạch Trung Quân thứ hai xuất hiện, kéo cả Hưng Nam này trở lại vị thế mạnh mẽ trước kia.

“Hưng Nam quân chủ, ta có nhận về một số tấu chương tâu rằng những tướng lĩnh, binh lính ở thành trì năm đã có những hành vi không tốt, lạm quyền hành mà ức hiếp dân thường...” Tần Bá Nhật kéo dài một hơi, nhìn Quốc Hưng quân chủ và Hoài Nam Vương đầy ý vị, nụ cười hiện lên trên khóe môi hắn đầy lạnh lùng, ác liệt.

Quốc Hưng quân chủ nắm chặt nắm đấm dưới gầm bàn. Cái này rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, muốn dùng cái mạng của các tướng lĩnh đó mà uy hiếp ông không được nhúng tay vào việc của Bạch Phong.

Những lần trước cũng thế, ông không thể không thỏa hiệp lấy tương lai một người đổi lấy mạng của cả vạn người Hưng Nam ở biên giới Thiên Ngân và Hắc Vực, mỗi quyết định đó như một con dao cứa vào lòng ông, mỗi buổi đêm không lúc nào yên giấc.

Nhưng lần này bọn chúng đã đi quá xa rồi. Đây là Bạch Phong, hậu nhân của triệu hồi sư huyền thoại Bạch Trung Quân. Nghĩ đến những điều mà ngài ấy đã cống hiến cho Hưng Nam, bọn họ mắc nợ Bạch gia rất nhiều nhưng đến khi đứng trước khó khăn lại vẫn muốn hậu nhân Bạch gia ra thế mạng sao?

Có một cái chân đá vào chân ông, là Hoài Nam Vương. Quốc Hưng quân chủ quay lại, cho Hoài Nam Vương thấy ánh mắt kiên định của mình: “Xin lỗi đệ, lần này... Không được rồi.”

Hoài Nam Vương nhìn ra được ánh mắt cứng cỏi ấy, thở dài trong lòng. Lần này không xong rồi, li nước đã tràng.

“Thằng ranh mạt nhật, nói cho ngươi biết, hôm nay bổn quân chủ đứng ở đây, xem ai dám động vào người Hưng Nam ta.” Quốc Hưng quân chủ chỉ thẳng mặt Hoa Điêu quân chủ, quát. Trên người tỏa ra khí tức Hóa Liên tam tinh.

Quân chủ Tần Bá Nhật nhìn đến khí tức Hóa Liên tam tinh không chút cảm xúc, uống xong li rượu trên tay thì hừ lạnh: “Hừm, tưởng ta vẫn như năm đó, bị ngươi giẫm dưới chân chắc?” Khí tức Hóa Liên nhất tinh phát ra, yếu thế hơn Quốc Hưng quân chủ nhưng hắn có tự tin, bởi hắn là một triệu hồi sư.

Cả hai luồng khí tức đối đầu nhau, trong khi các vị khác thì im lặng ở ngoài quan sát, không ai muốn bị kéo vào mâu thuẫn này, bị tai bay vạ gió cả.

Một người trong đó từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ dửng dưng, là Hoạn Vương Lãnh Hàn Phong. Hắn không uống rượu, chỉ nhấm nháp li trà trên tay.

“Hừ, dám tính kế tiểu bảo bối của bổn vương, đây là trừng phạt dành cho các người.”

Ở trên hai vị quân chủ đang ngập trong khói chiến, còn bên dưới hội trọng tài thương lượng xì sầm với nhau, sau đó đi tới trước mặt Bạch Khôi Nguyên, người dẫn đầu đoàn tuyển thủ Hưng Nam năm nay. Ba tên trong hội chúng phát ra khí tức Hồng Liên như muốn chèn ép Bạch Khôi Nguyên, nói bằng chất giọng không mấy cảm xúc: “Xin lỗi chư vị tuyển thủ Hưng Nam, chúng ta buộc phải tiến hành tra xét tuyển thủ Bạch Phong của chư vị để cho mọi người công đạo.”

Bạch Khôi Nguyên nhíu mi, kiểm tra thì kiểm tra chứ, tại sao lại phái ra nhiều Hồng Liên để đe dọa họ đến vậy, hắn có phù lục của Bạch gia kháng được uy áp từ Hồng Liên cường giả trở xuống, chỉ là các đệ tử khác thì không như thế, đã quỳ rạp, ôm mình nằm dưới đất cả rồi.

Bạch Khôi Nguyên khoanh tay, dửng dưng nói: “Cứ việc kiểm tra, chúng ta không hề dùng bất cứ đan dược nào.” Điều này quá rõ ràng, chúng có kiểm tra bao nhiêu lần thì kết quả vẫn vậy. Chỉ là hắn cảm thấy có tầng âm mưu nào đó giữa đám người này.

Các trọng tài chắp tay, sau đó ra lệnh cho một vài bảo tiêu tiến vào trong phòng tuyển thủ nơi mà Bạch Phong vừa được đưa vào.

Bỗng Bạch Khôi Nguyên nhớ tới một chuyện mà phụ thân kể cho mình, năm đó ông ấy cũng dẫn dắt tuyển thủ Hưng Nam tới đợt tranh tài này. Một lão sư huynh trong đó biểu hiện xuất chúng khiến đám đông e ngại, bị bọn chúng hoài nghi. Sau đó qua điều tra, tuyển thủ đó đã bị phế bỏ một thân tu vi, không thể tu luyện nữa nên uất ức tự vẫn.

Bạch Khôi Nguyên vội vàng chạy tới trước các trọng tài, ngăn họ lại, nói: “Không được, hiện giờ hắn mới trải qua ác chiến, thương tích đầy mình, có thể không chịu nổi kiểm tra.”

“Chi bằng đợi sau khi thương thế khôi phục...” Bạch Khôi Nguyên chưa kịp giải thích thêm thì một giọng nói truyền đến từ phía bên Vân gia: “Bẩm các vị, tuyển thủ Vân Hồng thụ thương quá nặng, đã không thể qua khỏi, tuyệt khí bỏ mình.

“Không thể nào, rõ ràng hơi thở của hắn vẫn rất tốt mà.” Khuôn mặt Bạch Khôi Nguyên hiện lên vẻ kinh hãi, không chỉ hắn mà các tuyển thủ Hưng Nam đều hiện lên vẻ sốt ruột.

Một vài tiếng nói luồng lách trên khán đài.

“Trả lại mạng cho người Đại Thanh chúng ta.”

“Tuyển thủ bỉ ổi, ác nghiệt như thế mà cũng được vào đây thi đấu sao.”

“Vân Hồng có sai đi nữa cũng không phải đến mức bị giết chứ.”

“Phải, rặc một lũ Hưng Nam, tên nào tên nấy đều tàn độc, không coi mạng người Hoa Điêu chúng ta ra gì.”

“Hủy tư cách thi đấu của chúng đi.”

“...”

Từng lời chửi rủa truyền vào tai Bạch Khôi Nguyên, kẻ bị lên án đáng ra nên là cái tên giở trò kia, thế mà giờ đây ngọn gió đả đảo chiều. Việc tra xét Bạch Phong diễn ra cùng lúc với việc Vân Hồng bỏ mạng này, không nghi ngờ gì nữa, có kẻ ở phía sau giở trò. Thủ đoạn thật tuyệt tình.

Đám trọng tài hất hắn qua một bên, rầm rộ bước vào trong, mặc cho tiếng chửi rủa khắp nơi bên ngoài.

Trước kia buôn bán ở Hoa Điêu, phụ thân thật sáng suốt khi luôn bắt hắn và người làm phải cải trang thành người Hoa Điêu. Những kẻ này thật sự rất thù ghét Hưng Nam bọn họ mà.

Ánh mắt Bạch Khôi Nguyên lạnh đi, một tên trọng tài tu vi Hồng Liên chặn ngay cửa, không cho ai xâm nhập. Cũng may trước khi tới đây hắn đã làm giao dịch với một người, chỉ hi vọng người đó có thể ra mặt lúc này. Bạch Khôi Nguyên đỡ các tuyển thủ dậy, che đi hành động của mình với các trọng tài.

Ở trên hàng ghế khán giả, tại hàng mà Vân gia đang ngồi, bọn trưởng lão, tộc nhân đang bình luận sôi nổi, nào là việc được xét thi đấu lại, nào là đặt cách cho những tuyển thủ bại trận kia vào vòng trong...

Bỗng đại trưởng lão quay sang gia chủ Vân Tông, nói: “Gia chủ, lão phu có việc phải rời khỏi đây một chốc.” Khuôn mặt lão lúc này cực kỳ phẫn nộ, xen lẫn cảm xúc chỉ tiếc không rèn được sắt khiến gia chủ hơi bất ngờ.

Hóa ra là lão cũng không lường được việc Vân Tuyết Mai tự ý nhận thua này, gia chủ nghĩ nghĩ, ánh mắt như vậy là muốn đi tìm Vân Tuyết Mai mà dạy dỗ một phen rồi. Cũng đúng, hắn cũng định sau cuộc tranh tài này dạy dỗ Vân Tuyết Mai.

Nhưng không biết liệu đại trưởng lão này có phải thật tức giận không, hay đây chỉ là một bước lùi, ra vẻ dạy dỗ chỉ để tránh liên lụy mình của lão, đồng thời bảo vệ Vân Tuyết Mai trước gia pháp. Nếu là vế thứ hai phì lão già này thật cao tay, đã đi trước một bước rồi.

“Hãy trở lại sớm nhất có thể, năm nay Vân gia chúng ta sẽ đăng quang, chắc huynh cũng không muốn bỏ qua cảnh tượng này đâu.” Vân tông nói.

“Đa tạ gia chủ.” Đại trưởng lão chắp tay, sau đó lui xuống.

Các trưởng lão khác thấy vậy cũng nghĩ thầm, hành động này của Vân Tuyết Mai ảnh hưởng đến địa vị của đại trưởng lão rất lớn, sợ là lão ta muốn trừng phạt thật nặng để tỏ rõ quan điểm của mình, tránh cho nguy hại đến địa vị cũng như các hoạt động về sau.

Bên lề:

Quân chủ Quốc Hưng: Thằng ranh mạt nhật, hôm nay tao không đánh mày tao làm con mày đó.

Tao... Tao... Quốc Hưng quân chủ... Một mình tao... Chấp hết...