Trên võ đài giữa hai bên tuyển thủ, ở phía Bạch gia, Bạch Phong vừa tức tối vừa nhìn Bạch Khôi Nguyên, chỉ thẳng mặt hắn nói: “Tên Bạch Liên thấp kém, nếu không phải vì có lệnh bài quân chủ thì đừng mơ ra lệnh cho ta.”
Bạch Khôi Nguyên thoải mái dựa đá nằm, mặc kệ những ánh nhìn khó chịu của các tuyển thủ Bạch gia dòng thứ kia. Hắn còn cười mỉa mai vừa gõ gõ cái lệnh bài quân chủ đầy thương yêu, nói: “Chẳng phải ngươi vẫn cứ nghe ta sao... Lên sàn đi.”
Bạch Phong nén cơn tức, một Thanh Liên ngũ tinh như hắn lại bị tên Bạch Liên thấp kém ra lệnh, thế này còn mặt mũi đâu mà nhìn chúng đệ tử nữa. Nhưng trong tay Bạch Khôi Nguyên lại có lệnh bài của quân chủ, thấy cái này như thấy ngài, mệnh lệnh của người nắm giữ lệnh bài này ban ra phải chấp hành tuyệt đối, không cho phép cự tuyệt.
Uy thế của quân chủ có một sự tồn tại mạnh mẽ trong lòng đám đệ tử, kể cả hắn nên dù có căm tức Bạch Khôi Nguyên, hắn vẫn phải nhận mệnh lệnh mà lên sàn.
Bạch Phong hít một hơi thật sâu trút bỏ mọi cảm xúc tiêu cực quấn thân, tập trung trăm phần vào cuộc chiến, nhìn về phía đối diện, chào một tiếng: “Bạch Phong”
“Vân mặc.”
Vừa chào xong hai người lập tức bay lùi ra xa giữ khoản cách, cùng lúc đó trọng tài cất tiếng: “Bắt đầu.”
Xung quanh hai người phát ra huyền khí mạnh mẽ, xung quanh người Bạch Phong là hỏa diễm nhàn nhạt, còn Vân Mặc lại mang màu thanh tươi của nước. Tu vi Bạch Phong ở trên Vân Mặc một bậc, điều này không mấy quan trọng bởi có thể bù đắp bằng thân kỹ và công pháp.
Bạch Khôi Nguyên nhìn vào trên khán đài, nháy mắt với một vài người.
“Liệt Diễm Luân Ấn Hình.”
“Thủy Lưu Trùng Kích.”
Ba xoắn ấn lửa của Bạch Phong phóng ra nhằm thắng vào ngọn thủy kích của Vân Mặc. Đòn tấn công này của Bạch Phong khá mãnh liệt, kết hợp với cả cảm xúc bức bối từ Bạch Khôi Nguyên nên hắn xuất lực rất lớn, xé toạc cả ngọn thủy lưu của Vân Mặc.
“Không ổn,” Vân Mặc thầm than nhẹ.
“Vân Hóa Bộ,” Vân Mặc vận dụng thân pháp kỹ của Vân gia né tránh làm hỏa ấn cùa Bạch Phong đánh vào không khí.
Cả khán đài phía sau ồn ào, đàm luận.
“Vân Mặc này thân pháp không tồi, phản ứng nhanh nhẹn tránh đối đầu trực diện với tấn công của ngũ tinh Thanh Liên.”
“Không ngờ mới vào sân mà tên Bạch Phong ki lại sử dụng nhiều lực thế, hắn như thế là muốn kết thúc trong một chiêu ư, đúng là cuồng vọng mà.”
“Thân pháp mà Vân Mặc vừa sử dụng có lẽ là thân pháp kỹ điển hình của Vân gia thì phải.”
“Đúng rồi, cái bộ pháp này có một điểm yếu rằng khi sử dụng thì ba mươi giây sau đó sẽ bị tê liệt phần bàn chân, tu luyện tnag6 dần thì thời gian sẽ giảm đi.”
“Xem ra Bạch Phong không ổn rồi, trận chiến này là trận chiến tiêu hao, có lẽ Bạch Phong sẽ cạn kiệt huyền lực sau vài pha tấn công nữa thôi.”
“...”
Bên trên võ đài diễn ra trận đánh khốc liệt của cả hai thì bên khán đài cũng bình luận sôi nổi không kém.
Vì đã lên sàn đấu này nên hai bên đều chuẩn bị tâm lí, tập trung tối đa giác quan, cảm giác nên dù những âm thanh bình luận kia có nhỏ đi nữa hai người vẫn nghe thấy rõ.
Vân Mặc cùng Bạch Phong giao chiến trong sự hò reo của khán giả, Vân Mặc thì cắn răng, bực tức vì có vài kẻ trên khán đài không biết giữ mồm miệng, cứ thế nói ra điểm yếu của bộ pháp hắn luyện, còn Bạch Phong thì nhếch môi.
“Liệt Diễm quyền.” Bạch Phong bao bọc hai nắm đấm bằng hỏa nguyên tố, đấm xuyên qua cả thủy hộ thuẫn của Vân Mặc.
“Vân Hóa Bộ.” Vân Mặc lập tức sử dụng bộ pháp kéo giãn khoản cách, nhưng chính lúc này, Bạch Phong đã lập tức chuyển hướng, xuất hiện ngay trước mặt Vân Mặc.
“Khốn khiếp.” Vân Mặc ăn ngay một đòn giữa ngực, văng ra xa bất tỉnh trên đất.
Cùng lúc này trọng tài quát to: “Bạch Phong chiến thắng.”
Bạch Phong nhìn Vân Mặc nằm trên mặt đất rồi lại nhìn đến khán đài kia. Liệu đây có phải trùng hợp hay gì, vì sao các tuyển thủ các bên trước đó lên sàn dù vô tình hay cố ý đều có kẻ ẩn trong đám người phân tích công pháp.
Không chỉ Bạch Phong nhìn ra, mà bên Vân gia, Vân Giai Kỳ cũng đã nhìn ra. Lúc đầu những bình luận phân tích tuyển thủ này đối với những cặp đấu trước nàng ta cũng không để ý lắm, nhưng chính diện đối mặt mới thấy có vấn đề.
Ở bên ngoài sòng bạc, lại một lần nữa dậy sóng, họ không ngờ Vân gia mới trận đầu đã thua cuộc, nhưng nhìn đám Hồng Liên bảo tiêu kia không ai dám vọng động.
Tên Sở thiếu gia hơi nhíu mi, nhưng hắn thở phào nhẹ nhõm, cũng may để chắc chắn hắn chỉ đặt cược vào tuyển thủ Vân gia vào vòng trong với số người lớn hơn, vì đây là mức có khả năng xảy ra nhất, theo như thông tin mật của phụ thân đại nhân thì có tám phần thành công.
Không chỉ nơi này mà những sòng bạc hiệu Nhân Phẩm đều có người Sở gia tới đặt cược, càng tưởng tượng đến lợi ích thu vào lúc đó, cả người hắn cứ lân lân như ở trên mây.
Các y sư đi ra nâng Vân Mặc vào trong, trọng tài lại ra lệnh: “Tuyển thủ Vân gia tiếp theo mời lên sàn.”
Vân Giai Kỳ quay sang một đệ tử, nói: “Vân Hùng, đệ lên đi.”
Vân Hùng gật đầu, đeo băng đỏ vô, lên sân ứng chiến cùng Bạch Phong.
Ngay vào lúc Vân Hùng lên sân, những con bạc bên ngoài kia chìm sâu trong nước mắt, bởi người bọn họ đặt là Vân Giai Kỳ.
“Ta muốn lấy lại tiền...”
“Tiền của tôi, trả tiền cho tôi.”
“...”
Sòng bạc trở nên ồn ào hơn làm Bạch Văn Khiêm xoa trán, biết phiền phức thế này hắn sẽ không trốn tới đây, để rồi bị Bạch Khôi Nguyên sai bảo. Đám người Hoa Điêu này, chỉ thích ăn mà không thích chịu, dù có khí thế của các Hồng Liên bảo tiêu kia nhưng cũng không áp chế nổi cái máu ăn thua của chúng, hắn thật sự khâm phục vì Bạch Khôi Nguyên và gia chủ có thể mở đường kinh doanh ở đây.
Bạch Văn Khiêm chỉ thẳng mặt đám người Hoa Điêu kia, nói: “Tống cổ họ ra ngoài.”
“Cái gì, ngươi dám...”
“Chúng ta là khách nhân đấy...”
Bốp! Bốp! Bốp!
Các bảo tiêu mạnh tay cầm áo ném bọn họ ra ngoài làm cho một vài người kia im bặt.
“Hừ, khách nhân thì thế nào, luật là do các sòng bạc cùng quy định, các vị đã chơi trên sân chúng ta thì phải theo luật chúng ta.”
…
“Vân Hùng”
“Bạch Phong”
Cả hai cùng giới thiệu tên xong, sau đó lại lao vào cùng tấn công. Vân Hùng này cũng là cường giả Thanh Liên ngũ tinh, tu vi tương đương với Bạch Phong nên có thể trực diện tấn công hắn.
Và lại một lần nữa, những tiếng bình luận ác ý nhằm vào Vân Hùng xuất hiện khắp các ngóc khán đài. Bên phía Vân gia lại tiếp tục thua cuộc, Vân Hùng nằm đo ván trên đất với một bên mặt thâm.
Trận tiếp theo đó cũng vậy, Vân Minh bị đánh bại, Vân Nghệ đo ván, Vân Sơn thảm chiến. Ngoại trừ Vân Mặc lên đầu tiên là ma pháp sư, những tuyển thủ sau đều là chiến sĩ cả, nhưng dù thua cuộc họ cũng đã bào mòn thế lực của Bạch Phong.
“Hộc hộc hộc...” Bạch Phong thở dốc trên võ đài,bộ quần áo trở nên rách nát, để lộ ra cơ bắp rám nắng săn chắc với nhiều vết thương. Liên tiếp ứng chiến nhiều tuyên thủ như vậy làm quá trình tái hấp thu huyền khí và sử dụng diễn ra liên tiếp đang đẩy thể lực của hắn đến cực hạn.
Bạch Phong cũng thầm thấy may mắn vì ở trên khán đài dù vô ý hay cố tình đều có những phân tích tuyển thủ chính xác, khiến hắn dựa vào đó mà chiếm ưu thế, nếu không có lẽ đã gục từ sớm rồi.
Ở trên khán đài, một vài trưởng lão Vân gia đã trở nên không vui, nói với gia chủ: “Gia chủ, hay ngài nhắn với Giai Kỳ tiểu thư lên sân đi, cứ thế này chúng ta sẽ có rất ít hỗ trợ cho các vòng sau.”
Cảm xúc quanh người gia chủ cũng trầm xuống, nhưng ông ta vẫn nói: “Không được, con gái ta phải giấu bài tẩy để chuẩn bị cho các vòng sau, chỉ có Vân Giai Kỳ mới có cơ hội tranh bảng vàng.”
Nói như vậy tức là dù chỉ còn lại ba tuyển thủ, cũng phải để cho Vân Giai Kỳ ra trận sau cùng sao, như vậy là gia chủ đây đang coi những đệ tử kia là vật lót đường rồi. Trong đó họ còn có con cháu, người quen của các trưởng lão nên một vài lão tỏ ra hơi bất mãn, nhưng vì ngại gia chủ nên không dám nói nhiều.
Một sợi quan hệ giữa gia chủ và các trưởng lão nói theo cách nào đó thì bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt, tuy rất nhỏ nhưng ai biết được vết nứt nới ra sẽ rộng đến mức nào trong tương lai.
Ở bên ngoài sòng bạc thì đám người thua cược lặng thinh, bởi các bảo tiêu phát ra uy áp mạnh mẽ áp chế họ lại.
Tuyển thủ tiếp theo lên sàn là Vân Hồng, là con cháu của một trưởng lão, huyền sư Thanh Liên lục tinh, một trong năm ma pháp sư sau Vân Mặc, Vân Giai Kỳ, Vân Diệu Linh và Vân Tuyết Mai.
“Tỉ tỉ, Vân Hồng ca ca có đánh nổi gã ta không?” Vân Diệu Linh lo lắng hỏi.
Vân Giai Kỳ khoanh tay, gật đầu nói: “Được, thể lực của hắn đã bị mọi người bào mòn, với lại Vân Hồng ca ca của muội là ma pháp sư Thanh Liên bát tinh, có thể đánh được gã.”
Lời giải thích, khẳng định rõ ràng của Vân Giai Kỳ làm Vân Diệu Linh thấy yên lòng.
Lục tinh với ngũ tinh đã có một sự chêch lệch nhỏ trong này, ai cũng chắc rằng kèo đấu này chỉ có một kết quả duy nhất thôi.
Lần này cả đám bên ngoài các sàn cược lập tức đặt cho Vân Hồng thắng, còn bên đặt cho Bạch Phong thắng tiếp thì chỉ có lác đác vài người, nhưng đa số trong đó là người của Bạch gia ẩn vào.
“Vân Hồng”
“Bạch Phong”
Hai tuyển thủ chào nhau, ngay sau khi trọng tài hô bắt đầu, bọn họ lập tức sáp vào nhau, tung ma pháp công kích.
“Toàn Phong Kích,” Vân Hồng tập trung phong hệ vào đầu các ngón tay, tạo thành mũi nhọn tấn công Bạch Phong.
“Liệt Diễm Quyền,” Bạch Phong không hề sợ hãi gã lục tinh này, hắn lập tức đưa quyền ra đối chiến.
Trong cảnh giới Thanh Liên, giữa ngũ tinh và lục tinh dù nhỏ nhưng vẫn có chênh lệch nhất định, hóa quyền và phong kích va chạm, xé toạc cả ống tay áo Bạch Phong, rạch lên cánh tay hắn những vết sẹo đường dài.