Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 190: Chương 189: Đến Bạch gia (1)




Tại một tòa nhà lớn với tấm biển to treo bên ngoài lầu hai, khắc hai chữ “Tinh Hoa” vô cùng chói mắt. Cả tòa nhà này phát ra một tia thông tuệ nhàn nhạt, yên tĩnh mà uy nghiêm.

Đây là nơi lưu giữ những quyển sách quý, những công pháp nhất lưu, võ kỹ của Hưng Nam quốc. Thư viện này có ba tầng, khu bên trong tầng một là những quyển sách ghi chép về lịch sử Hưng Nam, cũng có lịch sử của cả ba nước Hoa Điêu, Thịnh Thế, An Lạc. Trung khu có tài liệu nói về các chức nghiệp của huyền sư như chiến sĩ, ma pháp sư... và những vũ khí, yêu thú, đan dược, nguyên tố...

Khu bên ngoài là những quyển sách ghi chép về những cường giả nổi trội trong dòng lịch sử ấy, trong đó có gia chủ đời đầu của Bạch gia, triệu hồi sư huyền thoại của Hưng Nam.

Thiên Tuệ, Minh Hoa và Chí Trung theo sự hướng dẫn của hắc y vệ bước vào nơi đây, họ có thể cảm nhận rõ sự thanh tịnh, dòng chảy của tri thức trong đây. Vì quá yên tĩnh nên từ tầng một có thể nghe thấy rõ tiếng lật sách “xẹt xẹt” của tầng hai truyền xuống.

Sau khi đã nhìn thấy ba người đi vào đó, Quốc Hưng quân chủ cẩn thận nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm. Sự xuất hiện của ba yêu thú hóa hình này vẫn còn vướn mắt trong lòng ông, nhưng ông càng sợ Bạch gia hơn.

Khả năng tình báo của họ rất mạnh, có thể đánh hơi ra ba kiện tiên phẩm bảo khí này mất, lúc đó có thể Bạch gia sẽ đi làm phiền người ta, đặc biệt là cô gái tóc trắng kia, có thể gây ra một hồi sóng gió ở Hưng Nam. Cho nên vì để tránh hiềm nghi đồng thời cũng không làm ba người kia phản cảm, ông đã cho rút toàn bộ hắc y vệ, một công đôi việc.

Cũng may đây là Thư Viện Tinh Hoa, là khu quản lí của hoàng gia, không hề có tai mắt của Bạch gia trong đó.

“Tinh Hoa Thư Viện là thư viện lớn nhất đế đô chúng ta, có rất nhiều sách từ khi Hưng Nam lập quốc vẫn còn lưu giữ, từ sách kinh sử cho đến võ kỹ, công pháp đều tập trung tại đây.”

Hắc y vệ vừa đi vừa giải thích cho ba người, giọng hắn khàn khàn rất nhỏ tránh làm thư viện nhiễm tạp âm nhưng cũng vừa đủ nghe.

“Ở đây là khu tập trung toàn bộ sách về lịch sử của Hưng Nam chúng ta cũng như của Thiên Ngân đại lục, là thứ các vị đang cần.” Hắn vừa nói vừa lấy ra một cuốn sách ghi chép lịch sử để làm mẫu.

Hắn quay lại nhìn ba người nói: “Hình như hôm nay thủ thư có việc ra ngoài. Nếu ông ta có trở lại ba vị hãy xuất thẻ Hắc Kim ra, như thế thì ông ta mới cho phép ba vị lưu lại đây, tại hạ xin phép lui trước.” Nói rồi hắn liền bước ra ngoài từ cửa bên, lúc này khuôn mặt hắn có giãn ra đôi chút, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.

Ngay khi hắn vừa đi, Thiên Tuệ nhìn Minh Hoa cười nói: “Này Minh Hoa, muội bớt dọa người ta đi.” Nhìn mặt gã hắc y vệ kia nén khó chịu, sợ hãi mà hướng dẫn bọn họ làm Thiên Tuệ cười thầm trong lòng, khi hắn đi ra khuôn mặt có bao nhiêu là sự giải thoát.

Hai người Thiên Tuệ, Chí Trung thì bắt đầu tìm, lật từng cuốn sách trong khi đó Minh Hoa thì vừa đi xung quanh ngắm nhìn từng cuốn sách, cái kệ vừa ngẫm nghĩ gì đó...

“Trận pháp đó có khả năng tinh lọc huyền khí để chuyển hóa thành linh khí, chứng tỏ rằng vị Bạch gia chủ đời đầu kia biết rất rõ về nó, cũng cho thấy câu chuyện lão hổ kia kể đều là sự thật, là trước kia thế giới này là một thể thống nhất.”

“Thế nhưng lạ là không có bất cứ ghi chép lịch sử nào về việc này, cứ như thể sự tồn tại của Thiên Ngân đại lục đã là một điều hiển nhiên trong tâm trí mọi người.”

Thiên Tuệ vừa tìm kiếm lướt qua những dòng sách vừa nói, có bất cứ bí mật hay thông tin gì nàng đều nói cho Chí Trung biết hết bởi khả năng suy luận cục diện của hắn cực cao. Buổi lễ luyện khí hôm trước chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng có thể suy diễn ra bao nhiêu bí mật phía sau.

Chí Trung vừa đọc sách vừa gật đầu, tán thành với những suy nghĩ của nàng. Hắn trầm ngâm suy nghĩ, hắn đang cầm trên tay cuốn lịch sử Thiên Ngân đại lục, đang lật lật trang sách thì đã tới đoạn nói về lịch sử tà tai.

Tà tai là do hàng chục, hàng trăm tà linh tập hợp thành đàn. Chúng đi đến đâu huyết hải, khô lâu ngập tràng đến đấy, sinh cơ ô nhiễm. Cách đây hơn bốn vạn năm khi tứ quốc mới hình thành, có một sinh vật nhiễm tà xuất hiện, chính nó đã làm lây lan gây ô nhiễm sinh mệnh, hình thành đại họa tà tai không lồ.

Tình hình chuyển biến ngày càng xấu đi khi cường giả mạnh mẽ bị nó xâm thực, chuyển hóa thành tà linh ngày càng nhiều. Đứng trước tồn vong của sinh linh, Thiên Ngân đại lục đã hợp tác với Hắc Vực và cả Yêu Hung Sâm Lâm để khống chế tà tai và họ đã thành công nhưng nhân số chết quá nửa, đây là một tổn thất to lớn của Hưng Nam cũng như cả ba đại lục lớn.

Môi trường sống bị nhiễm tà phải mất rất lâu sau đó mới khôi phục lại, không chỉ con người mà bao nhiêu yêu thú, sinh vật sống đều chết đi bảy mươi phần trăm.

Thông tin này vô cùng đại trà nếu có ai muốn tìm hiểu về tà tai cũng như lịch sử Thiên Ngân đại lục. Thế nhưng dưới cái nhìn của Chí Trung hắn lại nghĩ khác, có thể nói sự kiện tà tai này là một thời điểm rất thích hợp, vô cùng thích hợp để xóa đi một vài chứng cứ, ghi chép lịch sử.

Bởi vì ở cố hương những chuyện chiến tranh chính trị này luôn diễn ra, mục đích đốt sách, chôn vùi những thông tin lịch sử, những tri thức quý báu cũng chỉ là để mị hoặc, thao túng nhân tâm, làm giảm tri thức.

Con người không có tri thức như đang lạc lõng một mình ngoài khơi xa; lịch sử đất nước như cội nguồn rễ gốc để họ bám vào, băng qua đại dương kia. Nếu không có hai thứ này người dân sẽ rất dễ bị dụ hoặc, gây ra những hành động không mấy tốt đẹp cho đất nước.

Chính vì thế nên ở cố hương khi bắt đầu con đường học nghiệp, môn học vỡ lòng bắt buộc luôn là lịch sử, có lịch sử mới tính đến những tri thức xa vời kia. Gốc rễ là con thuyền, tri thức là mái chèo, là sự định vị, nếu không có con thuyền những thứ kia chỉ là vô nghĩa.

Nhìn những cuốn sách lịch sử đã bị bụi bẩn bám trụ, Chí Trung không khỏi thở dài. Nhìn con người hai thế giới có một sự tương quan về mặt ngoại hình, thế nhưng có lẽ thế giới quan khác biệt.

Hắn chưa gặp được những cường giả mạnh mẽ ở thế giới này, nhưng nếu nhìn vào việc một thư viện lớn đến thế, lâu năm đến vậy mà những cuốn sách về lịch sử lại bỏ ngõ thì hắn cũng đoán ra phần nào.

Những kẻ ở nơi đây có lẽ rất ít xem trọng quốc gia của mình, chỉ lo chăm chút đề cao sức mạnh bản thân, khi mạnh lên mới có thể thu hút ánh nhìn của kẻ bên ngoài, nâng cao vị thế của bản thân, từ đó quốc gia cũng được hưởng lây tiếng thơm. Kỳ thật quan niệm này rất sai lầm, bởi kẻ đó hoàn toàn có thể bỏ mặc quốc gia trong lúc nguy cấp.

Chí Trung cũng suýt chút trở thành người như vậy, khi tiếp cận được sức mạnh nguyên tố mạnh mẽ, ưu việt hơn so với dân thường hắn đã có ý nghĩ này. Nếu không nhờ gặp được Nam Phong Vương, có lẽ hắn thật sự hỏng mất.

Bỗng hắn giật mình.

“Khoan đã, nếu như vậy tại sao lại còn lưu trữ những quyển sách như thế này?” Chí Trung vội vàng lật lật sách đến trang cuối, trên đó viết: Chấm bút, Bạch Tùy Duyên.

Chí Trung lấy đại một cuốn lịch sử khác, cuối trang là chấm bút, Bạch Minh Khởi.

Chấm bút, Bạch Vân Phong.

Chấm bút, Bạch Linh Kiệt.

Chấm bút...

“...”

Tất cả đều do người Bạch gia viết sao?