Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 189: Chương 188: Xương Cuồng và Long Quân Thần Vương (2)




Không gian bóng tối vô tận vĩnh hằng, nơi đây không tồn tại khái niệm của thời gian, của sinh mệnh, không phải địa ngục cũng chẳng phải thiên đường, chỉ đơn giản là sự trống rỗng.

Có hai luồng sáng trái ngược đang ngồi thiền định, đối mặt nhau.

“Nếu không phải Thuận Thiên kiếm rơi xuống Nhân giới ta cũng chẳng thể nào biết được âm mưu hai tầng này của ngươi, Xương Cuồng.” Giọng nói trầm ấm của Long Quân Thần Vương truyền đi trong không gian, đối diện với thân ảnh tà khí.

Nhờ vào một lần tình cờ đó mà ông đã biết được tứ linh đã phong ấn thân thể ma đầu thất bại, để cho oán khí của hắn dung nhập vào thiên địa, làm ô uế linh khí qua hàng vạn năm.

Lúc Thuận Thiên kiếm rơi xuống cũng là lúc dị biến phát sinh, một chi Long tộc là tộc thuồng luồng, có một con đã vô ý lĩnh ngộ tà lực của Xương Cuồng, sức mạnh của nó tăng lên với tốc độ chóng mặt, đây là tà linh đầu tiên sau Xương Cuồng được sinh ra. Chính nó đã dẫn toàn bộ thuồng luồng tại Nhân giới đánh lên Tiên – Ma giới.

Khoảng thời gian đó linh hồn ông đã suy yếu cực đỉnh do mất đi nguyên hồn, chỉ có thể cảm nhận xung quanh bằng ý thức. Chỉ có thể cảm nhận được rằng tộc thuồng luồng đã thua trận, bị cường giả Tiên – Ma giới đánh trở về Nhân giới, thậm chí họ còn phái cường giả xuống truy sát.

Còn con thuồng luồng đó đã bị một tộc nhân tinh linh chém chết tại chiến trường, thông tin này ông may mắn bắt được từ trong những đợt truy sát đầu tiên. Nhưng theo thời gian nó đã phai nhạt đi, dần không còn được ai nhắc đến nữa dù cách nhiều năm vẫn có những nhóm quân nhỏ hạ giới truy sát tàn dư thuồng luồng.

Trong những thông tin ngày đó, thứ quan trọng hơn cả là vị tinh linh đó là một khách nhân của Tinh Linh tộc tới từ Nhân giới, hơn nữa gã còn là một triệu hồi sư.

Triệu hồi sư nếu nói theo cách của Nhân giới lúc đó thì là cụm từ chỉ những người có khả năng tạo ra Khế Ước Chi Trận để thao túng Thú tộc, có thể hiệu triệu bọn chúng phục vụ mình, thay chủ nhân chiến đấu.

Còn nói khó nghe, xa xưa như thời đại của phụ thân đại nhân, vị Thần Vương đầu tiên thì đó là những bình chứa.

Nguyên hồn là một cái cây, chính xác là thứ nhựa sống kết nối tất cả bộ phận để thành cây; mỗi nhánh cây là linh hồn một kiếp; lá và quả là sự chọn lựa, là một cuộc đời. Quá trình lá rơi rồi mọc lại thân cây đó là luân hồi. Mỗi sinh mệnh đều tuân theo quy luật này.

Muốn một thân cây khác gán ghép vào thân cây nọ thì một bên sẽ phải tiết ra nhựa sống của cây để hàn gắn hai sinh mệnh tách biệt, đây là quan hệ giữa triệu hồi sư và các thú sủng ấy, Khế Ước Chi Trận là nhựa sống do thân cây của triệu hồi sư tiết ra.

Bởi vì sức mạnh của cả hai cây đã kết hợp lại là vô cùng lớn, mạnh hơn những tu sĩ khác rất nhiều. Có đến hai nguồn hấp thu linh khí thiên địa thì sao lại không mạnh cho được, tu vi của cả hai sẽ bổ trợ qua lại, tăng trưởng thần tốc.

Thế nhưng vấn đề là nguyên chủ cứ mãi truyền nhựa sống cho cây, cây nguyên chủ dù có to lớn, mạnh mẽ hơn bên ngoài nhưng thực chất nhựa chảy bên trong đã không còn. Còn những cái cây kia vừa mạnh mẽ lại vừa chứa đựng bên trong nhựa cây nồng đậm.

Lần đầu Xương Cuồng giáng lâm xuống mảnh thiên địa này, phụ thân ông cũng không phải là đối thủ của hắn, chỉ đành bất lực mượn lấy những “triệu hồi sư” này, lấy nguyên hồn của họ ra để kết trận, giam cầm ác ma này.

Ai cũng nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc chiến với ý nghĩa đơn giản, đánh đuổi, giam cầm kẻ thù xâm lược là xong, kể cả ông cũng thế. Nhưng lúc giao tranh với Xương Cuồng, hắn đã sử dụng rất nhiều pháp thuật lồng pháp thuật, kế lồng kế rất tinh xảo khiến ông không khỏi nghĩ xa hơn.

Và quả thật, khi biết được số lượng triệu hồi sư ở Thiên Ngân đại lục lúc đó ông đã giật mình, nó đủ sức gỡ bỏ phong ấn này. Đây là một ván cờ lớn, chỉ có duy nhất một kẻ đang chơi cờ là ác ma Xương Cuồng.

“Ha ha ha, ngươi biết được thì sao chứ Thần Vương, tất cả đã quá trễ rồi.” Thân ảnh sương đen kia cười một cách độc ác, âm thanh như những con dao cứa vào tai.

Hắn ngừng cười, ánh mắt đỏ hoe nhìn Long Quân Thần Vương, nói: “Phụ tử các ngươi quả thật rất sắc xảo, năm đó hắn ta nhằm ngay lúc thần cách ta thành hình, trở thành tân chủ thần mà ra tay đánh bại ta. Còn ngươi lại có thể nhìn thấy nước cờ mà ta đã bố trí.”

Long Quân Thần Vương không nói gì nhiều, thực tế khi ông đạt đến cảnh giới Thần Vương đỉnh cao này thì đã cảm nhận được một bức tường vô hình nào đó đang tồn tại. Ông không biết bất cứ điều gì về thứ này, chỉ có cảm giác phía sau nó mới thật sự là vô thượng vĩnh hằng.

“Nhưng hắn lại không ngẫm xem vì sao ta lại dám hiên ngang bước lên thần vị kia.”

Nghe đến đây không hiểu sao cả người Long Quân Thần Vương xẹt qua một luồng điện, ánh mắt ông lạnh xuống, giọng nói không còn hơi thở ôn hòa kia: “Ngươi thất bại?” Thần thái lúc này của hắn cho thấy được rằng Xương Cuồng thừa biết mình không thành công.

“Ha ha ha, không sai, ta thất bại, lực lượng phản phệ quá mạnh, Kinh Dương đã tấn công ta lúc đó chẳng khác nào chịu thay ta một nửa sát thương. Ha ha, hắn nghĩ hắn thật sự đánh bại ta sao... Ha ha, cả ngươi cũng vậy sao?” Cả không gian bóng tối vô tận chỉ vang vọng duy nhất âm thanh độc ác của Xương Cuồng.

“Dù vậy nhưng phong ấn từ nguyên hồn hắn làm ra quả thật rất mạnh, ta không có cách nào thoát li, chỉ đành chờ nó lụi tàn, nhưng sau đó ta lại gặp ngươi...” Ánh mắt tà ác khuyết lên, tiếp tục nói: “Ha ha, thứ ta không thiếu nhất chính là thời gian. Ta cứ ngỡ sẽ lâu hơn nhưng ngươi đã đến cho nên là... Ngươi hãy ở lại đây đi.”

Đoạn Hồn U! Xương Cuồng phóng thích ba đạo tà lực nhắm thẳng vào Thần Vương.

Long Quân Thần Vương thoát khỏi thiền định, giơ tay chặn đứng công kích của Xương Cuồng, tà lực phát nổ tan thành khói bụi giữa hai người.

Hai bên đều đứng dậy, mắt đối mắt. Một tà ác quỷ quyệt, một chính khí cương trực.

“Ngươi không phải rất muốn biết câu trả lời sao?” Sương đen khắp người Xương Cuồng tỏa ra, hắn áp sát người nhưng Thần Vương đã nhanh nhẹn đằng không lui ra giữ khoảng cách.

Ngay trong giây phút ấy, ông đã thấy trong con ngươi huyết đỏ hiện lên một tia dị thường, hắn bấp môi đọc không thành tiếng từ nào đó, đây chỉ là một khắc thoáng qua thôi nhưng với nhãn quang của cường giả chí cao làm sao ông lại không nhìn ra được.

Không muốn lãng phí thời gian nữa, thân ảnh hoàng kim hóa thành vệt sáng bay đi, ác ma cũng ngừng công kích, màn sương đen nhập trở lại cái đầu khổng lồ, không gian lần nữa trống rỗng cô tịch.

Trong vệt sáng kia là thân ảnh của một con rồng hoàng kim uy nghi, vừa li khai vừa suy tư gì đó mà một vài giây cứ nhìn đến nơi cái đầu kia bị giam giữ.

“Cảm giác vừa rồi thật lạ... Cảm giác như... Hắn sống.” Dù chỉ trong khoảnh khắc, ông cảm nhận được tia sinh cơ nhàn nhạt vừa rồi. Nói là sinh cơ cũng không đúng vì nó quá nhỏ.

"Đó là câu trả lời của ngươi sao, ác ma?"

Vệt sáng bao quanh Long Quân Thần Vương tập hợp bởi vô số đạo kiếm ý, có đủ uy lực xuyên thẳng không gian bóng tối, thoát li ra ngoài.

Cái đầu của Xương Cuồng bỗng dưng có dị động, đôi tà nhãn mở ra kéo theo cả một huyết nhãn trên tráng, cái miệng thở ra hơi chết chóc, vọng cả không gian.

“Ha ha, bọn chúng đang tới đây, Thần Vương. Trước chúng, cả ta và ngươi đều quá nhỏ bé, chỉ là kiếp sâu bọ, là kiếp sâu bọ mà thôi. Ha ha ha ha...”