Cuồng phong qua đi, sóng ngầm tĩnh lặng, ánh hoàng hôn lại hiện lên trên bầu trời. Tuy nhiên thì hậu quả của tà linh thức tỉnh gây ra quá lớn, vùng biển thanh tươi trong lành giờ đây nhiễm đỏ máu, có thể mất rất lâu mới lắng hết. Cây cối trên vùng ven biển thì đổ sàn sàn ra đất, nhà cửa bị tà linh phá huỷ, xác người và xác tà linh lẫn lộn nhiều không kể. Rất may mắn là dưới uy lực của pháp trận kia toàn bộ tà linh đều tận diệt, nếu không nhân loại trên lục địa có thể đối mặt với một thảm họa rất tàn khốc.
Thiên Tuệ và Chí Trung ngồi trên băng tinh, dùng mái chèo vừa kiếm được chèo về đất liền. Khi tảng băng chở hai người chèo vào khu vực mà hắc xà bỏ mạng, đột nhiên có hai cỗ khí yếu ớt phát ra từ trong người Thiên Tuệ. Hai viên đá nâu, lục từ trong ống tay áo bay ra trước mặt.
“Cảm giác này, lại xuất hiện.” Thiên Tuệ chạm vào hai viên đá, nàng có thể nhìn thấy một liên kết mờ ảo nào đó đang liên hệ với chúng.
“Phu quân, chèo tới phía kia đi, hình như nơi đó có thứ ta cần tìm.” Thiên Tuệ chỉ chỉ về hướng phát ra liên kết. Chí Trung gật đầu rồi chèo về nơi đó.
Sóng biển vũ nhẹ, một tia sáng nhỏ trong dòng nước phát quang, đó là một hòn đá hình dạng y hệt với hai khối trong người nàng. Hòn đá phát ra lam quang yếu ớt rồi tắt lịm trong bàn tay của Thiên Tuệ.
Lời nói của Chí Trung từ phía sau vọng tới: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Thiên Tuệ không quay đầu mà nhìn về phía xa xa trên đất liền, gió ấm thổi nhẹ lọn tóc nàng, nàng nhìn chuôi kiếm của Minh Hoa cười nhẹ nhàng, nói: “Đến nơi hòn đá tiếp theo. Khả năng rất lớn con bé sẽ ở đó.”
Dù ở đằng sau nhưng Chí Trung có thể tưởng tượng được khuôn mặt nhẹ nhõm yên lòng lúc này của Thiên Tuệ. Bây giờ bọn họ khá yên tâm về Minh Hoa, bởi ngay cả hai đại yêu kia cũng không thể chịu nổi một đòn thì làm gì có thứ gì có thể đe dọa muội ấy được. Nhắm đến hòn đá tiếp theo bởi Minh Hoa có thể cảm nhận năm viên đá này, sẽ rút ngắn thời gian để tìm muội ấy trên lục địa rộng lớn.
…
Thành Đại La về đêm cô quạnh tịch mịch, gió lạnh len lỏi khắp ngõ ngách, dù đứng từ đầu ngõ cũng có thể nghe thấy âm thanh cuối đường. Bầu trời về đêm có ánh sao linh lung, còn dưới mặt đất thì ánh lửa đèn lồng điểm nhẹ vào toàn cảnh của bức tranh, cho thấy hơi thở của sự sống.
Hoàng cung cũng như bên ngoài, vào giờ này thì người người đều đang yên giấc, tuy nhiên thì có một căn phòng vẫn còn sáng đèn. Là phòng ngủ của tân hoàng đế Lí Công Uẩn mới đăng cơ. Nhà vua đang ngồi trên bàn, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, trên tờ giấy đó phát ra khí tức bất phàm, vẽ lại toàn cảnh của một lục địa rất chân thực.
“Ta đã từng tới đó cùng sư phụ, đó là một vùng đất vô cùng tốt nếu so với khắp đất Việt ta. Một nơi có địa thế rồng cuộn hổ ngồi, địa hình rộng mà bằng, đất đai cao mà thoáng, nơi giao thoa giữa thiên nhiên đất trời, dân cư ngụ ở đó không phải chịu cảnh khốn khổ ngập lụt(*). Trong các nơi để thiết lập tân kinh đô ta cũng đánh giá rất cao...”
Nhà vua nhìn đến tấm bản đồ trên bàn. Chỉ vài ngày trước nó là chiếu truyền ngôi, còn bây giờ biến hóa thành một tấm bản đồ, hơn nữa những con chữ kia biến thành một dải trải dài kéo xuống cuối lục địa. Vạn Hạnh đại sư đã giải thích những đường này khả năng lớn là long mạch. Đỉnh đầu long mạch lại là vùng đất kia.
Long mạch trời sinh, tiên khí hiển uy, là minh chứng cho sự cường thịnh, là vượng khí của một quốc gia. Xây dựng một quốc gia trên long mạch có thể mang đến cho muôn dân cuộc sống an yên, sung túc, quốc gia tồn tại dài lâu. Nếu như trước đó dời đô về đất ấy là ý định chiếm bảy phần thì với bản đồ khắc họa rõ long mạch này đã lấp đầy ba phần còn lại.
“Quyết định trọng đại này dù sao cũng phải hỏi thêm ý kiến của các đại thần, nhưng ta lại có cảm giác rất tốt rằng họ cũng sẽ đồng ý.” Nhà vua chắp tay phía sau, ngắm nhìn trời cao qua khung cửa sổ. Gió đêm se lạnh cũng không thể làm giảm đi sự thích thú trên khuôn mặt cương nghị ấy, nhà vua đang ngắm các vì sao trên trời như ngắm nhìn một báu vật, không, nói đúng hơn là ngắm nhìn về tương lai.
Long mạch trải dài xa hơn cả biên giới Đại Việt, ngoài vùng đất mà nhà vua nhắm tới thì ở phần lãnh thổ phía nam cũng có một đầu long mạch khác.
Kinh thành nhìn qua yên bình như thế nhưng ở một nơi xa hoàng cung, một phủ lớn đang có rất nhiều người, đây là Đào phủ nơi ở hiện tại của cả nhà Đào đại nhân. Huyết tinh bay loạn trong không trung, nhà cửa nhiều chỗ cháy rụi, đổ vỡ, cả mảnh vườn lớn không tránh khỏi tàn phá. Trên đất nhiều xác người nằm la liệt, nơi đây đã từng trải qua một loạt chém giết ác liệt.
Đám hắc y nhân đã khống chế toàn bộ người trong phủ. Thủ vệ thì bị chúng giết sạch, một đám hầu gái và nữ quyến thì bị trói lại với nhau. Bọn họ đều hướng mắt về phía người đang ngồi trên ghế, nhàn hạ uống trà thưởng thức người bị bọn chúng đánh trên đất kia.
Đó là con trai của Đào đại nhân, Đào Trung Kiên. Còn kẻ thưởng thức trà đang ngồi trên ghế kia khác biệt với đám hắc y. Hắn mặc trên mình bộ bạch y trắng, phe phẩy chiếc quạt xếp, miệng luôn tươi cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, trong ngoài bất đồng. Quan trọng hơn là hắc y đứng bên cạnh hắn luôn tỏa ra một cỗ khí tức bất phàm, hắn là một phù thủy.
Thủ vệ Đào gia xuất thân từ quân đội triều đình, thủ phủ bao nhiêu năm chưa có một tên trộm nào dám ghé vô, chưa có một cường hào ác bá nào dám giương oai ở đây. Từ lúc bắt đầu đã áp chế đám hắc y nhân này nhưng khi tên hắc y đứng bên cạnh kẻ ngồi trên ghế kia cục diện đảo chiều. Bàn tay hắn phát ra lôi điện tiêu diệt phần lớn thủ vệ, những vệ sĩ trong bóng tối ra mặt cũng bị hắn đánh chết đã tạo thành cục diện như bây giờ.
“Phụ thân...” Cô bé Thanh Loan khóc lớn, bị trói trong đó phải chứng kiến phụ thân mình bị đánh đến mình mẩy tím ngắt, máu chảy không ngừng.
“Thả phụ thân ta ra...”
“Lão gia...”
“Gia chủ...”
“Đại nhân...”
Hai hắc y nhân đang đánh kia sắp giáng xuống người Đào Trung Kiên thêm một nhát nữa thì có một tiếng nói uy nghiêm truyền đến: “Dừng.” Bọn chúng lập tức dừng lại, cùng hướng đến công tử bạch y kia.
Hắn ta uống xong tách trà, động tác thoải mái phiêu dật, nhẹ nhàng để tách xuống, cười nhẹ nói: “Trà ngon trà ngon.”
Đào Trung Kiên ở trên đất nhìn hắn bằng ánh mắt phẫn nộ tột cùng, như nhìn một kẻ thù ác nhưng hắn vẫn tươi cười đón nhận, ánh mắt này hắn nhìn cũng nhiều rồi. Hắn bắt đầu nói với giọng rất ủy khuất, như người khác mắc nợ hắn: “Diện Trư trại là một kho bạc lớn của băng Sài Lang chúng ta, cung cấp phần lớn mỹ nữ và vàng bạc. Thế mà các ngươi nỡ lòng nào tiêu diệt bọn họ. Ngươi nói xem ta phải tính sao đây.”
Phải, một băng sơn tặc nhỏ như thế không lí nào tồn tại lâu như thế dưới mắt thiên tử được, Diện Trư dù mưu trí cỡ nào cũng phải có một cây to chống lưng phía sau thì sơn trại đó của hắn mới vững chắc được. Mà cây to này là băng Sài Lang, một băng cướp với tổ chức lớn, danh tiếng lớn trên đất Việt này, dù nhiều lần triều đình càn quét đám tặc tử này, bao nhiêu băng nhóm lớn bị đánh hạ thì băng Sài Lang vẫn cứ còn đó. Có rất nhiều lời đồn về tổng bộ của chúng như là ở ngoài biển khơi, ở trên lãnh thổ nước Chăm...
Kẻ trước mắt này nhìn qua bình thường nhưng lại để lộ chút khí thế của kẻ bề trên, hẳn là thành viên cao tầng của Sài Lang.
Đào Trung Kiên thân thể đau nhức, nghe hắn đổi trắng thay đen trở thành người bị hại như thế càng thêm phẫn nộ, quát: “Lũ khốn, đám chúng mày chỉ là một lũ khốn đi cướp bóc thành quả lao động của người khác, bắt cóc con gái nhà lành. Một sơn trại nhỏ sao, ta phỉ nhổ, rồi sẽ đến lúc đám Sài Lang chúng mày cũng như chúng.”
Nghe Đào Trung Kiên chửi một tràng dài nữa nhưng vẻ mặt hắn vẫn rất tỉnh bơ, vẫn nhàng hạ tươi cười, phe phẩy chiếc quạt.
“Bọn cướp các ngươi sẽ xong đời khi Hiệp Khách Bóng Đêm xuất hiện.” Thanh Loan đỏ mặt nói.
“Phải, Hiệp Khách Bóng Đêm sẽ trừng trị lũ các ngươi...” Mẫu thân của cô bé nói...
“Hiệp Khách Bóng Đêm sẽ cho các ngươi biết tay...”
Cả đám nữ quyến bắt đầu phụ họa... Hiệp Khách Bóng Đêm trong miệng bọn họ chính là một đại hiệp thường xuất hiện ban đêm, kẻ ác bá nào đang trộm cướp hay làm việc ác đều bị người đó trừng trị, vì thế nên ở kinh thành này có rất ít tội phạm dám lảng vảng về đêm. Tuy nhiên chưa có ai biết được khuôn mặt thật của hắn, chỉ là nhìn thấy thân ảnh phi phi trên các nóc nhà mà thôi.
Nghe được cụm từ Hiệp Khách Bóng Đêm này làm bạch y nhân kia cười ha hả, hắn nhìn về đám nữ quyến bị trói kia mà nói: “Thật tiếc khi phải thông báo cho các ngươi tin buồn, Hiệp Khách Bóng Đêm đó đã bị chúng ta xử tử rồi.”
“Ngươi nói láo...”
“Không thể nào...”
“Hiệp Khách Bóng Đêm đánh hạ bao nhiêu loạn tặc, ác bá sao có thể chết dễ dàng như vậy được...”
Hắn ta nhìn những biểu hiện tự an ủi mình của bọn họ thì cười khinh bỉ. Trước lúc đến đây hắn có điều tra về tình hình nơi này, quả thật là có Hiệp Khách Bóng Đêm này ở đây. Nhưng đã mấy lần bọn chúng phạm tội như ăn cướp, bắt cóc, trộm vặt để dụ kẻ này ra nhưng đều không thấy.
Tổng hợp nhiều nguồn tin thì hắn chắc mẩm võ công của tên này chỉ là cao cường hơn người thường mà thôi, đứng trước quyền năng của phù thủy thì những thứ võ công ấy chỉ vứt đi. Hắn là phù thủy mới nhập môn nhưng tin chắc dù tên Hiệp Khách Bóng Đêm có xuất hiện đi nữa thì hắn chỉ cần phẩy gió nhẹ cũng đủ rồi, huống hồ là bên cạnh mình còn một phù thủy bậc hai trung đẳng nữa, sao phải sợ một phàn nhân kia.
Hắn cười ha hả, nhìn về đám nữ quyến, nhìn thẳng vào nơi của Đào phu nhân kia với ánh mắt bỉ ổi, nói: “Nếu thế thì chúng ta cùng nghiệm chứng xem liệu rằng Hiệp Khách Bóng Đêm có thật không nhé.”
Đào Trung Kiên nghe được lời nói không tốt này, rồi nhìn đến ánh mắt bỉ ổi của tên bạch y kia đang nhìn vào đám thị nữ, nữ quyến kia lòng sinh lạnh lẽo, phẫn hận quát: “Lũ khốn khiếp, chúng mày...”
“Phu nhân Đào gia, thưởng cho các ngươi vì một buổi tối mệt nhọc nào.” Ánh hắn lúc này của hắn rất tàn nhẫn, cũng rất bỉ ổi vô lại.
Đào phu nhân giãy giụa khỏi tay của hai tên hắc y nhân kia, vừa khóc vừa mắng chửi chúng liên tục, nhưng bà là nữ nhân yếu ớt nào bì lại đám hắc y đã trải qua chém giết lâu năm mạnh mẽ chứ.
“Lũ khốn...” Đào Trung Kiên đỏ mắt nhìn chúng đưa thê tử của ông đi, nhìn chúng chuẩn bị làm nhục nàng mà ông lại bất lực nằm đây.
“Thả mẫu thân ta ra...” Cô bé Thanh Loan giãy giụ đến đỏ cả bắp thịt vì dây thừng siếc.
“Chúng mày sẽ bị trời phạt...” Đám nữ quyến giận dữ nguyền rủa bọn chúng.
“Quân mạt kiếp, quân vô lại, thiên tử sẽ không tha cho chúng mày...”
Từng lời mắng chửi, nguyền rủa kia hắn nghe mà lại rất hưởng thụ. Ha ha, căm phẫn thì thế nào chứ, chỉ chút nữa thôi đám nữ nhân thanh cao này liệu còn nguyền rủa thế nữa không, thể nào lại chẳng quỳ xuống cầu xin nam nhân chứ.
Quả thật sơn trại Diện Trư hoạt động quá hiệu quả. Thu nhập của Sài Lang hơn hai phần là từ đây, trước khi nộp lên trên thì phải thông qua hắn, hắn hưởng lợi rất nhiều từ đây thì bảo sao băng Diện Trư bị diệt hắn không điên tiết cho được. Dù cho đám nữ nhân này cũng không thể bù được khoản trống kia.
Đột nhiên không gian trước mắt hai hắc y nhân kéo Đào phu nhân kia trở nên vặn vẹo, một thông đạo mở ra, một bóng đen từ trong đó bay ra ngoài, va vào hai bọn chúng ngã trên nền đất trước sự ngỡ ngàng của tất cả, bao gồm là tên phù thủy kia.
“Ui da, tại sao thông đạo đột nhiên dựng đứng chứ?” Một giọng nói thiếu nữ phát ra. Khí lực từ cỗ tay đã đè chết hai tên hắc y kia.
Đó là một cô gái cũng mặc hắc y như bọn họ, nhưng chất vải mềm mượt của thiếu nữ. Cô có mái tóc tráng như ánh trăng đêm, chiếc nơ xinh xắn cài trên đầu, đôi tay trắng mềm cùng giọng nói kia không hiểu sao rơi vào tai bạch y nhân đang ngồi kia như một lời mời gọi vậy.
Thiếu nữ này, hắn muốn rồi.
Minh Hoa nhìn quang cảnh xung quanh, cảm thấy có vài nét quen thuộc lẫn xa lạ nhưng nhìn chung thì, cô nhầm địa điểm rồi. Một ánh mắt nóng rực nào đó đang nhìn làm cô chú ý, quay đầu sang thì chạm phải ánh mắt dâm tà của tên bạch y kia.
Khi Minh Hoa nhìn qua đến cả hắn lẫn tên phù thủy kia phải sững người. Một ánh mắt nhìn như hồn nhiên của thiếu nữ nhưng lại không hề chứa đựng bất cứ tình cảm nào, như đang nhìn kẻ chết vậy. Dẫu thế nhưng diện mạo của Minh Hoa quá mĩ lệ làm hắn bỏ qua cảm giác nguy hiểm kia, chỉ có tên phù thủy kia vẫn giữ vẻ cảnh giác.
Hắn nói: “Tiên tử, tại hạ tên Sài Kính, thật là diễm phúc cho ta khi được diện kiến dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, nghiên nước nghiên thành của nàng, có thể ta đường đột nhưng xin hỏi quý danh của nàng.”
Hắn không hề che giấu ánh mắt nóng rực quét khắp người Minh Hoa kia làm cô cảm thấy rất ư là... Muốn phanh thây hắn ra vậy.
Một giọng nói trẻ con từ trong đám nữ nhân thốt ra: “Minh Hoa tỉ tỉ, là Minh Hoa tỉ tỉ sao.” Đó là âm thanh của cô bé Thanh Loan.
“Cô nương, xin hãy giúp chúng ta.” Đào Trung Kiên vội la lên, ông đã nghe con gái mình kể lại việc Minh Hoa một mình diệt cả băng cướp kia, lại còn việc náo động võ trường của đại tướng nữa khiến giờ đây ông coi sự xuất hiện đột ngột này của Minh Hoa như cái bè cứu mạng mình.
Minh Hoa nhìn sang chỗ Thanh Loan, hình như cô bé này cô đã từng gặp rồi thì phải, có chút quen thuộc. Bỗng nhiên cô nhớ ra rồi, tươi cười vẫy tay nói: “Thanh Loan, là tỉ đây.”
Thấy thiếu nữ trước mắt dám làm ngơ mình, tên Sài Kính nổi đóa lên, phi thân tới chỗ Minh Hoa vừa nói: “Tiên tử, ta...” hắn vừa dứt lời đột nhiên một bàn tay phía kéo hắn lại, là tên phù thủy kia. Tên phù thủy cảm thấy có một sự nguy hiểm nào đó sắp bộc phát từ Minh Hoa.
“Lôi Nộ.” Tên đó quát một cái, bàn tay phóng ra lôi điện tấn công Minh Hoa.
“Dừng lại...” tên Sài Kính quát nhưng đã chậm rồi. Lôi diện uy mãnh phóng ra chẳng mấy chốc sẽ thiêu rụi cả cơ thể Minh Hoa. Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng như thế thì lôi điện ầm ầm phóng tới, Minh Hoa giơ bàn tay trước mặt, nhẹ nhàng đỡ lấy.
Ánh mắt của cô nhìn bọn chúng không hề nhìn ra cảm xúc nào, nói: “Này, bộ y phục này ta mới mặc đấy.”
“Không thể nào.” Tên phù thủy kinh ngạc thốt ra. Lôi điện mạnh mẽ của hắn giết phàm nhân vô cùng dễ dàng, đến những phù thủy cùng cấp bậc trúng phải cơ thể cũng bị tàn phá nội tạng. Thế mà cô gái trước mắt không có bất cứ dao động năng lượng nào, là một phàm nhân đúng nghĩa lại có thể nhẹ nhàng đón lôi điện mà chẳng hề bị sao. Xem ra cái cảm giác nguy hiểm kia, là thật, cô gái trước mắt này cực kỳ nguy hiểm, phải rút lui thôi.
Tên Sài Kính cũng sững sờ, nhìn cảnh này thì ngay lập tức quát bọn hắc y nhân kia: “Bắt cô ả cho ta.” Hắn ta rất háo sắc, đa tình nhưng không lụy tình, thích bông hoa đẹp nhưng nếu đó là hoa hồng mọc gai, hắn chẳng ngần ngại tiêu diệt. Chính vì tính tình này mà hắn không có yếu điểm, mới có thể ngồi chắc trên chiếc ghế này chục năm qua.
Lũ hắc y nhân kia đồng loạt xông lên, xuất ra lưỡi hái, kiếm, đao, phi tiêu, đồ gì cũng không thiếu cả chỉ để xử một thiếu nữ thôi. Ra tay quyết đoán, dù bắt một con thỏ cũng phải dùng toàn lực. Nhưng Minh Hoa là thỏ sao?
Phụt... Phụt...
Phụt...
Tất cả bọn chúng có cảm giác như có một thái sơn chọc trời đè ép xuống cơ thể làm chúng thổ huyết. Máu chảy ra từ thất khiếu, đột tử trên đất hết. Minh Hoa chưa từng làm bất cứ hành động kỳ lạ nào hết.
“Cái gì?” Lúc này Sài Kính nhìn Minh Hoa không còn nóng rực nữa, mà thay vào đó là sự kinh hãi, e ngại. Cơ thể hắn bị đe dọa vô thức lùi lại sau. Hắn chạy...
Hắn phi thân, hối hả phóng lên nóc nhà. Kinh nghiệm đánh giết chục năm đã tôi luyện cho hắn một bản năng, bản năng cảm nhận cái chết mà nhờ đó hắn đã tránh thoát tử vong không biết bao nhiêu lần. Và ngay lúc này, hắn đã cảm thấy tử thần đang kề dao vào cổ mình vậy, theo bản năng lập tức chạy, chạy khỏi thiếu nữ nguy hiểm kia.
Đột nhiên có mùi máu xộc qua mũi, không hiểu sao tầm nhìn của hắn lại chao đảo trời đất thế này, cảm giác như cơ thể mất đi thăng bằng, cảm thấy nhẹ bỗng, cảm thấy quan cảnh trước mắt đang mờ dần, cảm thấy... mệt.
“Thiếu chủ... Thiếu chủ...” Tên phù thủy kia hoảng sợ nhìn cơ thể Sài Kính lạnh dần, vì ngã từ mái nhà cao nên đầu va chạm mạnh, máu chảy không ngừng. Sinh cơ vụt tắt, tuyệt khí bỏ mình.
Tiếng bước chân như âm thanh địa ngục vang lên trong lòng hắn đang bước lại gần đây. Minh Hoa vừa bước tới vừa cười nói: “Đúng là không cẩn thận mà, ngã từ trên đó xuống sao có thể sống nổi chứ.”
“Ngươi... Ta giết ngươi...” Tên phù thủy hoảng loạn không làm chủ được cảm xúc mình nữa, thiếu chủ hắn hộ tống chết đồng nghĩa với việc cái mạng này của hắn cũng không còn nữa, cần gì phải kiêng dè thiếu nữ trước mắt.
Hắn dùng lôi điện đánh một chưởng vào người cô, dùng toàn lực muốn ngọc đá cùng nát với cô. Minh Hoa giơ cẳng tay đỡ lấy, một chưởng dùng toàn bộ linh lực có thêm lôi điện bạo phát này thế mà chẳng gây ra cho cô chút xíu thương tổn nào.
Hắn trợn to mắt nhìn Minh Hoa, hắn cảm giác như thái sơn đè áp xuống người mình. Thất khiếu chảy máu. Hắn cũng như bọn chúng tuyệt khí bỏ mình.
Cả không gian như ngừng hô hấp, gió đêm se lạnh thổi khẽ, mọi người đều nhìn thiếu nữ tóc trắng đứng đó, đến cả một phù thủy giết bao nhiêu nhân thủ như tên kia, mạnh như vậy cũng không chịu nổi trước cô, bọn họ nhìn cô cảm kích nhưng nhiều hơn là sợ hãi, kiên dè.
“Không khí nơi này thật là ấm. Ta thật sự đã trở về rồi.”
(*): trích chiếu dời đô tác sưu tầm từ https://www.hoangthanhthanglong.vn/blog/chieu-doi-do/2163