Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 159: Xin hãy giúp chúng tôi




Cuồng phong vũ bão, sớm chớp rần trời, sóng ngầm dấy lên mãnh liệt...

Tà khí hùng hậu nặng nề bao phủ cả không trung, huyết vụ che mờ cả hải phận, thân ảnh hắc xà to lớn chạm đến tầng trời cao đến nỗi những ngư dân dù đang đứng trên đất liền cũng lờ mờ thấy được thân ảnh của nó. Còn những ngư dân xấu số gần hải phận này đã bị huyết khí nghiền nát, không chết thì cũng trở thành những sinh vật bị nhiễm tà như lũ cá kia, tà linh.

Không chỉ có hắc xà, hòn đảo kia bắt đầu nhô cao lên khỏi mặt nước, thân ảnh sừng sững như đại lục lộ ra khỏi mặt nước, trông nó còn lớn hơn hắc xà rất nhiều, cái mai cũng không còn phát ra kim quang nữa mà ảm đạm hẳn.

Gào... Yêu rùa tru lên một tiếng, dậm bàn chân khổng lồ gây ra cơn địa chấn kinh thiên, tám khối đá tám phương đồng loạt vỡ nát...

“Bới người ta, yêu quái...” Một ngư dân trên đất liền la toán lên trong khi bị gắp bởi một khổng điểu, móng vuốt sắc nhọn đâm vào cơ thể làm người đó trợn mắt đau đớn mà chết đi.

“A ba mẹ ơi...” Một cậu bé sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt kia.

Đó là hàng loạt những sinh vật đen ngòm từ dưới nước bò lên nhoi nhóc. Có con thì như cá, có con như mực mà cũng có con thì như con người. Sinh mệnh bọn chúng vẫn đang lưu chuyển, nhưng ánh mắt thì lại đỏ ngầu mà điên cuồng giết chóc, giết người, giết gà, giết tất cả những gì lọt vào mắt chúng. Dân chúng thân ai nấy lo, chạy trốn tán loạn...

“Cứu, cứu với...”

“Yêu quái...”

“Không... Không, đừng ăn tôi...”

Cảnh tượng hỗn loạn điên đảo, mặc cho tiếng người gào thét, lũ tà linh chém giết, ăn thịt nhân loại tạo thành tràng cảnh khát máu vô cùng. Dù là có rất nhiều thanh niên to khỏe, nhân số đông nhưng tất cả đều bị sự khát máu, chết chóc của chúng chấn kinh, còn ai có thể đứng lại mà suy xét địch ta nữa.

“Hu hu hu, cứu con với...” một bé gái khóc lóc tuyệt vọng khi bị tà linh nửa mực nửa cá tóm lấy cho vào miệng.

Người đàn ông trung niên da rám nắng từ đâu xông đến, dùng cái tay chèo ra sức đập cái xúc tua, khiến nó thả cô bé kia ra rồi tán nó nằm gục. Cô bé vẫn chưa hết sợ hãi thì người đàn ông kia quát: “Chạy mau con gái.”

Cô bé nghe thấy tiếng quát, nhìn đến những thứ ác ma này thì bản năng sinh tồn yếu ớt trỗi dậy, cô bé bật dậy chạy đi. Người đàn ông kia cũng chạy theo sau cô bé, đột nhiên ông ta cảm thấy phía dưới ngực mình vô cùng lạnh lẽo, như thiếu đi thứ gì đó. Từ lúc nào mà xúc tua của tà linh đâm xuyên qua ngực ông ta, ông ta nhìn theo thân ảnh con gái, không thể nói lên lời nào, đến nước mắt cũng chẳng thể rơi, cứ thế mà trở mắt ra.

Cô bé kia bỗng quay đầu lại, chứng kiến tà linh đang ăn mất thân thể ba mình thì hét lên tiếng tê tâm liệt phế: “Không...” cô bé định quay lại thì một bàn tay mềm mại ôm lấy cô, ẵm cô chạy đi. Cô khóc càng to hơn: “Mẹ thả con ra, con muốn ba ba, con muốn ba ba...”

Người phụ nữ kia vừa ôm con mình vừa rơi lệ, song bà không hề quay đầu mà cứ chạy thẳng...

Những người già yếu, bệnh tật hoặc quá sợ hãi trước diện mạo tà linh mà không thể di thân đều trở thành bữa ăn cho chúng... Cây cối đổ gãy, nhà nát như rạ, huyết tinh, oán khí ngập trời...

Gào... Hắc xà gầm thét, nữ nhân loại trước mắt vừa nãy sử dụng một sức mạnh gây ra cho nó cảm giác bị nghiền ép, sợ hãi rất lớn. Nếu chỉ sử dụng nguyên hồn trễ một giây thôi là thứ biến mất không phải bức tường kia mà là nó.

Nhưng giờ thì Thiên Tuệ đã cạn linh lực, chẳng khác nào cá nằm trên thớt. Thân rắn càn lướt đến đâu, băng tinh trên mặt nước đổ vỡ đến đó. Hắc xà nhắm ngay Thiên Tuệ mà tấn công, bởi trong hai người, kẻ có khả năng giết nó là nàng, dù cho nàng đã cạn kiệt linh lực.

“Tuệ nhi, coi chừng...” Chí Trung chưa kịp nói hết thì một bóng đen lớn phủ lên bên mạng phải, yêu rùa này cũng như con rắn kia, đều coi Thiên Tuệ là mối nguy hiểm phải loại bỏ đầu tiên. Tốc độ quá nhanh, so với lúc nãy là trời với đất, cơ thể hắn không theo kịp ý nghĩ của mình rồi...

Hai yêu thú khổng lồ há cái miệng rộng như muốn thôn thiên địa, nuốt chứng tất cả ra. Thiên Tuệ đẩy Chí Trung tránh đi, đối mặt với tử vong ập tới, ánh mắt nàng càng tỉnh táo hơn cả. Ngay vào lúc bọn chúng gần nuốt trọn Thiên Tuệ thì nàng dùng bộ pháp Thiên Di lấy băng tinh làm bàn đạp tránh thoát trong gan tấc.

Không dừng lại đó, chúng liên tiếp công kích nàng, bây giờ linh lực đã cạn, nàng chỉ có thể dùng Thiên Di bộ pháp tránh thoát hiểm mà thôi...

“Con rùa chết tiệt này...” Chí Trung vừa bám vào con rùa vừa nghiến răng đồng thời trong lòng hắn nóng như lửa đốt, mỗi lần Thiên Tuệ suýt soát né tránh làm nó lớn hơn. Chỉ mỗi hắc xà mà hai người đã không thể đối phó nổi, bây giờ lại thêm nó nữa, phải làm sao đây, làm sao đây?

Cái cổ lớn dài của yêu rùa ngay trước mắt hắn, Chí Trung nhìn đến hai bàn tay tím ngắt của mình. Lúc nãy nếu không do pháp bảo kia bảo vệ tay chắc có lẽ tay hắn đã phế luôn rồi. Bây giờ thì...

“Không, ta chẳng quản được nữa.” Nếu không làm gì giảm áp lực cho nàng ấy chẳng mấy chốc không chết vì chúng cũng sẽ chết vì kiệt sức mất.

Nghĩ là làm, Chí Trung đặt tay lên cổ yêu rùa, nhìn từ xa vào thì hắn chẳng khác nào một con kiến bám trên lưng voi cả, nhưng hắn tin rằng với ma pháp này của mình, mọi điểm yếu trên cơ thể nó sẽ tập trung tại đây, hắn có thể gây thương tổn cho yêu rùa này.

Chí Trung niệm chú, một trận pháp nhỏ hiện ra trên cổ yêu rùa, hắn tập trung ám lực vào bàn tay phải, vét sạch toàn bộ linh lực hiện tại vào đòn này.

Tán Tâm Ám Chưởng!

Chưởng được tung ra, mang theo tất cả linh lực hiện có, uy lực vô cùng cường đại... Máu huyết tóe ra, Chí Trung ôm tay mình kinh hãi nhìn cái cổ không hề có lấy một vết thương nào, dù là nhỏ nhất.

“Không thể nào...” Dù đã dùng toàn lực, cả năm ngón tay như muốn nát hết ra thế nhưng lại chẳng thể gây chút thương tổn nào cho nó sao.

Một giọng nói già nua ở phía sau truyền tới: “Vô ích thôi, nguyên hồn của ta là Thủ Hộ, lực phòng ngự mạnh nhất tứ linh, thêm cả với tu vi của ngươi dù cho mười vạn năm nữa cũng chẳng thể nào thương tổn nó được.”

Ở đằng sau Chí Trung là bà lão ngồi dựa vào đá tản, thẩn thờ nhìn ra xa mà nói: “Chạy, chạy đi...”

Tử khí bỗng dưng tập trung, lớn đến mức hắn có thể cảm thấy tử thần đang kề dao ngay cổ mình.

“Thiên Tuệ...”

Ngay lúc Thiên Tuệ tránh thoát cái miệng hắc xà, nàng cảm thấy chết chóc rất gần kề. Không ổn, yêu rùa đang tập trung tà lực, mỗi bước Thiên Di đều có một khoảng cách nhất định và ngay lúc nàng vừa sử dụng Thiên Di, khoản hai giây nghỉ đó chính là điểm yếu.

“Không...” Chí Trung quát to, hắn mặc kệ đau nhức, cưỡng ép bản thân nhảy khỏi yêu rùa, phi về phía Thiên Tuệ.

Tà lực huỷ thiên diệt địa phóng ra, lúc này Thiên Tuệ chẳng có đường lui, chỉ có thể đón tiếp chính diện.

Băng Thuẫn!

Tà lực hủy thiên diệt địa vô cùng vô tận cắt đôi không trung, quét qua mạnh mẽ làm băng tinh vỡ nát. Nàng mở to cả hai mắt nhìn tử vong phía trước, cả "ngự" cũng xuất hiện ngăn trở tà lực.

Răng rắc... "ngự" vỡ tan thành từng mảnh làm nàng ngất đi, xung lực từ nó đẩy Thiên Tuệ ra xa, cả thân thể ngã rơi xuống biển lạnh, hắc xà há miệng rộng muốn nuốt lấy nàng, cùng lúc đó có một bóng đen ở phía sau đó nhảy xuống. Là Chí Trung...

Chí Trung bằng cách nào đó bộc phát tốc độ, bơi nhanh về phía Thiên Tuệ, ôm nàng vào lòng, bắn ra ám lực né tránh miệng hắc xà.

Hai người ngoi lên mặt nước thở lấy khí. “Tuệ nhi, tỉnh, tỉnh...” Thiên Tuệ ngất lịm trong lòng hắn, dù có gọi thế nào cũng không mở mắt. Có mấy con cá nhiễm tà bơi lại phía này, Chí Trung vừa bảo hộ Thiên Tuệ trong ngực vừa đánh giết chúng. Một đầu không thể địch được sáu tay, huống hồ là hắn còn phải bảo vệ Thiên Tuệ nữa. Các vết thương trên người xuất hiện ngày càng nhiều, nước lạnh cộng thêm thân thể kiệt sức khiến cho phản ứng ngày càng kém.

Bà lão ở trên kia cũng chẳng thể giúp được họ, tất cả đã kết thúc, sức cùng lực cũng bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng giết đi hậu nhân của Thần Vương, sau đó là gieo rắc sự huỷ diệt lên vị diện này.

“Nếu như... Nếu như ngài còn sống chắc chắn có thể chặn chúng lại, đáng tiếc...” Bà lão mệt mỏi thở dài. Kết cục này bà đã dự liệu rồi, đánh với chúng bọn họ có hai phần thắng nhưng từ khi bức tường cấm chế vỡ nát đã xác định là thua cuộc.

Thiên Tuệ từ từ mở mắt ra, nàng nhìn thấy một con cá sắp sửa cắn Chí Trung thì phóng ra băng tinh đâm vào đầu nó. Băng tinh lúc này đã nhỏ đi rồi, uy lực cũng không đủ để giết nó, chỉ có thể làm nó đau đớn lùi lại.

“Phu quân...” Thiên Tuệ nhìn người đang ôm chặt lấy mình. Giữa biển lạnh, giữa tà vật bao vây, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, vùng vẫy chém giết chúng. Cơ thể hắn chồng chất các vết thương, trong nước lạnh tỏa ra màu máu không rõ là của hắn hay là đám quái kia. Chắc chắn nãy giờ hắn đã rất gắng gượng chống đỡ. Không hiểu sao mắt nàng có chút cay...

Nhìn thấy Thiên Tuệ tỉnh rồi Chí Trung nở nụ cười, nói với nàng một cách ấm áp: “Nàng tỉnh rồi.” Hắn thật sự rất không muốn nàng tỉnh lại lúc này, nhìn những các vết thương kia lại làm nàng thương tâm.

Cảm giác tử vong một lần nữa ập đến, yêu rùa lại tập trung tà lực trước miệng. Đằng sau là hắc xà, xung quanh là những sinh vật nhiễm tà vây quanh, cả hai sức cùng lực kiệt, không thể công cũng chẳng thể phòng, một cảm giác xa lạ mà khó chịu lần đầu tiên xuất hiện trong đời hai người, cảm giác tuyệt vọng, cảm giác bất lực xoay mình trước sức mạnh cường đại, cảm giác sinh mệnh quá bé nhỏ.

“Xin lỗi, xin lỗi nàng, ta thật yếu đuối, phải để nàng đi cùng với ta rồi...” Chí Trung rủ mắt xuống, ôm chặt Thiên Tuệ thủ thỉ.

Thiên Tuệ cũng chẳng nhìn đến yêu rùa kia, chỉ ôm chặt lấy Chí Trung, lắc đầu nói: “Không, được ở cùng chàng cho đến giây phút này ta chưa từng hối hận, chỉ tiếc rằng vận mệnh chúng ta...” tới đây mà thôi.

Quá ngắn... Nàng có rất nhiều tiếc nuối, tiếc nuối vì chưa tìm hiểu việc của phụ thân mình, tiếc nuối vì khoảng thời gian chung đụng ít ỏi của hai người và nỗi tiếc hận lớn nhất của mình là việc nàng đã lôi kéo Minh Hoa đi theo mình, nếu không con bé sẽ chẳng ra đi như vậy. Giờ phút này nàng cảm thấy sinh mệnh, cuộc đời mình thật lưng chừng, cứ thế mà kết thúc không chút ý nghĩa nào.

Chí Trung ôm chặt Thiên Tuệ trong ngực mình. Từ bé hắn đã chẳng có tuổi thơ tốt đẹp, nếu có thì đó là khoản thời gian ở cùng thái tử và hoàng huynh Long Việt mà thôi, hắn chẳng có gì để lưu luyến cả, trái tim lạnh giá. Và nó đã đập, lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Tuệ, thấy sự hồn nhiên lạc quang của nàng, tim hắn đã đập. Hắn đã trúng tiếng sét ái tình ngay lập tức. Mỗi một giây ở chung với nàng, hắn càng yêu nàng hơn nữa.

Dù bản thân có bao nhiêu vết thương thì hắn vẫn bảo toàn cho nàng, không để nàng chịu chút thương tổn nào. Nếu phải chết chung như vậy thì người chết phải là hắn...

Trong giây lát suy nghĩ đó ánh mắt hắn đơ ra, nhìn Thiên Tuệ dùng linh lực còn lại đẩy mình ra, đối mặt với tà lực huỷ diệt.

“Không...” Tuệ nhi, cổ họng hắn khô khốc, không thốt được lời nào, ánh mắt hắn in đậm nụ cười thê lương của nàng.

Thiên Tuệ đã cạn linh lực, "ngự" vỡ nát, cơ thể căn cứng không thể chuyển động, đối mặt với tà lực huỷ thiên diệt địa kia, nàng chỉ có một kết cục...

Vụt...

Một tiếng xé gió xé rách không gian xuất hiện chém văng đầu hắc xà, một thanh huyết kiếm phóng tới chẻ đôi ngọn sóng huỷ diệt, dừng trên đầu Thiên Tuệ nhưng kiếm ý vẫn phóng ra quá mạnh mẽ làm bà lão sợ hãi mà nhảy xuống biển. Kiếm ý chém đôi đỉnh đầu nó bất chấp cả "ngự" đã được bật lên. Chém nát mai rùa, thân thể cứng cáp trải dài vạn dặm, chém nát cả nguyên hồn Thủ Hộ của Kim, nguyên hồn phòng ngự mạnh nhất tứ linh. Tà linh khổng lồ, thân như đại lục chạm đỉnh trời cứ thế mà bị một thanh kiếm nhỏ miểu sát.

“Chuyện gì thế này?” Bà lão kinh hãi chưa hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, vừa ngoi mình khỏi nước biển đã thấy huyết nhục văng tứ phía, thân thể mình nát thành trăm mảnh.

Thiên Tuệ và cả Chí Trung cũng chưa hoàn hồn thì thanh kiếm rơi xuống trước mặt hai người. Từ nó tản ra sát khí cường đại làm bọn cá quanh đó sợ hãi không dám lại gần. Trên lưỡi kiếm đỏ như máu hiện ra chữ “Thuận” vàng kim uy mãnh, cùng với một giọng nói quen thuộc xuất hiện: “Tỉ tỉ, đợi muội.”

“Là Minh Hoa, con bé còn sống sao.” Thiên Tuệ không điều chỉnh được cảm xúc mình, dù biết thanh kiếm rất nguy hiểm nhưng nàng vẫn vội vàng cầm lây nó, muốn kiểm tra thử. Kỳ lạ là Thiên Tuệ cầm lên nó mà chẳng có mệnh hệ gì cả, những sát khí kia toàn bộ đều thu lại.

Chí Trung bơi tới, nghe thấy giọng nói kia hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, trong thâm tâm cũng hơi nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng lớn. Hắn cũng như Thiên Tuệ, cầm thanh kiếm lên mà chẳng bị làm sao cả.

Gào... Hắc xà gầm thét động trời, nó đang rất phẫn nộ, nhưng thân thể nó lại không tự giác được mà lui về phía sau. Một thanh kiếm nhỏ lại mang cho một con rắn mà thân thể nó có thể so như một phần tư đại lục, lại cao chạm tầng trời thì thật là quá mỉa mai nhưng đây là sự thật. Phòng ngự tuyệt đối từ nguyên hồn Thủ Hộ của Kim cũng chẳng thể chịu nổi một kích.

Nó bỏ chạy. Thân thể lớn của nó tạo thành sóng thần cao vạn trượng, khuấy động sóng ngầm, dùng tốc độ nhanh nhất mà thoát khỏi hải phận này, tiếp cận bờ.

Đột nhiên huyết quang chớp chớp xé rách cả bầu trời huyết vụ của hắc xà, ngoài Thiên Tuệ và Chí Trung ra thì mọi sinh vật cảm giác như đang bị nghiền ép, kể cả bà lão Kim. Có thứ gì đó đang đến đây...

Trận pháp huyết sắc xuất hiện, trải dài trên toàn bộ hải phận, trận pháp với những văn tự cổ, mang theo khí tức từ một thời đại rất xa xưa mà truyền đến đây. Trong tâm thức của bà lão, nó vô cùng giống với khí tức của hoàng kim tiễn phát ra, tuy nhiên lại có phần nặng nề, âm trầm hơn nhiều.

Trận pháp mở rộng rất nhanh, bao trùm lấy cả hắc xà khổng lồ. Huyết chớp đánh xuống trên thân thể nó chỗ nào, chỗ đó vô pháp hồi phục.

Gào... Hắc xà tru lên đầy đau đớn, trong người có hàng trăm tia sét nhỏ lưu chuyển như muốn xé rách thân thể cho đến linh hồn nó. Huyết quang xuất hiện phủ tầng trời, một đạo sấm sét thần phạt giáng xuống toàn thân nó bất chấp cả huyễn thuật thực tại được thi triển ra.

Gào... Hắc xà gầm thét lên, cả linh hồn lẫn thân thể nó tan thành cát bụi. Huyền Vũ cứ thế mà biến mất trên cõi đời.

Sấm chớp liên tục giáng xuống tiêu diệt toàn bộ tà linh trên bờ kia, và cả trên biển, không một tà linh nào sống sót.

Sau đó huyết kiếm trong tay Chí Trung đổi sang lam kiếm, chữ "Thuận" thay thế bởi chữ "Nghịch". Bão chớp qua đi, sóng biển tĩnh lặng trở lại. Đằng sau mây mù, những tia nắng ấm bắt đầu chiếu rọi, sau cơn mưa trời lại sáng.

Bà lão trợn to mắt nhìn tràng cảnh này, không thể nói lên lời nào. Rốt cuộc thanh kiếm đó là gì chứ. Những uy lực kia có thể nói là đã gần chạm đến cấp bậc của Thần Vương rồi.

Đột nhiên cánh tay bà lão trở nên mờ dần, trong suốt đi. Phải rồi, linh hồn đều dựa vào linh lực mà tồn tại suốt trăm vạn năm qua bên ngoài thân thể, một khi linh lực cạn, linh hồn cũng sẽ tan biến theo. Bà lão cũng nhìn thấy những linh hồn lơ lửng kia, các sinh vật biển, con người đều có cả, và chúng đang biến mất.

Bà lão không màng gì cả, cố sức bơi nhanh về phía Thiên Tuệ và Chí Trung. Qua mỗi giây linh hồn bị tan biến thành những hạt sinh mệnh nhỏ li ti, bà lão càng biến mất thì bơi càng nhanh hơn. Theo như một giây suy nghĩ vừa xẹt qua, nếu thế giới kia xuất hiện một Thần Vương thì không lí nào thế giới này lại không có.

Thanh kiếm kia, nếu bà cược đúng thì chắc chắn nó là của một cường giả đỉnh cấp của thế giới này, gần chạm tới ngôi vị của Thần Vương, bà thật hi vọng người đó có thể giúp lấy thế giới bọn họ.

Thiên Tuệ và Chí Trung cũng nhìn thấy những linh hồn đang tan biến kia, hai người cũng thấy bà lão đang bơi lại đây và tan biến như các linh hồn kia. Tới nơi của hai người không kịp rồi, bà lão chỉ có thể dùng hết khả năng cuối cùng của mình, hét lớn: “Xin hãy giúp chúng tôi.” Bà đã gửi vào đó toàn bộ tâm tình, sự khẩn cầu chân thành nhất của mình.

Linh hồn đã sống trăm vạn năm, cuối cùng cũng đã quy thiên mà yên nghỉ vĩnh hằng. Còn về lời nói kia, không biết được là nói với hai người họ hay nói với chủ nhân của thanh huyết kiếm.