Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 149: Đảo vàng (5)




Hắc xà đã rời đi, nhưng ngay sau đó, mặt đất dưới chân bọn họ run lắc dữ dội, các con vật trong rừng chạy tán loạn, chim bay khỏi cành cây...

“Đã có chuyện gì thế?” Thiên Tuệ kinh hãi hỏi, nàng cảm thấy có một sự nguy hiểm nào đó đang dàn xuất hiện.

A Nghê và ông lão theo thói quen nhìn ra ngoài khơi cách đó không xa, họ thấy được bọt nước nổi bóc bóc liên tục thì đổ mồ hôi lạnh, quát lớn: “Theo chúng ta.” Hai người họ chạy rất nhanh ra khỏi bãi cát, chạy vào rừng già...

Thiên Tuệ và Chí Trung không biết đang có chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thần thái hoảng hốt của bọn họ thì biết rằng có điểm chẳng lành, thậm chí còn hơn cả con mãng xà khổng lồ lúc nãy thì Chí Trung xách hành lí, kéo Thiên Tuệ chạy theo sau bọn họ.

Xòa xòa... Từ trong mặt biển, một chỏm nước lớn ngoi lên, lộ ra đôi tử cực ma nhãn không khác gì con mãng xà ấy nhưng bóng đen khuất sau sóng biển thì lớn hơn rất nhiều.

Cả bốn người chạy vào sâu trong cánh rừng, từng tiếng cào cào, ve kêu im bặt trong bụi cỏ, lũ động vật nhõ vì sợ hãi mà ẩn nấp vào thân cây, ở nơi rậm rạp này có một ngôi nhà. Cái đặt biệt của ngôi nhà này là nó có pháp trận bảo vệ, chủ nhân của nó không muốn cho ai thấy thì người ngoài dù có dùng cách gì cũng sẽ không nhìn ra.

Chí Trung và Thiên Tuệ bước một chân vào cánh cửa thì mới phát hiện điểm này, người tạo ra trận pháp này hẳn phải rất lão luyện.

A Nghê đóng cửa quát lớn: “Nó tới rồi, phong bế toàn bộ khí tức đi.” Hai người phong bế khí tức, tuy Chí Trung và Thiên Tuệ không hiểu gì nhưng cũng làm theo. Ngay lập tức họ cảm nhận được có một luồng thần thức quét qua.

“Này, rốt cuộc thì đó là thứ gì vậy?” Chí Trung tò mò hỏi. Đột nhiên hắn cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay mình lạnh băng, khuôn mặt của Thiên Tuệ lúc này hết sức thẫn thờ.

Nàng run rẩy chạm vào Minh Hoa trong đám hành lí, miệng lắp bắp: “Minh Hoa...” Sau đó ôm chầm lấy cô, quay sang Chí Trung khóc: “Phu quân, chúng ta không kịp nữa rồi... Con bé... Con bé...”

Lúc này Chí Trung rất muốn tiến tới an ủi nàng nhưng hắn lại không thể nói lên điều gì, mọi lời muốn nói đều mắc kẹt ở miệng. Là lỗi của hắn, đáng lẽ hắn phải nhận ra hai người đi lạc hướng mới đúng chứ.

Bỗng ông lão già nua kia đi tới, nhìn Minh Hoa một hồi thì kinh ngạc nói: “Hoán linh chi tế...”

“Cái gì, lão biết đây là thứ gì sao?” Chí Trung nóng nảy đặt mạnh bàn tay lên người ông lão làm ông đau đớn. A Nghê phải vội vàng đấy hắn ra.

“Xin lỗi...” Chí Trung có hơi xúc động, vừa trải qua một trận đánh nên có hơi không kìm chế được cảm xúc.

“Khụ khụ khụ... Ta có biết, hơn nữa chúng ta chưa từng quên.” Ông lão ho sặc sụa, quay sang nhìn A Nghê gật đầu, thầm muốn hắn giải thích.

A Nghê bắt đầu nói: “Hoán linh chi tế, hơn chục năm về trước mười hai đại phù thủy triển khai, lấy linh hồn làm vật tế, triệu hoán quỷ dữ hiện diện nhân gian.” Dừng lại chút, hắn tiếp tục: “Để triệu hoán chúng cần phải có linh hồn cường đại, dù cho có là hàng vạn linh hồn con người cũng không đủ. Bọn họ quyết định sử dụng linh hồn của những phù thủy yếu kém hơn, vì thế nên chúng ta mới đào thoát khỏi đó càng xa càng tốt.”

Ông lão gật đầu, nhìn Minh Hoa mà nói: “Trên người cô nương này có tia khí tức của pháp trận ấy.” Ông lão nhìn Chí Trung, ánh mắt hoài niệm về đoạn ký ức nào đó, hỏi: “Vậy ai đã ngăn chặn họ?” Chí Trung và Thiên Tuệ đều là phù thủy, chắc chắn phải biết rõ về sự kiện ấy, mà hai người còn ở đây chứng tỏ mười hai đại phù thủy đã bại trận hoặc bị chết trong nội chiến đó rồi.

“Là Đinh tiên đế, chính ngài đã giết hết bọn chúng, thống nhất quốc tổ.” Chí Trung không che giấu mà nói hết ra.

“Đinh tiên đế... Họ Đinh sao, có phải tên húy Bộ Lĩnh?” A Nghê thắc mắc hỏi.

“Đó là tên của ngài.” Nghe vậy Chí Trung đám chắc là hai người có quen biết với tiên đế.

Ông lão nhắm mắt, thở dài nói: “Người đó là học trò của đại phù thủy Đỗ Thích, thiên tư thông tuệ, tư chất bẩm sinh vượt xa phù thủy bình thường, đúng là trời sinh cường giả. Chỉ không ngờ bản lĩnh của hắn lại lớn đến thế.” Giết mười hai đại phù thủy, điều này đã vượt xa sức tưởng tượng của hai người rồi, cảnh giới của người đó nếu vẫn còn sống chắc chắn là nhất đẳng độc tôn.

Chợt ông lão nhớ ra chính chuyện, ông đặt tay lên trán Minh Hoa, nhắm mắt vẽ ra một trận pháp nhỏ trên đó. Ông nói: “Ta chỉ có thể giữ được hồn phách không bị rút đi trong năm ngày mà thôi. Sinh mệnh cô bé đã được ai đó gia trì trước khi tới đây.”

“Cảm ơn, cảm ơn ông.” Thiên Tuệ rối rít cảm tạ. Cả Thiên Tuệ và Chí Trung đều có một ý nghĩ, có lẽ người hộ tâm cho Minh Hoa là Lê Long Việt, ngoài huynh ấy ra thì không còn ai có thể làm được nữa.

“Đừng vội mừng, với năm ngày này dù có tốc độ nhanh đến đâu cũng không thể nào tới kịp con sông Bạch Đằng được.” Ông lão dội cho Chí Trung và Thiên Tuệ một gáo nước lạnh.

A Nghê bổ sung thêm: “Nếu không tới được thì còn một cách khác. Nơi này khoảng ba đến bốn ngày nữa sẽ diễn ra một cuộc huyết tế, huyết tế tất cả đoàn người đã lên đảo.”

Cả Chí Trung và Thiên Tuệ trở nên lạnh băng. Thiên Tuệ mở lời: “Chẳng lẽ... Là do thứ ngoài kia?” Tiếng gió thổi cứa vào rãnh lá cây rừng tạo nên một âm thanh ghê rợn, gió se lạnh ban đêm bên ngoài cũng không thể sánh với tâm trạng của những người ngồi trong đây.

Hai người họ gật đầu, A Nghê nói: “Bây giờ có lẽ đoàn người đó đã bị xâm thực rồi, cả thân xác và linh hồn bọn họ đã không thuộc về họ nữa, mà đã bị tà nhiễm rồi. Nên khoản thời gian này hai người có gặp họ cũng đừng tỏ ra quá thân quen, tránh bị nghi ngờ.”

“Vậy cách đó là cách gì, xin hai người hãy giúp chúng tôi.” Thiên Tuệ và Chí Trung vứt bỏ cả tôn nghiêm, quỳ gối xuống van xin, chỉ thiếu chút nữa là dập đầu nhưng hai người bọn họ đỡ lấy. Họ sao có thể nhận một lạy của hai phù thủy cấp bậc cao hơn mình được.

Ông lão và thanh niên A Nghê nhìn nhau rồi nhìn Chí Trung, A Nghê nói: “Chúng tôi muốn nhờ hai người giúp sức, chúng tôi muốn thoát khỏi đây. Nơi đây đã giam giữ chúng tôi hơn chục năm rồi.”

“Được, tôi sẽ tận dụng hết khả năng của mình để đưa hai người ra khỏi đây. Đổi lại hai người phải cứu lấy cô bé.” Ánh mắt Chí Trung vô cùng kiên định, không có nửa phần do dự.

Ông lão và A Nghê nhìn nhau thở phào, A Nghê lấy ra một tấm giấy trắng dưới chiếc giường gỗ, đặt lên bàn. Trên tấm giấy đó có vô số những họa tiết, hoa văn pháp trận vô cùng chi tiết, tỉ mỉ đã sàn lọc qua chục năm mà thành.

Ông lão giải thích: “Ba đến bốn ngày nữa trên đảo này sẽ xảy ra trận pháp tế hồn, vật tế là những con người đã bị tà nhiễm kia, công việc của cậu là...”

Bốn người bàn bạc với nhau qua đêm dài, mặc cho gió lạnh thổi vù ban đêm, cho đến khi ánh bình minh lóe lên chân trời. Tiếng sóng biển xanh ngát lại vỗ vụt vào bãi cát, tiếng chim, con vật trên đảo lại cất lên, bắt đầu một ngày mới, nhưng thể đêm qua chỉ là một buổi đêm bình thường. Bắt đầu có bóng dáng người dân xuất hiện..