Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 127: Chiến tranh nổ ra (1)




Những ngày qua, không chỉ ở Long thổ mà còn Phượng thổ, bầu không khí trở nên bừng bừng chiến ý. Liên tục có các tin tức thăm dò truyền về, tiếng luyện binh khí, rèn giũa phát ra với tần suất liên tục, không có hơi nghỉ. Các cánh quân từ hậu phương tới tiền tuyến, binh lính yếu nhất tới các tướng sĩ đều được vũ trang đầy đủ, đoàn binh tam tộc tập trận, cao tầng tam tộc đích thân ra mặt chỉ huy, dù là kẻ nhút nhát lười biếng nhất cũng nhiễm phải bầu không khí nhiệt huyết này.

Ai nấy cũng ngầm biết rằng tại sao những ngày này lại rầm rộ như vậy, chiến tranh sắp sửa nổ ra. Và lần này quy mô sẽ lớn hơn rất nhiều so với các cuộc chiến nhỏ lẻ hai mươi năm qua cộng lại, bởi hơn sáu phần mười tộc nhân tam tộc đều tham chiến, đặc biệt là Tiên tộc với số lượng cực kỳ đông đảo, gần bằng hai tộc hợp lại.

Mỗi một đoàn binh đều có binh sĩ mang nguyên hồn Trị Liệu và năm binh sĩ mang nguyên hồn Nguy Cơ. Nguyên hồn Trị Liệu giúp cho bọn họ tránh khỏi nguyền rủa của Tiên thổ, nguyên hồn Nguy Cơ khuếch đại khả năng ấy do các binh sĩ Trị Liệu vô cùng ít ỏi.

Tiền tuyến Phượng tộc do Phượng Hoàng chỉ huy, hậu tuyến giao cho Vận Lương Duyên và Vô Chí trấn thủ. An Dương tướng quân và Thiên Đế, Thiên Hậu chỉ huy trung tâm, tiền tuyến Long tộc là lực lượng mạnh mẽ nhất với tám phần là binh sĩ Tiên tộc, do Hiên Viên Chấn Thiên, Sóc Thiên tướng quân và Long Vương Lạc Liên Minh trấn giữ, hậu tuyến có Tư Mẫn công chúa và hoàng tôn Lạc Trần.

Tất cả đoàn binh đều đã sẵn sàng, vào vị trí xuất phát, cái mà bọn họ cần lúc này là mệnh lệnh cao tầng. Cái mà cao tầng tam tộc cần lúc này... là tín hiệu, tín hiệu để phát động công kích.

Đã hơn một tháng kể từ khi ma chúng rút lui trăm dặm, bọn chúng ỷ vào nguyền rủa của Tiên thổ nên không hề có sự thăm dò lẫn cảnh giác nào, không nhìn ra được đã có những toán quân nhỏ lẻ đã tiếp cận gần mình. Các toán quân du kích được cử đi, trong đó có các binh sĩ mang nguyên hồn Nguy Cơ nhằm tạo huyễn ảnh để đánh lừa chúng.

“Lũ khốn khiếp, bọn chúng đã biến quê hương ta thành thứ gì thế này?” Một binh trưởng uất ức mắng chửi. Tiên thổ tiên khí ngập tràn, bầu trời sáng ngời, cỏ cây xanh tươi, đất đi phì nhiêu tràn đầy sinh cơ. Ấy thế mà chỉ trong hai mươi năm ma giới chiếm đóng nơi đây như đã trở thành vùng đất chết khiến bọn họ không khỏi chua xót trong lòng, tiếc hận dành cho cố thổ càng chuyển thành nỗi căm phẫn, động lực để bọn họ xé nát lũ ác ma này.

Một tên lính Quỷ tộc gần đó đang tuần tra, lỗ mũi hắn rất nhạy, đột nhiên ngửi được mùi hương kì lạ nào đó, mùi hương này trên chiến trường hết sức quen thuộc, là tiên khí. Hắn cảm thấy không ổn, định la lên thì...

Bịch... Cả người hắn đổ rầm xuống đất, chết không nhắm mắt...

“Chỉ huy, đã hoàn thành nhiệm vụ...” Một binh sĩ Tiên tộc bẩm báo với gã chỉ huy kia.

“Tốt, tất cả rút lui.” Binh trưởng kia nhận thấy nhiệm vụ hoàn thành, liền không chần chứ ra lệnh toán quân của bọn họ rút lui, một binh sĩ sử dụng thổ hệ nguyên tố lấp đi cái xác, xóa sạch mọi dấu vết. Mỗi bước chân đi qua nơi nguyền rủa đều làm lòng bọn họ nặng trĩu, càng thêm căm thù bè lũ ma giới.

Các đoàn du kích lần lượt trở về, tất cả đều hoàn thành nhiệm vụ, nộp báo cáo lên trung tâm chỉ huy. Long Vương đã nhận được các báo cáo, ông trải nó lên mặt bàn, bản đồ mà toán quân do thám đã mất gần một tháng để thăm dò, ghi chép lại. Trên đó đánh dấu những nơi đặt chân của binh đoàn ma giới, những nơi nguy hiểm từ thấp đến cao, nhưng nhìn chung nó thay đổi rất ít.

Ông quay sang nhìn Sóc Thiên tướng quân và Hiên Viên Chấn Thiên, gật đầu nhẹ một cái, cả ba ngầm hiểu rằng đã tới thời điểm rồi. Chấn Thiên ra ngoài, cậu lập tức ra hiệu cho một trưởng lão Long tộc phát động tín hiệu thông qua truyền tống ấn ký.

Cùng tại lúc đó, tiền tuyến bên Phượng thổ Phượng Hoàng, trung tâm Thiên Đế, An Dương, Thiên Hậu đều đã nhận được tín hiệu... Chính là lúc này.

Mệnh lệnh được truyền xuống các tướng quân, binh sĩ, các đoàn quân bắt đầu chuyển động rầm rộ, tất cả cùng hướng vào Tiên thổ bị nguyền rủa kia. Nhờ có bản đồ chi tiết mà họ có thể triển khai quân lực ra hợp lí, mục tiêu tấn công ma chúng từ mọi phía.

Toán quân do thám đã vô hiệu hóa toàn bộ quân canh phòng của ma giới, khi đạo quân tiên giới đã tiến vào Tiên thổ, tiên sát quân trại rồi mà chúng vẫn không hay biết gì.



Tại nơi sâm nghiêm nhất của doanh trại ma giới, Ma Hậu đang xếp bằng tu luyện. Một tháng này ít cũng không ít, nhiều cũng không nhiều, vừa đủ cho bà ta khôi phục vết thương, củng cố tu vi của mình lại.

Quá trình nhập định kết thúc, bà ta thở ra một hơi, kiểm tra vết thương nơi vùng bụng mình. Một tháng trước trúng phải kiếm ý của Hiên Viên Chấn Thiên làm nơi đó thớt thịt nổi lên, lộ ra nội tạng bên trong trông vô cùng ghê rợn, nhưng hiện nay tất cả đều không còn, chỉ là một cái bụng nhẵn nhụi như chưa từng trúng thương nào.

Bà ta nhìn ra bên ngoài trời đêm, do nơi đây nhiễm phải nguyền rủa oán khí đã lâu nên bầu trời lúc nào cũng chỉ một màu đen khịt, không rõ là ban ngày hay đêm, kể cả ánh mặt trời, mặt trăng đều bị che khuất. Bỗng nhiên mí mắt bà ta nháy liên hồi, dự cảm về một điều gì đó rất không lành...

“Kỳ lạ, sao ta lại cảm thấy nguy hiểm.” Lân lộn trên chiến trường nhiều năm đã tạo cho Ma Hậu cảm ứng nhạy cảm với nguy hiểm, với kinh nghiệm dày như thế, không chần chừ bà ta liền phi thân ra ngoài, muốn kiểm tra tình hình.

Có một người luôn túc trực sẵn ở đó, bà ta liền hỏi gã: “ Yến tướng quân, tình hình quân ta thế nào?”

Thấy sự vội vàng trong mắt Ma Hậu, Yến tướng quân không dám chậm trễ, báo: “Thưa, tất cả đều ổn, không hề có chính biến phát sinh.”

Cảm thấy chưa đủ, bà ta gặng hỏi thêm: “Vậy còn phía đông, phía bắc quân ta, còn có... lũ tiên chúng?” Sự mẫn cảm được tôi luyện qua bao nhiêu năm khiến bà ta không thể không đề phòng được, chắn chắn là có chuyện gì đó đã và đang diễn ra, bà ta muốn có một câu trả lời chắc chắn.

“Thưa nương nương, thần vừa nhận được báo cáo từ phía họ, thần chắn chắn tất cả đều ổ...” Yến tướng quân chưa kịp dứt lời thì một binh trưởng vội vã chạy tới vừa quát to: “Cấp báo cấp báo, tiên chúng tấn công, tiên chúng tấn công... cấp báo...” Nhưng vì vết thương trên người rất nặng, dường như tên binh trưởng này đã liều hết mạng mình để chạy đến đây thông báo, ngay lập tức cả cơ thể ngã xuống, tuyệt khí bỏ mình.

Nghe được Ma Hậu nhìn Yến tướng quân với ánh mắt đầy rét lạnh làm cho lão ta hơi sợ hãi lùi lại. Từng đạo sấm sét, khói lửa bốc lên tầng trời, tiếng hò la của ma binh bị tập kích bất ngờ ở đằng xa. Ma Hậu và Yến tướng quân lập tức bay lên tiền tuyến.

Nơi đây vô cùng hỗn loạn, các ma binh ra sức chống trả thế công của binh sĩ Tiên tộc, hai bên đánh cận chiến giáp lá cà, những ma pháp bắn ra thì bị binh sĩ Long tộc chặn đứng. Đây là doanh trại chứa nhiều binh lính Quỷ tộc nhất, nên từng đạo sấm sét của Long binh giáng xuống đánh tan nát từng toán quân, khiến bọn chúng chạy trốn, tạo thành mở hỗn loạn như thế này.

Ma Hậu ánh mắt trợn to, bắt lấy một tướng sĩ, ánh mắt vô cùng giận dữ hỏi: “Tại sao, tại sao chúng có thể sử dụng tiên lực ở đây?”

Bị tập kích bất ngờ cùng với vẻ mặt đáng sợ của Ma Hậu khiến cho tên tướng sĩ ấy hoảng càng thêm hoảng, hắn run rẫy lắp bắp nói: “Bẩm... bẩm... thần... thần không biết...” Vừa dứt lời cái đầu hắn liền lìa khỏi cổ, Ma Hậu thật quá tuyệt tình, sẵn sàng giết cả người của mình.

Bà ta giận dữ quay đi, để lại một lời: “Đồ vô dụng.” Bà ta phi thẳng đến nơi chỉ huy, các tướng sĩ thấy đều cúi mình tránh ra xa. Bà ta tìm nơi cao nhất, rống to: “Tất cả tập trung, quay lại tấn công chúng cho ta.” Tiếng rống đầy uy nghiêm, mạnh mẽ của bậc cường giả như xua đi hoảng loạn trong tâm binh sĩ, bọn chúng bỗng bình tĩnh trở lại, cầm vũ khí lên nghênh chiến với đạo quân tiên giới.

“Tình hình ở phía tây thế nào?” Bà ta hỏi, rất quan ngại về đạo quân ở gần Phượng thổ cũng đang bị tập kích bất ngờ.

Bọn tướng sĩ nắm bắt tình báo có vẻ hơi do dự, nhưng nghĩ lại mạng mình nên một tên trong số chúng đã đứng ra báo cáo: “Thưa nương nương, các toán quân canh phòng Phượng thổ đều đang gửi về tin cứu viện liên tục, bọn họ cũng vất phải sự tấn công quyết liệt của tiên chúng.”

Nghe được báo cáo này, bà ta quay sang Yến tướng quân, nghiêm mặt nói: “Đây là cơ hội chuộc tội của ngươi.”

Yến tướng quân có cơ hội này, ông ta không chần chừ nhiều, quỳ xuống cảm tạ, nói: “Thần tuân mệnh.” Dứt lời ông ta liền cùng đạo quân dưới trướng mình nhanh chóng rời đi, cứu viện cho đội quân bên phía tây.

Bà ta quay sang những tên còn lại, rống to: “Tất cả các ngươi, lên hết cho ta.”

Bọn chúng thà đối mặt với tiên binh hơn là với Ma Hậu tính khí thất thường đáng sợ này, nhận lệnh đều ngay lập tức "vâng" rồi đồng loạt xông ra chém giết.

Gió cất tiếng trong đêm tối, tiếng lưỡi liềm vô hình của tử thần cọ xát với không khí vang lên, chỉ trong tíc tắt bà ta vừa ra lệnh, thì ngay lập tức một tướng sĩ đầu đã rơi khỏi cổ, máu huyết của hắn văng tung tóe dưới chân Ma Hậu, mạng sống trên chiến trường thật chóng vánh.

Trong đêm đen, ánh mắt vàng kim của người đó chứa đầy sát ý nhằm vào Ma Hậu, dải ruy băng khắc dòng chữ "Sát Ma" đỏ chói phất phơ trong gió đêm, bộ y phục hắc dạ hòa mình vào trời tối này càng thêm tô đậm vẻ đẹp ma mị của cậu.

Bà ta cắn răng, nhìn kẻ vừa ra tay với tướng lĩnh của mình, giận dữ quát: “Hiên Viên Chấn Thiên.”

Nỗi sợ hãi của đoàn binh tiền tuyến, lả lướt trên chiến trường đoạt mạng tướng lĩnh ma giới mà bọn chúng không hề có sức phản kháng, kẻ mà bọn chúng sợ hãi mỗi khi gọi ra danh hiệu đó, thái tử Tiên tộc, Ma Đồ Hiên Viên Chấn Thiên, cậu đánh với thế như chẻ tre, sát khí lâm lẫm xông vào tận nơi nguy hiểm như này.

Không có lời chào hoa mĩ giữa cả hai, ngay lập tức cậu liền xông tới chỗ Ma Hậu, bà ta cũng không chịu yếu thế, vận dụng ma lực quanh người, đối quyết với cậu