Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 124: Mật tin của Huyền Vũ (1)




Gió nhẹ khẽ thổi, ánh trăng sáng để lộ ra ánh mắt phấn khởi của Tư Mẫn, nàng không nhiều lời mà tung ra một đạo thủy lưu, Chấn Thiên lách nhẹ đầu qua né tránh, ngay lập tức nàng xông lên bồi ngay một quyền vào sơ hở ấy.

Nhưng tốc độ của Chấn Thiên cực nhanh, cậu xoay người bắt lấy cánh tay muội muội. Nhìn Tư Mẫn với ánh mắt khá hài lòng vì đã có thể nhìn ra được sơ hở ấy, nhưng khá tiếc đó đều là do cậu bày ra. Trên chiến trường không phải có chiến lực mạnh là có thể áp đảo quân địch mà là phải biết nắm lấy cơ hội ra tay không cho đối thủ trở mình mới là thứ cần thiết nhất.

Cậu cũng muốn nhân cơ hội này truy rèn cho muội muội, bởi mạng sống trên chiến trường vô cùng chóng vánh, bản lĩnh, sắc sảo tăng một phần thì thêm một phần sống. Chỉ tiếc là lí giải của cậu về bộ pháp đang dùng quá khó hiểu, tất cả mọi người đều không thể sử dụng như cậu được.

“Thủy Yểm.” Tư Mẫn triệu hồi luồng thủy lưu hai bên trái phải áp chế Chấn Thiên, buộc cậu phải thả tay ra, hai người cùng lùi về sau giữ khoản cách.

“Không tệ đâu, tiểu Mẫn.” Chấn Thiên cười cười tán thưởng nói.

“Đã bảo là không được gọi muội như thế nữa mà.” Tư Mẫn phồng má phụng phịu, một bộ dáng làm nũng chỉ xuất hiện khi nàng ở bên những người thân của mình, còn ngày thưởng đều là bộ dáng công chúa khó gần. Nàng đang hậm hực vì đã lớn thế này rồi mà Chấn Thiên vẫn kêu nàng như thế.

- Quả nhiên quyền pháp không thể đánh lại đại ca được, chỉ có nước sử dụng tiên lực thôi. Tư Mẫn hiểu rõ điều này, nên ngay lập tức hai tay tụ hợp hai đạo thủy lưu, xông lên nhắm thẳng Chấn Thiên.

“Không hổ là muội muội ta, có thể nắm rõ mạnh yếu của bản thân,” Chấn Thiên lẩm bẩm, tu vi của Tư Mẫn vừa tấn thăng đại tiên, cao hơn cậu những hai bậc tu vi, nếu là người bình thường sẽ bị khoảng cách tu vi này nghiền nát, nhưng Chấn Thiên không như thế. Hai mươi năm qua đã có rất nhiều cường giả ma giới bị cậu hạ sát, rất nhiều thiên ma đã ngã xuống dưới lưỡi kiếm của cậu, gần nhất là Ma Hậu tu vi thượng ma nên đã có thể thoát thân được.

Đối phó với những kẻ tu vi siêu việt mình, thứ cần thiết nhất là... tốc độ.

Tốc độ Chấn thiên quá nhanh, những đạo thủy lưu đánh ra chỉ trúng vào cây cỏ và các đá tảng gần đó. Mỗi một đòn hụt càng khiến mặt Tư Mẫn đỏ hơn, nàng cảm giác như Chấn Thiên chỉ đang vờn vui mình thôi, chưa tung ra hết sức khiến nàng cảm thấy tự ái nhẹ. Thế là đòn sau xuất lực càng nhanh và mạnh hơn đợt trước. Thủy lưu hai bên tay tư Mẫn đã lớn từ từ lên.

Bên trên sườn có hai thân ảnh đang chăm chú quan sát hai người.

“Hà, lũ trẻ lớn nhanh thật, mới đây ta còn ẵm chúng nó thôi mà bây giờ đứa nào cũng trưởng thành thế này rồi.” Long Vương Lạc Liên Minh vuốt râu, cảm khái nói.

“Ừ, nhất là thằng bé Chấn Thiên, từ sau lễ trưởng thành đó đứa nhỏ này càng thêm trầm lặng, tu vi thấp nhưng kỹ thuật lẫn bản lĩnh thực chiến cực cao.” Phượng Hoàng bên cạnh mở lời.

Phượng Hoàng nhắc tới nghi lễ trưởng thành ngày hôm đó khiến ông thở dài. Đó là một ngày mừng của tam tộc, đồng thời cũng là ngày u buồn nhất, hung tin về tứ Thủ Hộ thần quy thiên truyền khắp các ngõ ngách.

Ông lắc đầu thở dài, miệng nói: “Chỉ trách số mệnh cậu ta không tốt.”

Phượng Hoàng im lặng không nói chen vào, để cho Long Vương cứ thế tan đi nỗi buồn. Các đá tảng lần lượt bị Tư Mẫn huỷ hoại gây ra tiếng vang rất lớn, làm hai người bọn họ chú ý lại.

“Này đại ca, huynh đừng có tránh nữa, chẳng phải huynh là một thiên tướng sao, chút thủy lưu này của ta đối với huynh có xá gì chứ.” Tư Mẫn phóng ra bao nhiêu thủy lưu, Chấn Thiên liền né bấy nhiêu.

“Tiểu muội nói gì vậy, rõ ràng là bản lĩnh muội chưa thể chạm vào ta được, sao có thể trách ta né tránh chứ? Với lại muội cũng chưa có tung hết sức mà, không phải sao?” Chấn thiên khuôn mặt cười nói. Cậu thừa biết lời nói này chỉ là khiêu khích mà thôi. Nếu chính diện nghênh đón chỉ cần trúng một đạo thủy lưu đó cậu đảm bảo sẽ không giữ được chiến lực như bây giờ đâu.

“Hừ, đã vậy ta sẽ cho huynh biết sự tiến bộ của ta lợi hại ra sao.” Tư Mẫn cũng muốn nhân lúc này kiểm tra thử sức mạnh nguyên hồn Huyền Vũ.

“Huyền Vũ, ra trận.” Tâm linh của Tư Mẫn công chúa kết nối với nguyên hồn Huyền Vũ, nghe theo tiếng gọi, từ trong hư không hiện ra một đoàn lục vân, hai cặp lục sắc đồng tử lóe ra khỏi đám sương mây, rồi tới thân hình kim quy lộ ra, lục xà quấn trên lưng. Nguyên hồn Huyền Vũ xuất trận.

Bá khí phát ra từ nguyên hồn Huyền Vũ làm cho Chấn Thiên trở nên nghiêm túc hơn, cùng lúc ấy cậu cảm thấy nơi tay mình truyền đến một cảm giác tê dại, cậu liền đưa lên xem xét, thấy nó vẫn rất bình thường. Tuy nhiên lại như có một sợi dây vô hình đang kết nối tay mình với nguyên hồn Tư Mẫn triệu hồi ra, cảm giác kỳ lạ này hai mươi năm trước đã có xuất hiện qua vào nghi lễ trưởng thành, tuy nhiên đến lúc này mới rõ ràng đến vậy.

“Chà, xem ra hai đứa nó sắp đánh thật rồi.” Lạc Liên Minh nói.

“Đại ca, hãy xem đây.” Tư Mẫn không nói nhiều lời nữa, nàng xông lên, hiệu triệu nguên hồn công kích Chấn Thiên.

Chấn Thiên định né đi thì cảm giác đau rát ở tay chợt bùng nổ, lan tỏa khắp nửa bên người cậu làm khuôn mặt anh tuấn hơi vặn vẹo khó chịu.

“Này, sao thằng bé không né tránh?” Lạc Liên Minh sốt ruột nói. Ai cũng biết tu vi Chấn Thiên không hề cao, sở dĩ cậu hạ được nhiều cường giả đến thế đều là do tốc độ quỷ dị kia, nếu nghênh chiến trực diện thì sẽ bị nghiền nát ngay.

“Không ổn, thằng bé đang có vấn đề.” Phượng Hoàng với ánh mắt tinh tường nhìn rõ được bộ dạng thống khổ của Chấn Thiên, hai người bọn họ liền lao xuống ngăn lại công kích kia của Tư Mẫn.

Tư Mẫn đã đến chỗ Chấn Thiên rất gần rồi, lực đạo nguyên hồn càng ngày càng lớn, nàng cũng cảm thấy đại ca mình có gì đó không ổn, nhưng lực đạo nguyên hồn quá lớn, vượt khỏi kiểm soát mất rồi. Nàng quát lớn: “Đại ca, tránh ra.”

Nghe thấy tiếng quát, nhìn rõ đòn công kích đang hướng đến, dù vậy nhưng lúc này nửa cơ thể cậu vô cùng đau nhức, hai chân tê bại không thể nhấc khỏi đất.

- Chẳng lẽ... Ta cứ thế mà chết sao? Ta... còn chưa được gặp lại nàng mà. Đó là suy nghĩ lúc này của cậu.

“Không, đại ca...” Tư Mẫn khóc rống khi cố ngăn chặn nguyên hồn của mình lại.

“Tiểu Thiên...” cả Long Vương và Phượng Hoàng hoảng hốt, khoảng cách giữa họ với cậu quá xa, căn bản không thể tới kịp rồi. Như vậy...

Một vụ nổ rất lớn xảy ra tại đó, làm chấn động cả những cao tầng như Thiên Đế, Thiên Hậu, các thiên tướng và các trưởng lão đồng thời chạy đến, bọn họ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nếu như đó là ma giới đột kích.

...

Chấn Thiên nhắm tịt mắt lại, mùi khỏi bay qua mũi, làm cậu nhận thức được mình vẫn còn sống, cậu mở mắt ra, thấy xung quanh và trước mắt mình toàn là khói, đồng thời cảm giác đau đớn ấy cũng kết thúc.

“Đại ca, đại ca, trả lời muội đi, huynh không sao chứ?” Tư Mẫn òa khóc sợ hãi réo lên.

“Khụ khụ, tiểu Thiên, con không sao chứ?” Long Vương và Phượng Hoàng vẫn cảm nhận được tiên lực từ cậu nên lập tức tới trước, đỡ cậu dậy, ôn tồn hỏi, đồng thời tim họ đập liên hồi. Họ thở phào ra một hơi vì thấy Chấn Thiên không bị làm sao.

“Con không có chuyện gì, đã làm hai người lo lắng rồi.” Chấn Thiên phủ phủ bụi trả lời.

“Đại ca...” Tư Mẫn thấy cậu không sao liền òa khóc, chạy đến xà vào lòng cậu, đồng thời nàng cũng tự trách mình rất nhiều. May mà đại ca nàng may mắn không làm sao, nếu không nàng sẽ hận bản thân suốt đời này.

Làn khói bay đi, một thứ xuất hiện trước mắt khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.

“Trói Tiên Xích.” Cả Long Vương và Phượng Hoàng kinh ngạc thốt lên, thứ này không hề xa lạ với bọn họ. Các tiên nhân phạm tội không kể tam tộc, đều bị xích này trói lại, khóa hết sức mạnh của bọn họ, nhốt vào giới ngục.

Nhưng, Trói Tiên Xích làm sao có thể chống lại uy lực công kích của nguyên hồn cơ chứ. Long Vương cầm lên, một cỗ khí áp bức bá đạo phát ra, lực lượng này đè ép cả tiên lực của bọn họ.

“Đây không phải Trói Tiên Xích, đây là một kiện thần khí, không, đây là... siêu thần khí.” Phượng Hoàng cũng phải hoảng hốt vì phát hiện của mình. Bọn họ đồng thời nhìn về Chấn Thiên, hiển nhiên hình dạng của siêu thần khí này chưa từng có trong sách cổ.

Chấn Thiên cũng lắc đầu với họ, ý bảo rằng cậu cũng không hề biết điều này.

“Đã có chuyện gì xảy ra thế?” Thiên đế mở miệng hỏi. Thiên Đế, Thiên Hậu, các thiên tướng và các trưởng lão đồng thời có mặt tại đây, vì đây là thời khắc nhạy cảm nên trong bọn họ ai cũng lo sợ liệu có phải ma giới tấn công không. Nên mọi người đều có chung một khuôn mặt cảnh giác.

Để làm mọi người bình tĩnh trở lại, Chấn Thiên lại lần nữa nhắc về cảm ngộ của mình trong nghi lễ trưởng thành, nói về hành trình của mình với một cô gái, tuy chưa nói ra thân phận nhưng đồng thời cậu cũng khẳng định mình chưa từng thấy thứ này bao giờ, cậu cũng rất khó hiểu vì sao giờ phút này nó lại xuất hiện ở đây.

“Vũ khí của Thủ Hộ chi thần.” Tiếng lẩm bẩm của Sóc Thiên phát ra, các nhân vật ở đây đều có tu vi cao cường nên một giọng lẩm bẩm ấy cũng có thể nghe lọt. Nó khiến tất cả cùng sững sờ.

Long Vương Lạc Liên Minh là người phản ứng đầu tiên, ông quay sang Lạc Trần vội bảo: “Tiểu Trần, mau lấy Thuận Thiên Kiếm ra chúng ta xem.”

Cùng lúc ấy Phượng Hoàng cũng bảo Vận Lương Duyên lấy ra Trống Đông Sơn, một trong các siêu thần khí.

Giọng nói có phần hối hả ấy cũng cuốn Lạc Trần theo, cậu cũng nhanh chóng lấy ra Thuận Thiên Kiếm, siêu thần khí mà thiên tướng Tiên tộc Lê Lợi đã hi sinh cả mạng sống mình đem trả về tiên giới.

Phượng Hoàng cùng Long Vương bảo mọi người lùi ra xa, nháy mắt ra hiệu cho Lạc Trần và Vận Lương Duyên. Hai người bọn họ cùng triệu hồi nguyên hồn Thanh Long, Chu Tước.

Thanh Long nguyên hồn, khí thế đế vương, là lam long đầu mang chín sừng với chín sắc tố riêng biệt, dĩ nhiên long dạng một đầu là hình thái thấp nhất của Thanh Long, chỉ khi lực lượng của chủ nhân tăng lên mới có thể thi triển ra toàn bộ sức mạnh của nó.

Chu Tước, cơ thể được bao bọc bởi ngọn lửa thánh khiết, có thể giúp gia trì thân thể, dục hoảng trùng sinh, mang năng lực chữa thương, thanh tẩy siêu cường, là đối trọng của Bạch Hổ – Nguy Cơ.

Linh áp phát ra từ nguyên hồn khiến mọi người phải lùi xa ra. Hai người Lạc Trần bọn họ cùng giơ cao hai kiện siêu thần khí lên trước nguyên hồn, cả hai đều có những liên kết gây ra rung động nhẹ khi ở gần nguyên hồn.

“Quả nhiên...” Long Vương cảm khái, sau đó trước mặt mọi người, ông đưa Trói Tiên Xích về phía Hiên Viên Tư Mẫn cùng Vô Chí, ngay lập tức có một xung lực liên kết truyền đén tay ông, điều này đã sáng tỏ rồi, Trói Tiên Xích này, lại là siêu thần khí Nỏ Liên Châu của Huyền Vũ và Ô Thiết Mã của Bạch Hổ.

“Nhưng ai... kẻ nào đã luyện hóa được chúng chứ?” An Dương bỗng thốt ra điều mấu chốt nhất ở đây khiến mọi người giật mình. Siêu thần khí đã tồn tại rất, rất lâu rồi, trải qua bao nhiêu tuế nguyệt chúng vẫn giữ lấy hình dáng ban đầu, thế mà giờ đây, có kẻ nào đó đã nấu chúng ra, chế thành Trói Tiên Xích.

Vô Chí đổ mồ hôi hỏi: “Nhưng thua Long Vương, liệu đây có thật sự là siêu thần khí đó không, hay chỉ là một thần khí trùng hợp mà thôi?”

Long Vương Lạc Liên Minh lắc đầu, Phượng Hoàng đứng bên ôn tồn giải thích: “Không thể nào, một khi siêu thần khí của Thủ Hộ thần đứng gần với bọn họ sẽ sinh ra cộng hưởng, điều này đã được xác nhận bao đời nay rồi, thứ này vừa có thể kháng lại công kích của Huyền Vũ vừa cùng sinh ra phản ứng với cả hai đứa, như vậy chắc chắn là do siêu thần khí tạo thành.”

Long Vương khuôn mặt âm trầm, bảo: “Kẻ làm ra được thứ này, không khỏi có liên quan tới ma giới.”

Nghe đến đây ánh mắt Chấn Thiên có phần hơi nhíu, nhưng vì đông người nên không ai thấy biến hóa nhỏ này.

- Sẽ không phải... là do nàng chứ. Chấn Thiên nghĩ nghĩ.

“Mọi người, ta muốn tập hợp các thợ rèn giỏi nhất trong ngày mai, cùng nghĩ cách tách thứ này về nguyên dạng.” Long Vương giơ cao Trói Tiên Xích lên, nói lớn với mọi người có mặt ở đây.

Đột nhiên có một thứ gì đó bỗng đè nặng lên đầu ông, khiến cho ông tại giữa tâm điểm này ngất đi, làm mọi người thất kinh.

“Minh ca, Minh ca... Gọi quân y tới cho ta ” Phượng Hoàng đỡ lấy ông, hốt hoảng quát lớn.

“Long Vương...”

“Long Vương...”

“Gia gia...”

Cả đoàn người hoảng loạn, nháo nhào lên hết. Ai cũng vô cùng sốt ruột, lo lắng cho Long Vương. Long tộc có tốc độ nhanh nhất, khi nhận được lệnh thì khoảng vài giây sau đã có mặt, vội vàng kiểm ra cho ngài. Chẩn đoán không có biểu hiện gì nguy kịch khiến cho mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm, trái tim đập thịch chậm lại.

Gió se lạnh khẽ thổi, ánh trăng vẫn chiếu, một buổi tối thanh bình cứ thế kết thúc.