Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 122: Tân tứ Thủ Hộ thần (2)




Mỗi một sinh linh ra đời tại tiên giới, từ tầng lớp thấp đến cao tầng các tộc đều có một lần duy nhất trải qua nghi lễ trưởng thành để thức tỉnh nguyên hồn. Họ được làm lễ ra mắt tiên tổ lần đầu. Trong nghi thức ấy, toàn bộ thanh thiếu niên đều tiến vào trạng thái minh tưởng, tâm trí thả lỏng để kết nối với tổ tiên. Họ có thể đạt được những kỳ ngộ, nguyên hồn tổ tiên hay công pháp tu luyện thất truyền. Người ưu tú càng trở nên ưu tú.

Vì thế nên những gia tộc suy tàn đều có cơ hội trở mình nếu như gia tộc xuất hiện một người có thể lĩnh hội những công pháp mạnh mẽ của tổ tiên để lại.

Hai mươi năm trước lễ trưởng thành này đã gây ra một hồi chấn động lớn. Tứ linh đồng hiện. Điều này có nghĩ rằng toàn bộ Thủ Hộ thần đương nhiệm đã quy thiên.

Thông tin này khiến cho tiên chúng càng thêm phẫn nộ với ma giới, bọn họ mặc định cái chết của các Thủ Hộ thần đều do ma giới làm ra. Bằng chứng là hai mươi năm trước chúng đã bắt giam được Huyền Vũ đại nhân.

Bốn người trẻ tuổi được tứ linh lựa chọn, Hiên Viên Tư Mẫn – Huyền Vũ, Vận Lương Duyên – Chu Tước, Vô Chí – Bạch Hổ, Lạc Trần – Thanh Long. Tứ linh tứ thánh, tượng trưng cho bốn cực nguyên hồn, Thanh Long – Đấu Tranh, Huyền Vũ – Thủ Hộ, Chu Tước – Trị Liệu, Bạch Hổ – Nguy Cơ.

Bên cạnh đó cường giả trẻ tuổi của các tộc đa số đều thức tỉnh nguyên hồn vô ngã, tuy vậy khả năng của bọn họ cũng được cải thiện, người thì ngộ đạo, người thì đầu óc trở nên linh hoạt hơn, người thì sức lực thân thể tăng cao. Nhìn chung nghi lễ này hoàn toàn có lợi cho các thanh thiếu niên.

Các thiên kiêu cao tầng các tộc đều có được nguyên hồn thuộc trong bốn đặc tính đó. Tuy nhiên có một người là hoàn toàn ngoại lệ, người đó không có gặp được tổ tiên, cũng có được vô ngã nguyên hồn. Là Hiên Viên Chấn Thiên.

Lúc đó ở giữa quảng trường rộng lớn, đối mặt với các ánh mắt khinh bỉ, cảm thông, có cười thầm. Cậu bỏ qua tất cả, dửng dưng bước ra ngoài. Mội người đều có thể thấy được sau ngày đó thái tử Tiên tộc đời này chỉ có thể ở phía sau hậu phương, an nhàn sống qua ngày.

Ngày nào cậu cũng tập luyện võ thuật cơ bản, rồi đến vung kiếm, tu luyện cũng rất chậm chạp, mọi người kể cả Thiên Đế Thiên Hậu thấy cậu điên cuồng luyện tập như thế cũng không vào can ngăn, bởi họ cho rằng lễ trưởng thành đó đã đả kích tinh thần cậu, tập luyện như thế mới khiến cho cậu phát tiết hết những uất ức trong lòng. Cậu cũng ít nói hẳn đi mà trở nên trầm tính hơn.

Có vài tên đồng học thường hay to nhỏ bàn luận về chuyện này. Nhưng mỗi lần công chúa Tư Mẫn bắt gặp đều bị dạy dỗ cho một trận, cả tháng qua đi rồi ai cũng chán cảnh này, không còn để ý nữa.

Ngày ra quân đầu tiên của bọn họ gặp phải tập kích bất ngờ của ma giới do hai lão cáo già ma tướng U Lâu La và Cơ Hiệu chỉ huy. Đoàn quân chủ yếu là thanh thiếu niên kinh nghiệm ít ỏi, chưa trải qua chém giết chiến tranh bao giờ bị đánh bất ngờ nên cả trận hình bị loạn lên. Ma giới nhân cơ hội đó đánh như thế chẻ tre, đàn áp dã man, giết hại bao nhiêu Tiên chúng Long nhân, từ đây làm bàn đạp xông ra tiền tuyến tạo thế gọng kiềm nhằm một lượt đánh tan quân binh tiền tuyến do hai thiên tướng An Dương và Sóc Thiên chỉ huy.

Quân đội tiền tuyến không thể quay về hỗ trợ do vướn phải sự kèm cặp của đoàn quân do Ma Hậu lãnh đạo. Và cứ thế đội quân hậu phương non trẻ bị bao vây giết hại hơn sáu phần.

Tưởng chừng như hậu tuyến lần này toàn diệt thì trong đoàn người đang hoảng loạn ấy, một bóng đen lả lướt trên không, mỗi nơi lướt qua để lại một đầu của binh trưởng ma giới. Tất cả chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một ánh quang mờ nhạt lóe lên, một phần năm đoàn quân ma giới tất cả đều bị huỷ diệt. Bọn chúng nhìn đến chỉ huy của mình xin mệnh lệnh thì U Lâu La chỉ còn lại một cái đầu trên tay một thiếu niên với ánh mắt lạnh đến thấu xương.

Thiếu niên đó mặc một bộ y phục dạ hành, trán quấn ruy băng với dòng chữ đỏ thẫm: Sát Ma. Đây là hình ảnh mà từ đó về sau bọn chúng rất e ngại khi chạm trán, thái tử Tiên tộc, Ma Đồ Hiên Viên Chấn Thiên.

Cơ Hiệu may mắn giữ được một mạng, dẫn tàn binh mở vòng vây chạy thoát khỏi Long thổ.

Hiên Viên Chấn Thiên lần đầu ra trận đã hạ sát một trong những ma tướng lão luyện của chúng, huỷ diệt ba binh đoàn tinh nhuệ đã gây nên một hồi chấn động cho các tộc. Cái quan trọng nhất là cậu đơn thương độc mã một mình làm hết điều đó, khiến cho kế hoạch của chúng phá sản. Từ đó trong binh doanh mở ra truyền kỳ về cậu, càng có nhiều người cho rằng cậu hoàn toàn xứng là tân thiên tướng, nhìn cậu với ánh mắt khác, không có ai dám mở miệng chê bai nữa.

Mỗi khi Hiên Viên Chấn Thiên ra trận, sĩ khí quân ta tăng nửa thành, sĩ khí quân địch giảm nửa thành, buộc phải rút lui bảo toàn lực lượng.

Năm hai mươi tuổi, Hiên Viên Chấn Thiên với những đóng góp lẫn bản lãnh thượng thừa của mình, đã gia nhập hàng ngũ thiên tướng Tiên giới, là cường giả trẻ tuổi nhất trong các đời thiên tướng.

Những thiếu niên thức tỉnh vô ngã nguyên hồn thì coi cậu là tượng đài mà học tập, noi theo.

Có rất nhiều người từ các tầng lớp muốn kết giao bắt chuyện nhưng dường như Chấn Thiên chẳng hề bận tâm, cậu vẫn dửng dưng như trước, chỉ một mình luyện tập hoặc chỉ nói chuyện với thân nhân.

Long Cốc Sơn, hoàng cung của Long tộc, đồng thời là nơi đặt đầu não của quân đội tiên giới. Từ trên đỉnh núi có thể thấy rõ cảnh quan của Long thổ, phi hành năm trăm dặm là có thể tới được quê hương Phượng tộc rồi.

Chiến tranh lần này quy mô rất lớn, nếu các tộc chiến đấu riêng lẽ với ma giới sẽ không hề có chút cửa thắng nào. Nên cao tầng tam tộc thống nhất tam tộc, cùng nhau đoàn kết sức mạnh, có chung mục đích là đuổi bè lũ ma giới ra khỏi tiên giới. Bọn họ đặt căn cứ tại đây do một phần địa hình hiểm hóc, tiên khí thoáng mát thích hợp cho binh sĩ bổ sung tu luyện. Ở tại Phượng thổ chỉ có những chiến binh Phượng tộc sống lâu đời mới có thể chịu nổi tiên khí phát ra nhiệt độ cao. Dù vậy nếu cần thì hai bên sẵn sàng chi viện nhau.

Hoàng cung Long tộc, nơi đây chỉ có những nhân vật với quyền hành lẫn thân phận tới cao có thể tự do ra vào. Tại đại sảnh giữa hoàng cung, mọi cường giả đều tập hợp lại đó. Phượng Hoàng, Long Vương, Thiên Đế, Thiên Hậu, An Dương, Sóc Thiên, Vận Lương vương gia, công chúa Tư Mẫn, Vận Lương Duyên, Vô Chí, Lạc Trần, thái tử Hiên Viên Chấn Thiên và một số ít trưởng lão tam tộc...

Tất cả đã có mặt đông đủ, một vị trưởng lão Long tộc nhận được ánh mắt của Long Vương và hoàng trưởng tôn Lạc Trần liền giơ cánh tay đang cầm một nắm đất của mình lên, bắt đầu nói: “Thưa các vị, như mọi người đã thấy, trên tay ta là một nắm đất lấy từ Tiên thổ. Nắm đất này có tác dụng chia cắt tiên lực nếu chúng ta ở gần nó.” Ông ta vừa diễn giải vừa đặt một ngón tay đầy tiên lực trước nó, tiên lực trên đầu ngón tay bị triệt tiêu hoàn toàn.

Mọi người nhìn thấy cũng không cho đó là thứ mới mẻ gì, bởi bọn họ đều biết điều này, họ chờ đợi câu nói tiếp theo.

“Trải qua hai mươi năm nghiên cứu những lão già chúng ta đã tìm ra cách chống lại thứ này.” Nói rồi ông ta lùi ra xa, nhắm hờ mắt hít thở một hơi.

Từ trong hư không, một thân ảnh từ từ hiện ra. Đó là một táng cây anh đào với những chiếc lá đỏ hồng đầy sức sống, trái ngược với vẻ ngoài già nua của trưởng lão. Ông ta nhìn mọi người nói: “Nguyên hồn của ta là đặc tính trị liệu.”

Dứt lời ông ta liền hiệu triệu nguyên hồn thổi vào ngón tay mình, làm lớp da trở nên dày hơn đôi chút. Xong lần này ông ta đưa ngón tay đầy tiên lực lại gần nắm đất kia. Nhưng kết quả lần này nằm ngoài dự liệu của mọi người, tiên lực trên đó không hề có dấu hiệu bị mất đi.

“Không thể nào...” Sóc Thiên lẩm bẩm, hắn nhìn An Dương, hai người cùng gật đầu.

“Như vậy có nghĩa là...” mọi người nhìn nhau, họ có thể nhìn ra được đối phương đang nghĩ gì, đã đến lúc có thể chiếm lại Tiên thổ.

Trưởng lão dập tắt nguyên hồn đi, đưa cho một binh lính nắm đất, ông ta bảo: “Như mọi người biết, vùng đất ấy không thể chia cắt nguyên hồn, tuy nhiên chỉ có nguyên hồn mang đặc tính chữa trị mới có thể thực hiện điều này. Tiêu hao lực lượng nguyên hồn lớn hơn rất nhiều với tiêu hao tiên lực, nên nếu muốn đưa quân vào Tiên thổ chúng ta cần những cường giả mang nguyên hồn chữa trị rất nhiều.”

Vận Lương Duyên ánh mắt xìu xuống nói: “Chúng ta làm sao có thể tìm được nhiều nguyên hồn chữa trị đến thế chứ?” Nguyên hồn chữa trị là nguyên hồn có số lượng thấp nhất trong các nguyên hồn, cả trăm người thì may ra mới có vài binh sĩ xuất hiện nguyên hồn chữa trị.

“Phải đấy.” Vô Chí cũng đồng tình với ý nghĩ này.

Thiên Đế cùng Thiên Hậu lắc đầu thở dài. Mọi người có cảm giác mình đang cầm một chiếc chìa khóa mở ra một cánh cửa thì sau đó lại là một cánh cửa với ổ khóa khác, cảm giác vừa tìm được hướng đi nhưng bị chặn lại ấy vô cùng phiền não thì ba âm thanh vang lên: “Nguy Cơ.”