Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 111: Tân đế (2)




Bên ngoài hoàng cung đổ nát, có một bóng hình chạy băng qua những con phố trong màn đêm. Thân pháp nhanh nhẹn, đạp chân phóng lên cao, phi qua từng nóc nhà. Hắn dừng bước, quay lưng lại, ánh mắt nhìn về phía hoàng cung xa sôi, đưa một tay lên kết ấn, mượn lực của những vì tinh tú hiệu triệu ra một trận pháp xuất hiện dưới chân nơi hắn đứng.

Trận pháp lan tỏa ra toàn bộ kinh thành này trong lặng lẽ, quang trận vụt tắt, những ánh đèn dầu bắt đầu sáng lên trong những căn nhà, đốt sáng cả màn đêm tối tăm.

Phụt. Hắn phun ra một ngụm máu lạnh. Vì để bảo vệ thường dân khỏi tà trận này mà hắn đã không tiếc mạng sử dụng đến lực lượng này, dịch chuyển toàn bộ sinh mạng khỏi không gian này trong thời gian quá sức với hắn.

“Khà, nhiệm vụ này thật nguy hiểm mà.” Một vật đeo trên tay hắn như chiếc đồng hồ sáng lên, hắn liền ấn vào đó. Hình thái hòa thượng bê bối bên ngoài được thay bằng dáng vẻ của một chàng trai tuấn tú, y phục mặc trên người không giống với thời đại này, trên tay chân là những trang thiết bị trông vô cùng tân tiến. Hắn cầm một tấm thẻ trên tay, hình ảnh của người trong đó là hình ảnh của Long Việt.

Réo réo réo réo, thời không biến động, thời không biến động!

Tiếng đồng hồ phát ra in ỏi khiến hắn nghiến răng muốn đập nát nó đi. Mở mục bản đồ lên, khuôn mặt hắn lại trầm xuống.

“Tọa độ này là...” miệng lẩm bẩm, mắt hướng về phía những ngôi sao trên bầu trời, thở ra một hơi: “Rốt cuộc chính phủ Trung Hoa muốn làm gì, tại sao lại phái ra nhiều xuyên không giả đến vậy... Rốt cuộc thì... bọn chúng muốn tìm kiếm điều gì chứ?”

Ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo, vì linh cảm của hắn cho thấy bọn chúng đang che giấu một âm mưu kinh thiên động địa nào đó, mà âm mưu này sẽ là mối họa đe dọa đến sự yên bình của thế giới này.



Ánh ban mai chiếu lên kinh thành Đại La, như mọi ngày, người dân bắt đầu rời nhà, đi lại trên đường buôn bán, kiếm kế sinh nhai. Tiếng đoàn người nói nói cười cười vang vọng khắp cả không trung, giống như thể ngày đen tối hôm qua chưa từng xảy ra tại nơi đây vậy.

Những đoàn xe ngựa chở hàng nối đuôi ra khỏi thành. Trong một chiếc xe nọ, có ba thân ảnh hai nữ một nam, một nữ tử đang dựa mình vào ghế đệm, khuôn mặt khi ngủ vô cùng đơn sơ, một nữ tử ngắm nhìn đường xá qua cửa sổ, một chàng trai khôi ngô đi ngồi chăm chú đọc quyển sách của mình.

“Muội ấy nói đúng, nơi này... thật là khác biệt,” cô gái chống tay nhìn ra phía bên ngoài, không nhịn được cảm thán. Đó là Thiên Tuệ.

Nàng nhìn thấy được sự vui vẻ tự do nơi đây, trên đường xá có những ông bà lão được các thanh niên dìu dắt, lũ trẻ con té ngã được người đi đường xa lạ tốt bụng nâng đỡ, người khuyết tật không vì khiếm khuyết của bản thân mà cất cao giọng hát mưu sinh, trên thửa ruộng ai nấy đều chăm chỉ làm việc, họ đổ mồ hôi nhễ nhãi nhưng vẫn vui vẻ nói nói cười cười... Tất cả những điều này, bầu không khí hài hòa này... chưa từng có ở nơi đó, nơi mà nàng và Minh Hoa lớn lên.

Cầm quyển sách trên tay nhưng ánh mắt hắn vẫn để trên người Thiên Tuệ, đôi mắt nàng trong sáng không nhiễm tạp chất nào khiến tâm hồn hắn nở rộ. Lọn tóc khẽ lay trong gió kết hợp với cử chỉ mỹ nhân lười biếng lúc này của nàng càng thêm tuyệt mĩ.

Nàng ấy thật đơn thuần mà. Nhưng lớn lên ở nơi ăn thịt người như vậy, rốt cuộc phụ mẫu bọn họ phải cao thượng bậc nào mới có thể bảo vệ được sự lương thiện ấy chứ?



Trên ngôi chùa lớn ở thành Đại La này, hành lang nơi dẫn đến phòng nghỉ của các thiền sư, có hai khách nhân đang đứng bên ngoài.

“Đại sư, ngài nhất định phải có mặt ạ, hôm nay là ngày trọng đại của bệ hạ, không thể vắng mặt ngài được ạ.” Một người trong bọn họ cung kính nói.

Nhưng bên trong vẫn chỉ có những tiếng tụng kinh, không màng đến bất kỳ ai đứng bên ngoài. Đột nhiên có một giọng nói già nua nhưng mềm mỏng, nhẹ nhàng truyền ra: “Hai vị hãy về đi, tân đế sẽ đăng cơ vào trưa nay ắt là điều không thể thay đổi. Tất cả mọi sự đã làm đều đã làm, nơi đó không cần thiết có mặt của ta.”

Lời nói đã xong thì trong phòng lại một mảng lặng im với tiếng kinh tụng, hai người bên ngoài nhìn nhau một hồi, rồi cũng bỏ đi, trả lại sự an tĩnh cho nơi đây.



Hoàng cung, nơi sâm nghiêm, quyền quý, nơi đầu tàu của thiên hạ, đang ngập tràng trong không khí hân hoan. Khắp nơi đều được trang trí những đường nét hoa văn đậm sắc. Các quan lại khí thế hiên ngang lẫm liệt bước vào những hàng ngũ chỉnh tề, ánh mắt họ không hợp mà gặp nhau cùng nhìn về một hướng, chờ đợi chủ nhân chân chính của ngày đại sự hôm nay.

Ở sâu trong tẩm cung, một thân ảnh đang ngồi một mình ở cạnh chiếc bàn gỗ. Hắn đang nhìn ngắm ấn ký uy nghiêm của đế vương, nhìn thế nào thì đó cũng chỉ là một hình xăm bình thường.

Bụp. Một thân ảnh mặc y phục hắc dạ xuất hiện giữa căn phòng, cả người quỳ xuống, chống một tay làm động tác tôn kính, mở giọng cứng rắn: “Chủ nhân, bọn họ đã an toàn rời thành.”

Nghe báo cáo nhưng Công Uẩn vẫn không mảy may quay đầu, căn phòng trở nên yên lặng. Hắn nhìn về phía trời cao kia như đang tìm kiếm điều gì đó, thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Xem ra vận mệnh của ta chỉ mới bắt đầu.”

Hắn dùng hai tay mình, cầm lên Long Miện trên bàn, từ từ đội lên đỉnh đầu. Ngay vào giây phút Long Miện được đội lên, hắn lờ mờ cảm giác được một sự thay đổi, không phải là sự thay đổi của bản thân mà là sự thay đổi, là quân thần và hoàng đế, là vách ngăn giữa hai thời đại, là quá khứ và tương lai của dân tộc.

“Thật nặng nề, thảo nào mà hắn lại không thích,” đây là lời nói đầu tiên của tân đế.