Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 110: Tân đế (1)




Quốc độ khởi, tân đế hiện, tà ma thoái lui.

Trận pháp hắc ám đã tan biến, ánh đèn dầu, nến đỏ lại rực sáng trong những gian nhà trên từng góc đường phố.

Linh hồn của những người đã ngã xuống trong trận chiến hội tụ lại, lơ lửng trên không trung, nhìn đến đồng đội của họ.

“Nhìn, nhìn kìa...” Có một người không nhịn được chỉ tay vào các linh hồn đang lơ lửng đó. Họ nhận ra đó đều là linh hồn của những đồng đội bên cạnh mình ngã xuống.

“Mọi người...”

“Hức hức...”

Không hiểu sao lệ bọn họ chợt rơi, chảy qua chỗ rách của vết thương cũng không thể làm bọn họ đau đớn như giờ phút này.

Những linh hồn lơ lửng đều nhìn về phía tân đế, trong mắt bọn họ lúc này không hề có sự tiếc nuối, oán giận mà chỉ là cái gật đầu nhè nhẹ, chúc phúc. Các linh hồn đồng loạt cúi đầu trước Công Uẩn rồi tan ra như làn khói nhẹ vào trời đêm.

Quang trận quét qua xua tan tà vụ, trả lại bầu trời ngàn sao cho Đại La, ánh trăng thân thuộc lần nữa chiếu rọi lên trên tất cả.

“Trời hôm nay... đẹp quá,” Công Uẩn cảm khái nói một câu. Đột nhiên hắn nhớ tới điều gì đó, bèn quay sang Chí Trung mà nói: “Bệ hạ, ta...”

Chí Trung giơ tay cắt ngang lời: “Đừng xưng hô với ta như thế, cậu mới là hoàng đế, tất cả mọi thứ này Hoàng Đế đã định đoạt từ lâu rồi, ngài lựa chọn cậu chứng tỏ cậu là người thích hợp nhất.”

Nói tới đây hắn thở ra một hơi nói tiếp: “Nhiệm vụ của Lê gia chúng ta chỉ là bảo vệ thánh chỉ của ngài chờ đợi người kế vị mà thôi. Cho nên là, tương lai của Đại La phụ thuộc vào cậu đấy.” Chí Trung vỗ vai động viên Công Uẩn.

Chí Trung hơi nháy mắt với Long Việt, Long Việt giơ ngón tay cái làm động tác khen ngợi.

Công Uẩn nhìn chằm vào ấn ký đế vương trên tay mình, nó tỏa ra một sức mạnh vô cùng uy mãnh, cao thượng chỉ thuộc về đế vương. Hắn vẫn còn mông lung trong làn suy nghĩ thì...

Leng leng... Tiếng áo giáp của những binh sĩ cạ vào đất, chân trụ chân quỳ tỏ lòng tôn kính bề trên. Nguyên Lê đại tướng cúi đầu, dõng dạc hô to: “Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế...”

“Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế”

“Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế”

“Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế”

Từng tiếng ngân trong không khí nối đuôi nhau thổi vào trong lòng Công Uẩn dòng sức mạnh kì lạ, bây giờ hắn cảm thấy như sinh mệnh của mình càng thêm quí trọng, số phận của mình gánh vác càng trở nên nặng nề hơn. Hắn, đã không còn là Thân Vệ nữa, hắn bây giờ là hoàng đế, là người đứng trước sóng gió của Đại La này.

Hít một hơi thật sâu, hắn cũng không nhìn qua Chí Trung và Long Việt mà nói: “Bình thân...” âm thanh không to không nhẹ mà uy nghiêm truyền rõ vào tai mọi người. Tiếng nói vừa dứt lời trong lòng hắn đã hoàn toàn chấn nhập đế mệnh, dìu dắt Đại La này.

Cùng lúc đó dưới chân hắn tỏa ra sắc màu, những nơi được quang trận quét qua từ đống đổ nát đang dần khôi phục lại như ban đầu, bọn họ lại thấy một hoàng cung xa hoa uy nghiêm.

“Tạ bệ hạ,” các tướng lĩnh cùng binh sĩ đồng thanh hô to. Từ đêm nay Đại La sẽ bước sang trang sử mới, vang danh thiên cổ, những người có mặt tại đây đều được vinh hạnh chứng kiến giây phút lịch sử này.

Công Uẩn quay sang phía Chí Trung và Long Việt, hắn nói: “Ngài sẽ đi sao?” lời nói này là nói với Chí Trung.

Chí Trung nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, ta đã không còn lưu luyến gì nữa rồi.”

"Tại sao? Tại sao chứ? Không phải ngài rất muốn làm một hoàng đế sao?" Công Uẩn vô cùng khó hiểu. trong đêm nay, trải qua bao sự kiện, những dòng suy nghĩ, tính toán cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, hắn cảm thấy mình như đang lạc vào mê cung thần bí.

Chí Trung nhìn hắn trầm mê trong dòng suy nghĩ, lắc đầu, đưa bàn tay về phía trước, nói với Công Uẩn: "Nhìn đây." Tức thì một quả cầu hắc ám xuất hiện trong lòng bàn tay, thứ sức mạnh phát ra từ đó khiến mọi người xung quanh cảm thấy bị đe đọa.

"Đó là... Ma thuật sao?" Nguyên Lê đại tướng kinh ngạc, nhìn Chí Trung nói.

"Ma thuật... Của lũ phù thủy." Một binh sĩ khác lẩm bẩm.

"Là ma thuật đó"

"Hoàng đế là... một phù thủy."

...

Từng tiếng nghị luận, binh sĩ này nói một lời, binh sĩ kia nói hai lời và cứ thế làm cả đoàn binh trở nên ồn ào. có những cái nhìn không mấy thiện cảm hướng về Chí Trung, có kẻ nhìn chằm, có kẻ lén nhìn, có bao nhiêu biểu cảm phong phú hiện rõ trên mặt bọn họ như e sợ, kiên kỵ, né tránh...

Chí Trung tuy là tâm điểm ấy nhưng trông hắn chẳng có vẻ gì là để ý hết. Chỏm tóc đen buộc đuôi ngựa, mái tóc khẽ phất trong gió sương cùng lớp màn đêm đen tạo cho hắn một cảm giác thần bí khó tả.

Thiên Tuệ khẽ nắm bàn tay kia của hắn, như truyền hơi ấm của mình qua cho Chí Trung. đồng thời nàng đánh ánh mắt khó chịu về phía đoàn binh kia. Cảm thấy hơi ấm từ tay Thiên Tuệ truyền đến làm cho hắn dâng lên một cảm giác yên bình mà ngọt ngào.

Chí Trung nhìn thẳng vào Công Uẩn, cười nhẹ thoải mái nói: "Ta là một phù thủy, ta không phủ nhận điều đó. Và một phù thủy thì... Không thể nào ngồi lên trên vị trí kia."

Giờ phút này Công Uẩn như vỡ ra điều gì đó, những hành động, hình ảnh Chí Trung dửng dưng vô tình, không đoái hoài gì nhiều đến triều chính, tất cả, có lẽ đây là lời giải tốt nhất rồi. Hắn nhìn Chí Trung, nói: “Ngài định đi đâu?”

Ánh mắt Chí Trung rơi sang thân ảnh thân thuộc bên cạnh mình, hắn dùng cánh tay săn chắc ôm lấy Thiên Tuệ, kéo nàng úp mặt vào lòng mình khiến nàng đỏ mặt, hắn nở nụ cười hạnh phúc nói: “Nàng ấy đi đâu, ta đi đó.”

Không hiểu sao lúc này Công Uẩn cảm thấy rõ con người của Chí Trung, tiêu diêu tự tại, không bị thế tục trói buộc, thích làm gì thì sẽ cứ làm. Lúc đầu mâu thuẫn của họ chỉ vì cái chết của Long Việt và những lời đồn đại, hắn chưa từng hiểu về Chí Trung. Xem ra ao nước dù trong đến mấy vẫn có bùn lầy.

“Ta tiễn các ngài.” Công Uẩn nói. Hắn muốn làm gì đó cho Chí Trung, nhưng nghĩ kỹ thì hắn chỉ có thể nói lời từ biệt mà thôi.

“Cảm ơn,” Chí Trung quay sang Long Việt, hắn hỏi: “Huynh có dự định gì cho tương lai không, hay đi cùng với chúng ta?”

Long Việt chỉ cười trừ, hắn bước qua người Chí Trung, để lại lời nói nhẹ nhàng vươn theo không khí: “Có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Dĩ nhiên đây là một lời từ chối khéo của Long Việt.

“Chờ đã vương gia,” lời nói của Công Uẩn làm Long Việt hơi khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu.

Công Uẩn ánh mắt không có lời nào để diễn tả được, hắn nói: “Ngài còn sống, thật là tốt.” Những lời nói được thốt ra đó khiến hắn trở nên nhẹ nhõm hơn, cảm thấy như được giải thoát khỏi ám ảnh quá khứ.

Long Việt đội chiếc nón lá lên, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, không bị thế tục ràng buộc, biến mất vào màn sương đêm. Vào lúc đó Công Uẩn chỉ có thẫn thờ nhìn về phía ấy, như trong một phần ký ức của hắn đã mất đi một khoản, cùng lúc ấy hắn như nghe thấy tiếng cười nhẹ truyền âm trong khí sương đêm.

“Tại sao ta lại nhìn về phía đó nhỉ?” Hắn quay sang thì thấy cả Chí Trung lẫn Thiên Tuệ đều nhìn về phía sau sương đêm ấy. Đột nhiên hắn bỗng thấy trống rỗng một cách khó hiểu, giống như thể đã từng có một người rất quan trọng trong ký ức nhưng hắn lại không thể nào nhớ ra được.