Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 109: Cửu Kinh Đại Trận (2)




“Gào...” Thân ảnh điên cuồng xông về phía nàng.

Lúc cột trụ hắc quang dựng thẳng lên trời, từ lúc đó bọn người đá di chuyển như có quy luật hơn, chúng đồng loạt hướng về một phía mà hành quân, nghiền nát mọi thứ dưới chân chúng.

Bàng... Bàng... Bàng. Từng đoàn quân người đá nối đuôi nhau tạo nên thế trận như một tường thành di động khổng lồ, khổng thể bị chặn.

A... A... A... Những tiếng thét thảm thương tuyệt khí phát ra từ binh lính vì cả cơ thể

họ bị đè nát dưới tường thành hàng trăm người đá. Dù biết rằng sẽ mất mạng nhưng không ai bỏ chạy hết, vì bỏ chạy tức là đồng nghĩa với thua cuộc rồi. Tám đợt quang trụ phóng lên xóa đi màn đêm u tối ấy đã thắp lại sinh mệnh của binh lính, nếu như để bọn chúng xông qua đây thì hi vọng ấy sẽ biến mất.

“Mọi người, xông lên, tử thủ vì muôn dân.” Nguyên Lê đại tướng chỉ còn lại một cách tay, toàn thân đầy thương tích nhưng nhuệ khí của ông không hề suy giảm, thậm chí như càng đánh càng hăng thêm.

Mỗi một người lính ngã xuống như tiếp thêm cho ông và người ở lại sức mạnh, khí huyết sục sôi hơn. Binh đoàn người đá như chậm nhịp lại do ý chí kiên cường của bọn họ cản trở.

“Đại sư, chính là lúc này,” Long Việt đưa cho Vạn Hạnh một lá bùa lam sắc, tỏa ra kim quang đầy phật pháp.

Vạn Hạnh đại sư cầm lấy, khó hiểu hỏi: “Đây là...”

“Phục nguyên phù, phật lực không có cách nào khôi phục nhanh chóng, chỉ có thể tích góp qua từng ngày từng tháng từng năm, sử dụng phù chú này có thể giúp chúng ta khôi phục lại phật lực trong thời gian ngắn.” Long Việt vừa nói vừa kích hoạt lá bùa. Kim quang phổ độ mờ nhạt quang thân bỗng chốc lóe sáng lên.

Không nhiều lời nữa, ông cũng khởi động lam phù, khôi phục lại phật lực.

Long Việt hai tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Từng hạt châu quang cổ phát sáng, bắn tung ra, tạo thành những hộ thuẫn phát ra kim quang mãnh liệt, có tác dụng chế tà mạnh mẽ, qua từng giây càng to lớn hơn. Chúng kết lại với nhau tạo thành bức tường thủ hộ phía trước tiền quân cũng như chặn đứng bước đi của đoàn người đá.

“Vương gia...” Đại sư kinh hãi khi thấy máu huyết từ miệng và mũi của Long Việt chảy ra, hiển nhiên ông biết rằng pháp thuật này đã vượt qua sức chịu đựng của hắn rồi. Hắn đang cắn răng chịu đựng sự đau đớn do phản phệ hết sức thống khổ

“Tiếp nhận lực lượng của lão phu,” đại sư vòng qua sau lưng, thôi động lực lượng trong cơ thể tiếp thêm sức mạnh cho Long Việt.

“Lẹ lên tên nhóc, chúng ta gần thắng rồi,” Long Việt đang tự nói với ai đó.



“Gào...” Thân ảnh của kẻ đứng đầu bọn chúng, Quỷ Thạch vương đang điên cuồng xông về phía nàng, bàn tay to lớn hướng về phía Thiên Tuệ như muốn chộp lấy cả cơ thể nàng.

Thiên Tuệ ánh mắt vẫn bình tĩnh, băng khai làm chệch hướng đòn tấn công của hắn, đồng thời nàng cũng dựa lực tránh né qua một bên.

“Hừ,” hắn hừ nhẹ, hàm răng của Quỷ Thạch vương nhếch lên một nhịp nhỏ nhưng không qua khỏi mắt Thiên Tuệ, vào giây phút đó, nàng biết mình đã bị hắn đánh lừa.

Quỷ Thạch vương không vì đánh hụt mà khó chịu, trái lại hắn đã nắm chắc là nàng sẽ hành động như thế, một khi nàng tránh qua, con đường dẫn tới cột quang trụ thứ chín sẽ rộng mở, và hắn sẽ tới được chỗ kẻ đang kích hoạt Cửu Kinh đại trận này.

Thân thể người đá to lớn nhưng không ảnh hưởng gì tới tốc độ của hắn. Cả thân thể hắn tiếp tục thẳng tiến.

“Không...” Thiên Tuệ đổ mồ hôi lạnh trong lòng, trong sách phụ thân đưa có viết mỗi trận pháp sẽ có một người thi triển, quá trình này nếu bị gián đoạn sẽ gây ra phản phệ dẫn tới nguy hiểm cho thân thể thậm chí là tính mạng. Nàng không chần chừ nhiều mà ngay lập tức xoay chân đuổi theo thì đột nhiên...

Bàng... Một tảng đá to bằng thân người ném tới, Thiên Tuệ phản xạ nhanh chóng né được, lũ người đá không hiểu từ đâu chui ra liên tiếp từ bốn phương tám hướng và số lượng ngày một dày đặc thêm.

“Gào...” một tên người đá gầm rú lên thì bị băng trụ đâm xuyên qua vỡ nát.

“Băng khai,” những cột băng tinh khiết mọc lên liên tiếp từ lòng đất quanh vùng đó, đâm nát lũ người đá bao vây lấy Thiên Tuệ.

Đến một nàng giết một, đến hai nàng giết hai. Nhưng dường như binh đoàn người đá là sâu không thấy đáy cứ liên tiếp tràn vào, che đi tầm mắt khiến nàng chỉ thấy được thân ảnh lờ mờ của Quỷ Thạch vương.

“Khốn khiếp, cứ tiếp tục thế này chàng sẽ nguy hiểm mất,” nàng diệt một đoàn thì lại ra hai đoàn, chẳng mấy chốc nàng sẽ bị chôn vùi vì số lượng đông đảo như thủy triều này mất.

Đúng rồi, còn nó mà. Ấn ký trên mu bàn tay Thiên Tuệ phát sáng.

“Gào...” Vừa gầm lên một tiếng, người đá liền bị băng tiễn xuyên qua. Băng tiễn không dừng lại mà xuyên thẳng qua những tên phía sau đó nữa, kích sát một mảng lớn trong nháy mắt.

“Thanh Giang,” nàng vừa dứt lời, từ trong hư không hai luồng khí tứ mạnh mẽ kim quang và tử sắc xuất hiện, chúng xoáy vòng vào nhau. Trong gió lốc hiện ra mình rồng hai tay, cái đầu giống rùa nhưng lại có cặp sừng nhọn hơn cả sừng nai, đằng sau lưng nó mang một cái mai đen tuyền với các cổ ngữ hoàng kim ở trên.

Ánh mắt lam sắc mở ra sắc bén, khí tức quét ngang trực tiếp huỷ diệt binh đoàn người đá xung quanh, dù to lớn hay bé nhỏ đều không thể chịu nổi dưới thần uy của nó. Tuy vậy nhưng số lượng của chúng vẫn rất đông đảo.

“Thanh Giang – Linh Quang Loạn Tiễn”

Vừa dứt lời, linh lực trong cơ thể Thiên Tuệ như bị hấp thu toàn bộ, phóng một hoàng kim tiễn xuyên qua pháp trận, phân ra làm hàng trăm kim tiễn nhắm thẳng vào từng người đá.

Ầm... Ầm... Ầm... Chỉ sau một kích đó, trong tầm mắt của Thiên Tuệ toàn bộ lũ người đá đều hóa thành tro bụi.

Thiên Tuệ vì linh khí bị hút đi quá đột ngột mà thụ thương, nàng phun ra ngụm nước đau nhức, sắc mặt nàng lúc này vô cùng tái nhợt.

“Uy lực thật kinh khủng, nhưng theo tính toán của ta nó không thể mạnh đến như vậy.” Thiên Tuệ bận suy nghĩ nên không chú ý được rằng lá bùa mà Long Việt đưa cho nàng đã tan thành bụi phấn, biến mất trong không khí.

Nàng bỗng nhớ tới chính sự, liền không quản thương tích nữa mà đuổi theo Quỷ Thạch vương. Cùng lúc đó bên ngoài toàn bộ người đá đều bị hoàng kim tiễn kích sát trong sự ngơ ngát của mọi người.

“Hơ hơ, thứ gì vừa diễn ra vậy?” Nguyên Lê đại tướng ngơ ngát nhìn đoàn binh người đá cứ thế mà tan biến. Ông chỉ có một ý nghĩ đầu tiên là quay đầu nhìn qua Nam Phong vương gia.

Thấy thế trận như vậy Long Việt liền gật đầu ra lệnh cho tướng Cái Tiên, ông ta ôm quyền truyền lệnh xuống cho toàn bộ binh lính di chuyển. Công Uẩn nhìn thấy thì đã biết được mọi tính toán đều đang nàm trong tay Long Việt, hắn không hỏi nhiều mà bảo với Nguyên Lê đại tướng cùng dẫn theo đoàn binh.

Long Việt đứng thở một hơi dài, thương tích đầy mình nhưng lúc này ánh mắt của hắn đã thấy được sự nhẹ nhõm. Hắn quay sang đưa tay ra cho Vạn Hạnh đại sư đang ngồi mệt dưới đất: “Đại sư, đi nào.”

Đại sư bắt lấy tay hắn, ông vòng tay qua cổ hắn để tựa mà đi, ông không nhịn được nói: “Cậu lại có tính toán gì nữa?”

Long Việt chỉ cười trừ: “Chẳng phải ngài đã bói một quẻ sao.”

Vạn Hạnh đại sư sững người như nhớ đến điều gì đó, ánh mắt ông bất chợt nhìn lên phiá trước, thấy rõ thân ảnh của một người.

“Đi... Đi đón chào tân đế nào.” Nụ cười hiện lên khuôn mặt hắn như sắp chứng kiến một sự kiện mang tầm vóc lịch sử.



Quỷ Thạch vương vừa di chuyển tới một phía ở góc hoàng cung vừa nhếch miệng cười.

“Hừ, đây chính là lí do vì sao mụ ta lại muốn chiếm lấy nhục thể của ta, uy năng điều khiển trăm ngàn binh đoàn thạch nhân này chỉ có Thạch vương mới có thể sử dụng.” Quỷ Thạch vương vừa di chuyển vừa thấy may mắn trong lòng. Vì hắn cảm thấy bà ta vô cùng mạnh, nhưng dường như bị trọng thương khá nặng nên mới mượn xác hoàn hồn, dù vậy nhưng bà ta vẫn còn nhiều thủ đoạn áp chế linh hồn của hắn. Nếu không phải vừa rồi đột nhiên linh hồn bà ta tan vỡ thì cũng sẽ mất rất lâu mới có thể lấy lại cơ thể.

Đột nhiên từng sợi cảm ứng liên kết trong hắn mất đi, hơn nữa là đồng loạt mất đi một cách quỷ dị. Hắn hơi quay đầu về sau, không hiểu sao hắn lại vô cùng chắc chắn là con nhóc đó đã một hơi diệt sạch binh đoàn của hắn.

Nhưng rồi một sự việc đã thu hút hắn, trước mặt là Chí Trung đang nhập định, hai tay kết ấn nhằm kích hoạt điểm cuối cùng.

“Hà hà hà, tìm thấy ngươi rồi. Cửu Kinh đại trận năm đó vây khốn bổn vương vào địa ngục, ta sẽ không để sai lầm đó lặp lại.” Thân ảnh nhanh chóng xông tới, bàn tay khổng lồ ập xuống từ phía trên Chí Trung, giờ khắc nhập định này cả thân thể Chí Trung đều phải tập trung mà đứng yên, mặc cho người định đoạt.

Vù... Vù... Bằng... Hoàng kim tiễn ghim sâu vào trong đất, xuyên phá nát cánh tay của hắn, cứu Chí Trung thoát chết trong gan tấc.

“Gừ...” Hắn nổi giận lên nhưng nhìn thấy hoàng kim tiễn bắn nát cánh tay mình thì sững sờ, vì nó cho hắn một cảm giác áp chế vô cùng khủng khiếp, lục trong kí ức truyền thừa của tổ tiên thì thần lực của Long Quân Thần vương căn bản không thể nào so sánh cùng thứ trước mắt này.

Hắn quay đầu lại nhìn, miệng hơi lắp bắp: “Ngươi...” hắn thấy được nàng đang cầm là vộ chiếc nỏ, nó phát ra thần uy giống như mũi tên kia, hắn liền biết thứ đó chắc chắn là thần khí, hơn nữa là một thần khí hắn chưa bao giờ gặp qua.

“Hừ, ta sẽ không cho ngươi làm hại chàng ấy đâu.” Thiên Tuệ vừa thở hộc, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn hắn, nàng không dám nghĩ đến cảnh mà nàng chỉ đến trễ vài giây thôi thì sẽ như thế nào nữa, vì kẻ này, vì kẻ này mà Chí Trung đã suýt chết. Ánh mắt nàng nhìn Quỷ Thạch vương như muốn ăn tươi nuốt sống.

Bị ánh mắt đó nhìn phải không hiểu sao một nỗi sợ hãi bỗng dâng lên trong hắn, nhưng nhanh chóng bị hắn áp xuống. Hắn hừ lạnh: “Muộn rồi.”

Dứt lời, từng tảng thạch nhọn sắc bén từ phía dưới mặt đất đâm lên, đâm thẳng xuyên qua thân thể của Chí Trung, đồng dạng nó cũng đâm sâu vào trong linh hồn nàng.

Cảnh tượng trước mắt làm toàn bộ kinh mạch trong nàng tê liệt, cơ thể đứng sững, linh hồn nàng như bị rút cạn, ánh mắt sững sờ nhìn về phía trước, lệ đột nhiên rơi.

“Không...” Nàng hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, như sinh mạng nàng vừa mất đi một ý nghĩa nào đó, cảm giác như nàng sẽ chẳng còn thấy hắn nữa khiến cho tim nàng co thắt lại, ánh mắt bất lực mà trở nên đỏ ngầu.

“A ha ha ha, Cửu Kinh đại trận đã thất bại. A ha ha ha,” hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.

Bùm... Cột sáng trắng thuần khiết bùng lên, kết nối với đỉnh trời.từng đỉnh trụ kết nối với nhau: đỏ; cam; vàng; lục; lam; chàm; tím; ám; quang, tất cả quy về một mối.

Cửu Kinh đại trận thành, xóa tan hắc vụ, bầu trời đêm sao với ánh trăng lần nữa chiếu rọi lên kinh thành Đại La.

“Không... Không... Rõ ràng ta đã giết hắn rồi, không thể nào...” vì quá vui mừng nên lúc này thần thức hắn mới quét qua chỗ Chí Trung bỏ mạng. Hắn nhìn thấy thân xác ấy hóa thành hắc vụ rồi tan biến, hắn đã bị lừa.

Ở phía sau Thiên Tuệ, một vòng tay mệt mỏi ôm lấy nàng, để nàng tựa vào lòng mình, giọng nói dịu dàng vang lên như khiến cho nàng từ cõi chết sống lại: “Ta còn sống mà, khóc cái gì đấy hả.”

Thiên Tuệ ngước mắt lên nhìn hắn, như thể không dám tin vào mắt mình mà đưa tay chạm vào má hắn.

“Sống...” Thiên Tuệ có thể cảm nhận hơi ấm sinh mệnh truyền vào lòng bàn tay mình, nước mắt nàng nhỏ ra, nàng vứt bỏ sự mạnh mẽ bên ngoài mà mềm yếu ôm lấy hắn, vùi đầu vào lòng hắn mà khóc.

Chí Trung để mặc nàng khóc, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, mái tóc mượt mà xuyên qua khẽ tay và mùi hương thơm nhè nhẹ làm hắn cảm thấy ấm áp. Hóa ra trong lòng nàng hắn lại quan trọng đến thế, thật là hạnh phúc mà.

Cửu Kinh đại trận thành, cửu trụ phát ra cửu sắc, mọi vật thuộc về tà đều bị nó áp chế. Trong người Quỷ Thạch vương bắt đầu cảm thấy khó chịu, linh hồn như đang bị xóa bỏ.

“Ga... Ga... a a” Hắn ta đang cố gắng chống đỡ lấy lực lượng của trận pháp.

Rầm rập rầm rập rầm rập... Tiếng bước chân hành quân rầm rộ, người dẫn đầu là thân vệ Công Uẩn.

“Tham kiến bệ hạ, hoàng hậu nương nương,” hắn chắp tay hành lễ.

“Bệ hạ vạn tuế, hoàng hậu nương nương vạn tuế,” các tướng sĩ và binh lính đồng loạt thực hiện động tác cúi chào hoàng đế đúng lễ nghi.

“Miễn đi miễn đi,” Chí Trung xua tay nói, còn Thiên Tuệ thì mãi vẫn chưa thoát khỏi cú sốc vừa rồi nên hắn chỉ cứ như vậy mà ôm nàng, khiến cho nàng an tâm hơn.

Hắn nhìn về phía Vạn Hạnh đại sư khoát vai Long Việt đi tới, ánh mắt hai người giao nhau, hắn nở nụ cười đắc ý với Long Việt: “May mắn không làm nhục mệnh.”

Long Việt cũng cười nhẹ, gật đầu ý bảo làm tốt lắm.

“Chắc hẳn ngươi là kẻ đứng đầu của lũ người đá kia nhỉ?” Một câu nói của Long Việt đã khơi dậy lại sự phẫn nộ của mọi người, kẻ đứng đầu, là kẻ đã gây ra bao nhiêu cái chết cho các chiến hữu của họ, những binh lính, tướng lĩnh đã cùng nhau vào sinh ra tử, họ ra đi trong vô nghĩa mà để lại người thân phía sau.

“Giết hắn...”

“Giết hắn...”

“Nghiền nát hắn đi...”

“Nghiền nát hắn đi...”

Từng lời nói căm phẫn cay nghiệt thốt ra, họ hận không thể phá huỷ hắn, ghăm sâu nỗi hận vào thân thể hắn, làm hắn vạn kiếp bất phục.

“Hừ, giết ta sao, đến cả Đinh hoàng đế còn chẳng giết được ta, dựa vào đám các ngươi à.” Hắn cảm thấy như trận pháp này uy lực đã kém hơn xưa rất nhiều, uy lực bất ngờ vừa rồi áp chế hắn giống như là chút hơi tàn còn sót lại.

Những luồng khí tức âm tà truyền từ những cánh hoa bỉ ngạn đỏ tươi từ một nơi nào đó, đang tràn vào cơ thể hắn, khiến cho lực lượng của hắn đang dần khôi phục.

Cộp cộp cộp, tiếng bước chân tiến lại gần hắn...

“Hề hề hề, tiên đế không giết được ngươi, chẳng qua vì lúc đó ngài bận phải đối mặt với thế công của thập nhị đại phù thủy nên không thể phân tán lực lượng đối phó ngươi mà chỉ phong ấn ngươi lại. Nhưng hôm nay thì...” lời nói của Long Việt chợt dừng lại khiến hắn bỗng cảm thấy vô cùng bất an, đổ mồ hôi lạnh trong lòng.

Long Việt nhìn về phía Công Uẩn, từ trong tay áo rách nát ấy của Công Uẩn, có một vệt sáng bay ra phía trước, đó là một lá thư cũ kỹ của Long Việt đưa cho Công Uẩn từ nhiều năm về trước. Lá thư trải dài xuống, phát ra đế uy vô cùng mãnh liệt.

“Đó là cái gì?” Công Uẩn vô cùng khó hiểu xen lẫn kinh ngạc, hắn đã xem đi xem lại lá thư đó hàng trăm lần rồi mà lại không biết nó thần kỳ như vậy.

Những dòng chữ viết mực của Long Việt bốc hơi đi, từ trân nền giấy trắng xuất hiện lần lượt các chữ cái: Lý – Công – Uẩn.

Ba chữ vừa hiện, mặt đất rung chuyển, khí thế ập vào trên người Công Uẩn khiến mọi người phải lui lại phía sau, hào quang long khí lan tỏa ra tứ phương, tiêu huỷ đi những bông hoa bỉ ngạn đang truyền sức mạnh cho hắn, từ trên ngực của cu xuất hiện long ấn uy nghiêm, tượng trưng cho người đứng đầu.

Nhìn thấy tên mình trên lá thư, hắn cảm thấy như mọi sự trong đầu đều trở nên vô cùng thông suốt, cả cơ thể như trải qua lễ thanh tẩy, phát ra đế uy chí thượng, quốc độ hình thành, trải dài ra toàn bộ kinh thành này và còn mở rộng hơn nữa.

“Không không không...” Từ khi lá thư kia xuất hiện, con người bình thường trước mắt này bỗng mang lại cho hắn một cảm giác như núi đè, cảm giác nguy hiểm như năm đó Đinh hoàng đế tung hoành một cõi, quân lâm thiên hạ.

Công Uẩn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Long Việt bước lại gần Quỷ Thạch vương mà nói tiếp: “Mọi sự đều đã được ngài sắp đặt từ trước rồi, vì đề phòng ngày này ngài đã ra chiếu truyền ngôi cho người xứng đáng... từ hơn chục năm về trước.”

Giọng nói vừa dứt thì ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều đổ dồn vào Công Uẩn.

Nguyên Lê cùng mọi người lấy làm kinh hãi, vương gia đã nói như vậy thì có nghĩa là...

“Tân đế...” một giọng nói khong rõ là của ai trong đám binh lính vọng ra, rồi lan tỏa ra một đám người.

“Tân đế...”

“Tân đế...”

“Tân đế...”



Từng tiếng gọi đổ dồn về phía hắn, Công Uẩn vẫn còn đang chìm vào trong dòng hoan hỉ này thì lời nói Vạn Hạnh đại sư kéo hắn lại: “Bệ hạ, xin hãy ra tay diệt trừ yêu tà này, bảo vệ con dân của người.”

Công Uẩn hoàn hồn, bàn tay không tự chủ mà chạm vào chiếu chỉ truyền ngôi, những dòng chữ ấy như đang du nhập vào người hắn, trở thành lực lượng của chính hắn. Hắn cảm giác như linh hồn và thân thể mình có một sự liên kết nào đó với mảnh đất này, cảm nhận được sự phẫn nộ vì bị tà vật xâm phạm.

Công Uẩn như biết mình phải làm gì, hắn cầm thanh đao ngang hông hướng về phía Quỷ Thạch vương mà ra lệnh: “Ta lấy danh nghĩa của đế, phán xuống cái chết cho tất cả tà ác hiện diện trên mảnh đất này.”

Vừa dứt lời, động đất nơi đó rung chuyển dữ dội, từ sâu trong lòng đất những sợi xích sắt linh hồn phóng xuất, đâm xuyên qua thân thể Quỷ Thạch vương, trực tiếp giam cầm linh hồn hắn lại, triệt tiêu đi tà lực trên người.

“Gào... gào... a... a... a,” hắn gào thét lên vô cùng đau đớn, bí kỹ phòng ngự của Thạch tộc lúc này hoàn toàn không có tác dụng khi đứng trước những sợi xích của đế vương. Hắn càng giãy dụa mãnh liệt bao nhiêu thì sợi xích càng siết chặt bấy nhiêu. Từng mảnh đá trên cơ thể bắt đầu tách rời, nát ra mà không thể phục hồi, linh hồn hắn đang bị sợi xích hấp thu lấy từng chút một thay cho tội nghiệp của hắn.

Lúc linh hồn hắn chỉ còn một sợi hồn thì Long Việt bước lại đó, lấy trong áo ra một lá bùa xám tro, hắn dán lên thân thể khổng lồ ấy, tay kia niệm chú, thu lấy sợi hồn.

“Vương gia, ngài định làm gì?” Vạn Hạnh đại sư vô cùng khó hiểu với hành động này của Long Việt, chỉ cần huỷ đi sợi tàn hồn ấy là Quỷ Thạch vương đã không thể hồi sinh nữa.

Long Việt không nói gì, chỉ cầm lá bùa ấy đi tới trước mặt Chí Trung, hắn cầm tay Chí Trung nói: “Quà cưới của ta cho đệ.” Nói xong hắn đặt vào tay Chí Trung lá bùa.

Thiên Tuệ và Chí Trung cũng khó hiểu khi hắn tặng đồ vật này cho bọn họ. Không đợi bọn họ hỏi thì Long Việt giải đáp thắc mắc ngay: “Trận pháp Đỗ Thích bày ra thực chất là một tế đàn năm xưa thập nhị đại phù thủy dùng để đối phó với hoàng đế, cô bé kia là vật hiến tế đủ tiêu chuẩn mà tế đàn đã chọn lựa.”

Nói tới đây hắn dừng lại lấy hơi rồi nói tiếp: “Ta và cô bé này đã có duyên tình cờ gặp mặt, ta đoán cô ấy sẽ gặp hung kiếp nên tặng cho cô ấy một đoạn niệm hộ hồn, nên một phần linh hồn vẫn còn ở trong thân xác, một phần kia bị hiến tế đưa qua một không gian giam cầm lũ người đá này. Cách duy nhất để đưa phần hồn kia trở lại là ngâm mình trong Bạch Đằng Giang bảy ngày bảy đêm, đốt lá bùa này trong thời gian ấy, tàn hồn trong này sẽ thay thế linh hồn của cô ấy ở nơi đó.”