Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 108: Cửu Kinh Đại Trận (1)




Rầm... Dĩ nhiên là công kích này không xuyên qua nổi băng thuẫn. Thiên Tuệ vừa định ngửa mắt lên thì...

Keng! Lớp băng bể thành nhiều mảnh nhỏ do nắm tay đá khổng lồ đấm xuyên qua. Nàng chỉ kịp phóng ra linh lực va chạm với nắm đấm, mượn lực đẩy tránh đòn hiểm vừa rồi.



Bầu trời tối đen hơn mọi đêm rất nhiều, đã vài giờ trôi qua mà họ vẫn không thể nhìn thấy ánh trăng. Hắc vụ dường như bao trùm lên kinh thành ngày một nhiều hơn, lan tỏa sự u ám, chết chóc ra khắp nơi, không khí không còn sinh mệnh, cảm giác như mảnh đất này đã bị tách biệt với bên ngoài mà trở thành địa ngục.

Người đá không ngừng sản sinh ra, bọn chúng liên tiếp tấn công đạo binh quân loài người. Tượng binh to lớn dù xông lên đều bị chúng xâu xé nuốt chửng, thương sắc của kỵ binh không thể đâm bị thương người đá, mưa tên lửa rơi lộp bộp xuống đất mà không hề gây ra thương tổn. Binh lính tinh nhuệ đang bị bọn chúng ra sức quét sạch, đàn áp giã man. Những tấm bùa giờ đây tác dụng chỉ giúp bọn họ tránh những đợt sóng huỷ diệt mà thôi, đã không thể làm bất động bọn chúng nữa.

“A... A...” lại thêm một binh lính xấu số vong mạng. Lũ người đá này không hề có bất cứ cảm xúc nào, chỉ có ý niệm giết chóc, giết đến tên cuối cùng của nhân loại mới thôi.

A... A... Từng tiếng la hét đau đớn, giãy giụa vang vọng khắp chốn này, chỉ mới xuất hiện chưa đầy 2 khắc(30 phút) mà đã khiến binh quân nhân loại thê thảm đến vậy rồi. Có thể nói chỉ trong đêm hôm nay triều đình đã tổn thất binh mã quá lớn, đã gần bằng một nửa so với thời kỳ Đinh tiên đế đại chiến 12 đại phù thủy.

“Vương gia, chúng ta phải cầm cự tới bao giờ đây?” Công Uẩn không kiên nhẫn hỏi. Lũ quỷ đỏ đã làm bọn họ vô cùng chật vật rồi, từ khi chúng tiến hóa thành người đá như bây giờ họ hoàn toàn không có cơ hội đối kháng.

Khuôn mặt Long Việt cũng lộ vẻ mệt mỏi, bất quá hắn vẫn nói: “Chúng ta đã bị dồn ép đến mức này rồi, không được cũng phải cố thôi.” Hắn chỉ có thể hi vọng Chí Trung sẽ nhanh chóng khởi động đại trận, như thế chúng ta mới có phần thắng.

Một bầu không khí ảm đạm vô hình bao phủ nơi đầu lĩnh này, bên ngoài các tướng ngũ binh sĩ ngã xuống liên miên, huyết tinh chiến trường bốc lên không trung ngùn ngụt.



“Điểm thứ 7, Luận Ngữ.” Chí Trung vừa kích hoạt ấn điểm vừa thở hồng hộc, quần áo vì dính mồ hôi mà trở nên ướt nhễ nhãi. Đằng sau hắn là xác của lũ người đá chất đống. May mắn hắn là tu sĩ sử dụng ám nguyên tố có khả năng ăn mòn, thôn phệ nên mới có thể giết chết bọn chúng. Dù vậy nhưng linh lực trong cơ thể hắn lúc này đang bị đốt cháy một cách điên cuồng hơn cả lúc giết quỷ đỏ. Một khi linh lực cạn kiệt thì kẻ chết sẽ không còn là lũ người đá nữa.

Lau đi mồ hôi trên trán, hắn đưa tay động niệm: “Địa Vong Linh.”

Hắc vụ lan tỏa, từ sâu trong đó những vong linh bắt đầu trồi lên. Để triệu hoán nhiều vong linh như vậy thì linh lực trong cơ thể sẽ suy kiệt càng nhanh hơn nhưng hắn đã sắp hết thời gian rồi, đây là giai đoạn cuối của quái triều, người đá càng giết càng mạnh, nếu không khởi động đại trận sớm thì nơi đây sẽ hoàn toàn bị huỷ diệt, đến lúc đó không chỉ hắn... mà tính mạng của Thiên Tuệ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn có thể rời đi cùng nàng từ sớm nhưng vì lời hứa với đại ca và kế hoạch của hoàng huynh nên hắn vẫn lưu lại đây đến bây giờ.

“Gào...” người đá bên phải vừa gầm lên một tiếng thì bị đám vong linh bao vây cắn nuốt.

“Hoàng huynh, hi vọng rằng kế hoạch này sẽ có tác dụng.” Hắn nhìn về phía quảng trường hoàng cung với một ánh mắt lo lắng và mong đợi.



Keng... Keng... Rầm... Rầm.

Dưới thiết chùy của Quỷ Thạch vương, từng phiến băng tinh che chắn Thiên Tuệ bị phá vỡ. Trong lòng hắn đang bạo nộ, nghiến răng quát: “Hừ con nhãi, có ngon thì ngươi đừng có rút đầu chạy trốn, hãy đánh như một đấng nam nhi đi.” Hai người đã giằng co rất lâu rồi nhưng vẫn chẳng đi đến đâu hết. Thiên Tuệ công kích hắn thì bị phản kích, hắn muốn tấn công nàng lại bị các phiến băng chắn đòn.

“Thị lực ngươi có vấn đề à, đi nói tự tôn nam tử với ta?” Thiên Tuệ đã cực lực giữ sức hết mức có thể, vì Nam Phong Vương Long Việt truyền âm mật cho nàng dặn dò như thế, đợi tín hiệu thứ chín của Chí Trung, đó là thời cơ tốt nhất để ra tay. Nên nàng chỉ có thể bị động chống đỡ.

“Ách, cũng đúng,” hắn hơi quê mặt gãi đầu.

Tuy trải qua thời gian lâu như vậy nhưng ánh mắt nàng vẫn vững vàng, có thay đổi chỉ là bộ y phục vàng nhạt có phần lem luốt, bị dơ đi. Nàng chỉ tưởng rằng linh lực trong cơ thể đang cạn dần mà không ý thức ra việc ấn ký đen đằng sau lưng liên tục hấp thu linh lực xung quanh

“Kỳ quái, cảm giác như hắn đang ngày một mạnh lên, thân hình cũng thay đổi nho nhỏ qua từng giây.” Thiên Tuệ thầm kinh hãi với phát hiện này của bản thân. Vì trước đó thân hình hắn chỉ cao tới chưa tới một ngũ(2m) mà giờ đây đã cao hơn nửa trượng rồi(hơn 2m)

“Ha ha, ở đó mà chờ đi con nhãi ranh, đợi bổn vương hấp thu thêm oán khí nữa lúc đó ma lực của ta sẽ khôi phục, ta không tin thiên ma như ta lại không đấu nổi con nhãi tiểu tiên trung kỳ.” Hắn âm thầm nghĩ thế.

Đột nhiên hắn cảm thấy thứ gì đó quét qua người hắn, là thần thức của Thiên Tuệ. Hắn gầm lên một tiếng, vung thiết chùy vào người nàng nhưng nàng nhanh chóng tránh đi.

“Ngươi...” khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn.

Khuôn mặt Thiên Tuệ vẫn cảnh giác nhìn hắn. Dùng thần thức quét qua người hắn nàng phát hiện có một luồng oán khí đen đặc không ngừng dung nạp vào cơ thể hắn, linh lực của hắn từ đó mà khôi phục dần dần. Nàng liền biết rằng hắn đang cố gắng tập trung linh lực để giải quyết mình, nếu không làm gì mình có thể sẽ gặp nguy hiểm.

“Đành dụng chút lực vậy,” vừa dứt ý nghĩ Thiên Tuệ liền tung ra một tràng băng nhận, là hàng trăm phiến băng sắc bén phóng thẳng về phía người đá. Hắn tránh đi một phần nhưng không thể tránh hết được vì mảnh băng quá nhiều. Cùng lúc ấy Thiên Tuệ cũng tạo băng thuẫn tránh bị phản kích, ở đằng sau băng thuẫn nàng mở thần thức quét qua người đá.

Tay người đá phản lại các phiến băng đầu tiên, những mảnh sau đó hiệu quả liền yếu đi nên cánh tay của hắn găm đầy phiến băng, dưới thần thức Thiên Tuệ có thể thấy rõ sự dung nạp linh lực của hắn bị chậm đi. Quả nhiên khả năng ngăn cấm linh lực băng nguyên tố quá huyền diệu.

Keng... Keng... Các phiến băng rơi vươn vải xuống khỏi tay hắn, hắn thở ra hơi lửa, mở miệng cười tà ác, nói: “Tuy ma lực chưa khôi phục hoàn toàn nhưng nhiêu đây cũng đủ để giết ngươi rồi.”

Sự nguy hiểm tột độ đến từ hắn khiến cho Thiên Tuệ phải lui về sau một bước, trong đầu nàng đang tính toán chuẩn bị cho mọi tình huống có thể phát sinh. Đột nhiên...

Bàng... Bàng... Bàng...

Từng cột sáng bùng lên ở khắp các nơi: đỏ; cam; vàng; lục; lam; chàm; tím, chạm đến đỉnh trời. Từng quang trụ như xua đi tà ác và tuyệt vọng của mọi người. Các binh sĩ, thương binh đang chiến đấu tuyệt vọng được ánh sáng chiếu đến không hiểu sao lại thấy vô cùng an lòng, các vết thương trên người của họ đang có phần khép lại. Ánh sáng chiếu qua người đá khiến đá thịt bọn chúng có phần sức mẻ, suy yếu.

Bàng...

Cột hắc quang bùng lên phá vỡ hắc vụ, mây đen, lộ ra bầu trời đêm đầy sao yên bình, ánh trăng cố hương chiếu rọi trên đỉnh đầu vạn vật.

Quỷ Thạch vương trợn mắt nhìn sự việc phát sinh, hắn hoảng hốt gào lên: “Không, không, Cửu Kinh đại trận...”

Nếu nói Long Quân thần vương là kẻ đày đọa Thạch tộc thì hắn càng căm ghét kẻ đã tạo ra Cửu Kinh đại trận này hơn cả, vì kiếp trước của hắn là chết trong đại trận này, chết dưới tay vị hoàng đế kia.

Hắn hiệu triệu quân lực, truyền tới cho chúng ý niệm của mình. Lũ người đá không tấn công quân lính nữa, bọn chúng di chuyển có tổ chức hướng về một phía. Trong đầu hắn nhớ rất rõ ràng, Cửu Kinh đại trận chỉ hình thành khi tất cả chín cứ điểm kích hoạt, đã có tới tám cột quang trụ rồi, cái cuối cùng chắc chắn ở hướng kia.

Ánh mắt hắn nhìn về một phương, đó cũng là nơi mà Chí Trung đang trên đường tới.

Thiên Tuệ thấy hắn định rời đi thì ngăn trước mặt lại, vì nàng cảm giác được, hắn đang hướng về phía Chí Trung, cũng như muốn phá huỷ đại trận, phá hủy phần thắng của bọn họ.

“Này con nhãi, bổn vương không có thời gian để chơi đùa nữa, nếu ngươi tránh ra ta sẽ tha cho ngươi con đường sống.” Âm thanh lạnh lẽo không kiên nhẫn thốt ra từ hắn.

“Nếu ngươi muốn qua trừ phi bước qua xác ta đã.” Thiên Tuệ quyết tâm chắn trước hắn, ánh mắt nhìn thẳng không hề có nửa điểm lui bước.

“Gào...” Thân ảnh điên cuồng xông về phía nàng.