Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 107: Quỷ Thạch vương (3)




Hai tên đàn ông kia Thiên Tuệ biết, là người hầu của bà ta, bọn họ đang kéo một nữ nhân ra khỏi người đá đó. Dường như vừa rồi có một thứ gì đó kéo chân lại rồi thả ra vậy.

“Ta giao con gái ta cho các ngươi,” cả hai người họ cùng nghe thấy một giọng nói tang thương xa cách trong đầu.

“Chủ... Chủ nhân...” ấn ký linh hồn trong bọn cùng lúc đó bị giải trừ, điều này chứng minh rằng chủ nhân đã chết và người giao lại nhiệm vụ cuối cùng cho bọn họ.

“Nhanh, đưa tiểu thư đi.” Tên gầy đặt cô gái kia vào trên vai tên to lớn. Tên kia không chần chờ nhiều liền phi thân thoát li đi.

“Hửm, muốn chạy sao?” Thiên Tuệ chỉ tay về phía tên to lớn, động niệm định đóng băng bọn họ lại thì tên gầy kia lôi ra một truyền tống trục, khởi động nó làm cho ba người bọn họ đào thoát khỏi Thiên Tuệ, sự hiện diện của họ trong kinh thành này đều biến mất.

“Đó là... truyền tống trục mà trong sách từng nói sao?” Truyền tống trục là vật phẩm chỉ có cao tầng ma giới mới có thể sở hữu, không ngờ ở nơi như thế này nàng lại có thể thấy được.

“A... A...” những tiếng la hét từ bên ngoài truyền tới thu hút sự chú ý của Thiên Tuệ, nàng nhảy lên cột băng quan sát, sự việc khiến Thiên Tuệ kinh ngạc. Có rất nhiều người đá nhỏ hơn xuất hiện, những trận mua tên lửa không thể nào làm bị thương bề ngoài của chúng. Những lá bùa được dán lên chỉ làm chậm lại tốc độ của chúng nó, còn những công kích của bọn họ thì hoàn toàn vô hại.

“Gào...” một con quỷ đỏ gầm lên, những gạch đá xung quanh vây lấy nó, làm nó biến đổi thành một người đá mới. Số lượng bọn chúng ngày càng tăng thêm.

“Chuyện gì thế này?” Thiên Tuệ chưa kịp thắc mắc thì...

Bùm! Tiếng phát nổ phía sau lưng nàng, những mảnh băng nhọn bắn ra, Thiên Tuệ triệu hồi băng thuẩn chắn trước người.

Băng thuẫn tan, hơi sương bốc lên, Thiên Tuệ có thể thấy rõ hình dạng của thứ khuất sau đó, là tên người đá kia. Lúc này hắn đã trở lại nguyên vẹn như ban đầu, thậm chí có phần to lớn hơn, ánh mắt đỏ sậm đi rất nhiều.

Cái miệng nó thở ra hơi lửa, ánh mắt hướng về bầu trời đêm, lẩm bẩm: “Nơi đây vẫn tuyệt đẹp như ngày nào, bản vương bị nhốt trong hỏa ngục quá lâu rồi.”

Đột nhiên huyết mạch hắn cảm thấy sục sôi lên, không rõ là do thù hận hay sợ hãi mà nhìn về phía Thiên Tuệ. Dựa vào những ký ức truyền thừa hắn liền nhìn ra thân phận của Thiên Tuệ. Hắn mở miệng như đang nói với cô: “Huyết mạch của Long Quân Thần vương sao, không ngờ kẻ đầu tiên ta gặp lại là hậu nhân của hắn.”

“Long Quân Thần vương?” Thiên Tuệ đang không hiểu hắn đang nói về cái gì, nhưng dường như có liên quan rất lớn với nàng.

Một cổ lửa giận bùng lên, lạnh giọng nói: “Phải, là kẻ đã đẩy Thạch tộc chúng ta vào địa ngục. Nợ cha thì con trả, hôm nay bổn vương sẽ dùng máu của ngươi tế tổ.”

Cơ thể Thiên Tuệ căng cứng lên, nàng cảnh giác cao độ nhìn hắn, sẵn sàng nghênh đón tấn công. Thân ảnh khổng lồ biến mất vào không trung, cùng lúc đó Thiên Tuệ triệu hồi băng thuẫn.

Rầm!!! Nắm đấm to lớn đấm vỡ nát băng thuẫn, trực tiếp rơi vào người Thiên Tuệ. Nàng liền phi lùi ra sau tránh né, đồng thời những băng phiến lạnh lẽo phóng vào người hắn. Nhưng đột nhiên khối băng trúng người hắn liền bật về phía Thiên Tuệ, vì tốc độ quá nhanh nên nàng chỉ có thể dùng hai tay miễn cưỡng đỡ lấy.

“Đó là băng sao, làm cách nào mà cô ta có thể sử dụng băng chứ?” Hắn có vẻ mặt hơi e dè trong thoáng chốc. Trên thế gian này, những nơi vô cùng lạnh lẽo, bị băng hàn bao phủ dù cho là cường giả thiên tài cũng chẳng dám đặt chân đến, vì nó có thể ảnh hưởng nặng đến liên kết bản thân cường giả với thiên địa, họ không thể dùng được bất kỳ nguyên tố nào lẫn linh lực.

Và khi ở một nơi băng hàn như thế không có linh lực sưởi ấm thì thân thể bị vùi trong băng vĩnh cửu, chết vì giá lạnh. Đó là nguyên tố không kẻ nào có thể nắm bắt được, tại sao người trước mắt này lại thi triển nó một cách dễ dàng đến vậy.

Thiên Tuệ chật vật đáp xuống đất, hai khuỷu tay vì bị va đập mà hơi tê.

“Vừa rồi tại sao công kích của ta lại bị phản lại nhỉ?” Thiên Tuệ đã rất bất ngờ về chuyện này.

“Ha ha, chắc hẳn ngươi đang thắc mắc tại sao công kích bị phản phệ nhỉ. Để ta nói cho mà nghe, đó là bí kỹ của bọn ta, "phản kích". Nó có thể phản lại mọi công kích của đối phương, ngươi có thể đánh bại được lão yêu bà đã chiếm thân xác ta nhưng còn ta thì không hề.”

Hắn ta nhìn về nơi có một vết nứt nhỏ trên cánh tay mình. Dù mạnh miệng nói thế nào thì băng nguyên tố đó cũng quá nghịch thiên đi, đã dùng tới "phản kích" mà tay vẫn bị cắt phải. Hắn nhìn Thiên Tuệ một cách nguy hiểm mà cảnh giác, thả ra uy áp của cường giả hòng áp chế hành động của Thiên Tuệ.

Nhưng Thiên Tuệ vẫn đứng yên như bình thường làm hắn kinh ngạc: “Tại sao uy áp của ta lại không áp chế được một tiểu tiên trung kỳ chứ?... Rõ rồi, chắc hẳn trong người có pháp bảo gì đó giúp chặn lại uy áp của ta.” Đã vậy thì...

Hai cột đá đâm xuyên qua lớp băng trên đất, đè ép xuống từ phía sau Thiên Tuệ, hai cột đá lớn đằng trước đồng thời đổ ngã xuống người nàng. Bị cả bốn cột đá nặng cả trăm tấn ấy đè xuống có lẽ cả cơ thể nàng cũng nát ra.

Rầm... ầm... ầm... ầm...