Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 103: Hủy diệt tất cả (3)




Ánh trăng bị che mờ bởi bóng đêm dày đặc, sự kiện ngày hôm nay sẽ in đậm sâu trong lòng tất cả những người có mặt nơi đây. Họ chứng kiến những sức mạnh phi nhân tới từ lũ quỷ, chứng kiến phép màu của Vạn Hạnh đại sư, sinh vật to lớn nhất trước mắt họ nữa. Còn có vị quân vương đã chết năm xưa sống lại nữa.

“Không ngờ bà lại cải biến pháp trận này thành một tế đàn đấy.” Nam Phong Vương Lê Long Việt bình thản nói, mắt hắn nhìn về phía Minh Hoa trong lòng Thiên Tuệ.

Cái hắn quan tâm rằng lúc đó nhìn từ xa trận pháp đã nhốt rất nhiều người nhưng chưa hề kích phát, chỉ bằng cô gái này xông vào nó liền tiến hành tế luyện. Quả nhiên lưỡng cực mệnh hồn, thật không tầm thường.

“Ngươi vẫn đáng ghét như ngày nào.” Bà ta cười hoài niệm, song một cỗ lực lượng trong người bùng phát ra, lá bùa hóa thành tro bụi. Thân hình khổng lồ xông tới, vươn bàn tay khổng lồ như muốn chụp lấy bọn họ.

Chí Trung ôm lấy Thiên Tuệ và Minh Hoa tránh thoát, Long Việt cũng theo họ nhảy lui ra bảo trì khoản cách. Bàn tay to lớn nện xuống nền đất làm vỡ cả đất đá, tạo thành những hố nhỏ.

Chí Trung nhìn thẳng vào mắt Nam Phong Vương, Long Việt cũng nhìn hắn, ánh mắt hai người lóe lên biểu lộ sự ăn ý. Chí Trung hôn lên trán Thiên Tuệ, hắn nói: “Đợi ta.” Rồi cất bước đi vào sâu trong hoàng cung.

“Muốn chạy sao.” Thấy Chí Trung chạy đi bà ta cảm thấy có gì đó mờ ám, bèn nhắm vào hắn. Những táng cây sắc nhọn vụt thẳng nhằm vào sau lưng Chí Trung nhưng bị Long Việt chặn đứng lại.

“Phật khí, cậu ta cũng là đệ tử Phật môn sao.” Vạn hạnh đạo sư kinh ngạc. Ông còn cảm giác như phật khí trên người Long Việt so với ông không hơn kém nhau là bao.

“Phu quân...” thấy Chí Trung đi rồi nàng vô cùng lo lắng cho hắn.

“Đừng lo, với khả năng của tên nhóc đó thì không có việc gì đâu, nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là câu giờ.” Nói tới đây hắn ngừng lại một chút, nhìn Minh Hoa trong lòng Thiên Tuệ rồi nói tiếp: “Cô nương nên để cô bé đó ở nơi an toàn đi.”

Thiên Tuệ quên mất là mình vẫn còn ôm Minh Hoa trong lòng, hành động bây giờ sẽ vô cùng cản trở, có khi nguy hiểm tới con bé nữa. Nàng bèn lấy ra không gian giới chỉ, thu cả người Minh Hoa vào đó.

“Lịch sử quả nhiên còn khá nhiều ẩn số.” Long Việt lẩm bẩm. Bọn người Công Uẩn ở quá xa nên hắn buộc phải dùng truyền âm mật nói với họ: “Mọi người, ta có một kế hoạch nhưng cần mọi người giúp đỡ.”

Tiếng nói trầm thấp vang lên trong đầu của bọn họ khiến họ cảm thấy bối rối. Còn Công Uẩn thì thấy rất bình thường vì đây là truyền âm mật sư phụ đã từng dùng với hắn.

Long Việt nói tiếp: “Hiện tại thì hoàng đế bệ hạ đang thực thi một kế hoạch, cái hắn cần là thời gian. Ta xin mọi người trợ giúp ta kéo dài thời gian. Chỉ có kế hoạch đó mới có thể đánh bại được quái nhân trước mắt này.”

“Được, không cần vương gia nhờ cậy thì bổn tướng cũng sẽ ra sức ngăn chặn nó.” Nguyên Lê đại tướng lí lẽ hùng hồn tuyên bố. Một tay ông giơ lên thanh đao rắn chắc thể hiện sự quyết tâm.

“Nguyện ra sức vì bệ hạ.”

"Nguyện ra sức vì bệ hạ."

....

Các tướng sĩ, binh lính dõng dạc gào to. Họ nhặt lại vũ khí của mình, chĩa về phía bà ta.

Vạn Hạnh đại sư cùng Công Uẩn không nói gì, chỉ hướng Long Việt gật đầu, biểu lộ sự tán thành với thính cầu đó. Đại sư xuất ra phật khí thuần khiết xua tà triệt quỷ của mình, các chú tiểu mỗi người cầm lên một lá bùa trong tay.

Để Minh Hoa ở nơi an toàn rồi, Thiên Tuệ truyền vào nỏ thần lượng lớn linh lực, sẵn sáng nghênh chiến.

Nụ cười đầy tự tin hiện lên trên khuôn mặt của Long Việt, hắn lẩm bẩm với chính mình: “Đến giờ đánh boss rồi.”

Ánh trăng mờ chỉ có thể lập lờ quét qua, tròng mắt đỏ ngầu của người đá càng thêm dữ tợn, bà ta nhìn tất cả mọi thứ, tung ra đợt công kích đầu tiên vào bọn họ.



Chí Trung chạy thật nhanh, băng qua mọi ngóc ngách hoàng cung. Trên đường đi có rất nhiều lũ quỷ đỏ nhưng đều bị hắn giải quyết dễ dàng. Hắn dừng lại trước một nơi đất gạch bằng phẳng, trên đó vẽ những đường nét tròn với những ký tự huyền ảo, là một tiểu pháp trận.

Hắn giơ tay lên đọc khẩu quyết: Kinh Dịch.

Vừa dứt lời ánh sáng lóe lên, trận pháp được khởi động.

“Điểm thứ nhất.” Chí Trung thở phào, theo kế hoạch hắn phải kích hoạt 8 điểm còn lại thì mới mong thắng được ván bài này.

“Bệ... Bệ hạ... Phù... Phù thủy...” Giọng nói yếu ớt của một cung nhân truyền tới, lộ ra vị trí của đám cung nhân khác đang trốn tránh gần đó.

Chí Trung hờ hững khép mắt lại, bỏ qua những ánh nhìn sợ hãi bàng hoàng của họ mà cất bước đến điểm tiếp theo.

“Gào...” Một làn sóng huỷ diệt bắn tới nhưng hắn dễ dàng tránh đi. Phóng đi hắc ám xuyên qua tim con quỷ đỏ. Lúc này Chí Trung mới để ý lũ quỷ trước mặt đang cắn xé một con người. Hắn phóng thích công kích giết chết bọn chúng, hắn phi tới chỗ thân xác kia.

Sững sờ vì nhìn thấy thân xác ấy, một cỗ tang thương hiện lên trong đôi mắt hắn, đau lòng mở miệng: “Trịnh công công.” Đó là người duy nhất trong suốt 4 năm qua tận tâm tận lực chăm sóc hắn mặc cho những lời đồn đại không tốt về hắn.

Hắn không phải là người vô tâm vô tình, những điều công công làm khiến tâm của hắn rất cảm động, coi ông như người thân của mình. Lúc này cảnh còn người mất, hắn chưa báo đáp được gì cho ông thì người đã khuất rồi.

Hắn quỳ xuống trước thân xác, lạy một lạy rồi đứng lên, đi thật nhanh bỏ lại những đau thương phái sau.

“Xin lỗi công công, lúc này ta lại không thể tiễn ông được.” Vì có một người vẫn đang chờ ta.