Trong hoàng cung, từ các ngóc tường, mặt đất, nóc nhà đều bị rễ cây xâm thực, hoàng cung lúc này là một mảng cỏ xanh trông vô cùng hoang sơ. Đồng thời các vết băng hằng lên các nhánh cây rất nhiều.
Một làn sóng huỷ diệt quét qua những bức tường, khiến mọi thứ tan vỡ.
“Vong Linh Cảnh Địa” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Bóng tối lan tỏa ra mặt đất, những vong linh trỗi dậy. Bọn chúng đang liên tiếp vây lấy lũ quỷ đỏ. Khuôn mặt của Chí Trung lúc này hết sức âm lãnh. Lúc hắn đang giao đấu với bà ta thì cảm giác tử vong ập đến, cũng may hắn tranh né kịp thời, nếu không thì đã chết dưới sóng huỷ diệt của lũ quỷ không biết từ đâu xuất hiện.
Chí Trung vừa đấu với bà ta vừa đấu với Đông Thành vương, còn Thiên Tuệ thì lo huỷ những cành cây sắc nhọn và giết lũ quỷ đỏ kia. Tiễn xuất ra từ Nỏ thần có thể nhẹ nhàng áp chế sức mạnh của chúng, xuyên thẳng qua tim khiến chúng tử vong lập tức. Điều này khiến cho Đỗ thích vô cùng kinh ngạc, song bà ta càng chắc rằng Thiên Tuệ có thân phận rất cao, chắc chắn còn rất nhiều đồ tốt ở trên người.
Nhưng tình thế bây giờ họ đã rơi vào thế hạ phong, cả cơ thể Thiên Tuệ đột ngột bị kìm nén quá mức, hiển nhiên là dấu hiệu muốn đột phá tu vi nên Thiên Tuệ không còn cách nào khác phải ngồi xuống, tạm dừng mọi hoạt động cơ thể để chuẩn bị quá trình đột phá. Trong lúc này không được phá quan hay bị nhiễu loạn, nếu không sẽ ảnh hưởng lớn tới căn cơ, không thể đột phá mà thậm chí có thể tử vong.
Chí Trung buộc phải thủ hộ cho nàng lúc này, một người địch bốn tay là tình thế hắn đang phải đối mặt. Đấu với Đông Thành Vương Long Tích, cựu sư phụ của hắn Đỗ Thích mà còn phải để mắt đến những con quỷ đỏ có sức huỷ diệt khủng khiếp nữa. Hắn có thể chạy nhưng hắn đã không làm thế, hắn chọn ở lại thủ hộ Thiên Tuệ, thủ hộ thể tử của hắn.
Vì thế hắn liền sử dụng tuyệt kỹ mạnh nhất của mình, triệu hồi đám vong linh bất tử lên, dùng quân số chén ép chúng, đồng thời kéo dài thời gian, dù cho linh lực của hắn sẽ nhanh chóng cạn, sau đó là cái chết đợi chờ nhưng hắn không hề quan tâm, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm là bảo vệ Thiên Tuệ.
“Nghiệp hỏa, đi,” Một luồng hỏa diễm mạnh mẽ xuất ra từ Đông Thành Vương công kích trực tiếp vào Thiên Tuệ.
“Ám phong.” Chí Trung cũng phóng thích công kích của mình nghênh chiến với hỏa diễm của Đông Thành Vương.
Đỡ được đòn này thì hắn lại trúng hỏa cầu bắn tới của bà lão. “Gừ...” mảnh áo của hắn cháy rụi, lộ ra làn da với một vệt bỏng trông vô cùng khó coi. Nhưng dường như càng nhiều vết thương hắn càng kiên cường hơn.
Nhân lúc Chí Trung mất tập trung, Đông Thành Vương liền nhân cơ hội bồi thêm một đòn hỏa kích vào mặt Chí Trung nhưng hắn đã tránh né kịp thời, tuy nhiên làm cho trên trán xuất hiện một vết bỏng kéo theo cả dung nhan anh tú của hắn xuống.
Hắn dám đánh vào mặt, tên khốn. Chí Trung nghiến răng, tuy nhiên lúc này hắn không thể sử dụng quá nhiều linh lực để tấn công, chỉ có thể giữ sức bị động phòng thủ như thế.
Những con quỷ có ý định tấn công Thiên Tuệ đều bị đoàn vong linh của hắn tiêu diệt, bà ta triệu hồi đám cây thì bị gặm nhấm, chặt bỏ đi. Bà ta ngăn chặn lũ vong linh, mặc cho Đông Thành Vương liên tiếp công kích vào người Chí Trung.
“Long Đĩnh, giết được ngươi ngôi vị hoàng đế này sẽ là của ta.” Hắn đã nhịn quá lâu rồi. Vì cái gì? Vì cái gì mà tên hoàng đệ này lại có mọi thứ như thế, tài năng được phụ hoàng công nhận, ngôi vị cửu ngũ chí tôn, lại còn có sức mạnh kinh người như thế chứ.
Lúc hắn nhìn thấy Chí Trung bày ra trận thế vong linh kia thì sự ghen tỵ đã che đi tầm mắt của hắn mất rồi. Phải, hắn vô cùng ghen tỵ, vậy nên những hỏa cầu đỏ lửa đó mang theo sự phẫn uất tích tụ bao nhiêu năm qua của Đông Thành Vương đều phóng hết về phía Chí Trung.
Chí Trung lại niệm lực tạo hắc thuẫn, nghênh đón mọi công kích nhận vào. Tuy nhiên không biết là do bị thương hoặc vì lý do gì mà mỗi hỏa cầu va chạm làm cho hắc thuẫn ngày càng nát, trên người hắn thì càng ngày càng nhiều thương tích. Miệng phun ra những ngụm máu đau đớn nhưng hắn vẫn đứng vững vàng trước Thiên Tuệ.
“Ha ha, Long Đĩnh, một mình ngươi làm sao có thể chặn được công kích của hai người chúng ta hợp lực chứ.” Bà ta lắc đầu, thở một chút, lại nói tiếp: “Nể tình sư trò trước đây, ngươi chỉ cần giao con nhóc đó cho ta, ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái.” Bà ta rất muốn những bí mật kia, chỉ là hiện tại bà ta cũng không còn nhiều linh lực, phần lớn linh lực đều đã sử dụng để thực hiện sự triệu tập này rồi. Bà ta có bí thuật để không bị cường giả khác nhìn ra linh lực của chính mình
Chí Trung nhếch miệng, khinh thường cười nhẹ: “Đều là cái chết cả, cớ sao ta phải cho ngươi đắc ý chứ.” Kỳ quái, với tình thế hiện tại bà ta hoàn toàn có thể giết ta một cách dễ dàng, tại sao lại không ra tay.
Khoan đã, nếu như những con quỷ khủng khiếp này... là một pháp thuật cao tầng của bà ta thì theo hắn lờ mờ đoán ra, bà ta cạn linh lực. Phải, những đòn công kích lúc đầu chỉ là sự che mắt để phô trương mà thôi.
Chí Trung nhìn về bà ta, nụ cười chợt lạnh đi: “Chậc, quả là con cáo già.”
Cái nhìn của Chí Trung khiến bà ta cảm giác bất an. Sẽ không, sẽ không phải là hắn đã nhìn ra gì rồi chứ? Bà ta lo sợ nghĩ.
Cảm thấy Thiên Tuệ đã gần hoàn thành việc đột phá rồi, quá trình tập trung linh khí đã kết thúc, chỉ đột phá trong nửa khắc thôi, hắn tạo hắc thuẫn quanh Thiên Tuệ. Hắn nhịn hơi lâu rồi. Xé đi cái áo rách nát, để lộ ra cơ bắp săn chắc, bị thương vì những đòn hỏa cầu công kích càng làm nổi bật lên sự áp bức của hắn.
“Hỏa cầu, đi” Đông Thành Vương phóng một hỏa cầu về phía Chí Trung nhưng lần này chẳng có hắc thuẫn nào hết, Chí Trung nhếch miệng cười khinh bỉ. Giơ bàn tay gạt đi hỏa cầu một cách dễ dàng.
“Cái gì, sao có thể...” Đột nhiên Đông Thành Vương cảm thấy có một uy áp vô hình toát ra từ Chí Trung, cảm giác như có một con thú vừa phá đi gông xiềng. Hắn(Chí Trung) chỉ dùng tay không chặn đứng hỏa cầu một cách quá dễ dàng làm cho hắn(Đông Thành Vương) cảm thấy như thực lực hai người chênh lệch rất lớn.
“Gào...” cùng lúc đó một con quỷ đỏ nhảy lên vồ thật mạnh vào người Chí Trung.
“Phập” bàn tay Chí Trung xuyên thẳng qua tim nó, bóp nát trái tim khiến con quỷ tan thành mây khói, máu chảy từ bàn tay cũng khô đi rồi hóa bụi. Hắn lạnh lùng nhìn về phía bà lão: “Sư phụ, bà lừa ta thật thảm mà.”
Đến mức này thì đã không che giấu được nữa rồi, bà ta đã biết Chí Trung đã phát hiện ra tình thế của mình lúc này. Chân trái không tự chủ muốn dích ra sau, hiển nhiên là muốn đào thoát.
“Nghĩ muốn chạy sao, mơ đi.” Chí Trung xông tới, hai tay hắn bao bọc bởi hắc ám, chưởng vào người bà ta. Bà ta cuống cuồng tạo hộ thuẫn nhưng bàn tay hắc ám xuyên thủng qua đó nện thẳng vào lồng ngực bà ta, phá huỷ cả lớp băng phía sau lưng, khiến bà ta nhổ ra huyết tinh đau đớn.
“Phụt” máu không ngừng tuông ra từ miệng, từ vết thương kia. Hắc ám bắt đầu ăn mòn, làm bà ta vội vàng cắt bỏ đi da thịt mình, hiệu triệu mộc thuật che lại vết thương. Thân ảnh bà ta nằm giữa đống đổ nát đó trông vô cùng nhếch nhát, Chí Trung vô cảm đứng trên nhìn xuống mọi hành động ấy, ánh mắt như nhìn kẻ đã chết khiến sống lưng bà ta chợt lạnh.
“Ngươi...” Đông Thành Vương bất mãn vì hành động phát lờ mình, hắn cho rằng Chí Trung đang coi thường mình, định phóng thích hỏa cầu về phía Chí Trung thì...
Xoẹt xoẹt... tiếng xé gió vang trong khoảng khắc hắn chỉ biết làm theo bàn năng cơ thể đỡ lấy.
“A... A...” băng tiễn ghim vào tay hắn, cánh tay nhanh chóng bị băng hóa, nhưng quang trọng hơn là hắn lại cám thấy vô cùng nóng, khối băng này lại như một ngọn lửa lạnh thiêu cháy cánh tay hắn.
Thiên Tuệ hiển nhiên là đã đột phá, nghiêm mặt nhìn hắn, nãy giờ nàng tuy tập trung đột phá nhưng những phát sinh bên ngoài nàng vẫn có thể biết được. Tên khốn này là kẻ đã làm tổn thương Chí Trung từ nãy tới giờ, nàng đã muốn đánh cho hắn một trận lâu rồi.
Chí Trung cười nhẹ nhõm, không quy đầu nhìn vì biết nàng đã an toàn rồi, giờ thì hắn nên thanh toán nợ nần với bà ta.
“Ngươi đã giết hoàng huynh ta, nợ nần nhiều năm như vậy, cũng nên trả rồi” Chí Trung vừa cười vừa nói, nhưng bà ta lại không cảm thấy hắn vui vẻ gì cả, chỉ có một cỗ hận ý nồng đậm bao trùm từ Chí Trung.
Nhìn thân ảnh Chí Trung ở kia, trong tim nàng hiện lên cảm giác mềm mại cùng đau lòng. Vì nàng mà hắn không tiếc xả thân mình che chắn tới mức vết thương khắp người kia. Nhìn Đông Thành Vương kêu gào nàng càng căm ghét hắn hơn vì dám làm thế với phu quân nhà nàng.
Từ lúc tỉnh dậy tới giờ nàng đã không còn cảm nhận được hai nguyên tố lôi hỏa nữa, nhưng thủy nguyên tố dường như có một sự thay đổi lớn. Cảm giác như trong nó chứa đựng cả hai nguyên tố kia vậy. Vừa nhanh mà uy lực, vừa rét lại gây bỏng. Sức mạnh của nàng tăng cao hơn, nàng đoán mình đã bước chân vào ma binh trung kỳ nhỉ.
Làn sóng huỷ diệt quét tới chỗ Thiên Tuệ thì đóng băng, sức mạnh trong đó bị tiêu trừ đi. Phải rồi, còn bọn quỷ đỏ nữa, những kẻ khi dễ phu quân nhà nàng. Thiên Tuệ giơ nỏ thần, băng tiễn xé gió mà ghim thẳng vào người lũ quỷ xung quanh, khiến chúng đóng băng. Do thôn tính Thiên Đường Hỏa nên băng này lại có tác dụng triệt tà nên dưới lớp băng ấy, thân xác lũ quỷ dần tan biến.
“Con nhãi khốn khiếp. Ra mặt đi,” Đông Thành Vương vừa dứt lời, lũ quỷ đỏ xuất hiện ngày một nhiều lên xung quanh. “Giết nó cho ta”
“Gào...”
“Gào...”
“Gào...”
Từng con quỷ xông về phía Thiên Tuệ, đến một nàng giết một, đến hai nàng giết hai. Né tránh những đợt sóng huỷ diệt, từng khối băng đè nặng khắp nền đất, lan tỏa tạo thành một vùng băng sáng tuyệt đẹp.
“Khốn, khốn khiếp...” hắn không ngờ lũ quỷ lại bị triệt hạ dễ dàng đến thế. Hoàng đệ đã không tầm thường, cô ta cũng không tầm thường nữa. Tất cả những thứ tốt đẹp đó đều lại thuộc về hắn(Chí Trung). Càng nghĩ hắn càng cảm thấy không cam tâm.
Nhìn tình hình bây giờ, bà lão kia bị Chí Trung chế trụ, lũ quỷ thì yếu ớt trước sức mạnh của Thiên Tuệ, hắn bỗng suy tính đường lui. Hận cũng được, không cam lòng cũng được, chỉ cần còn sống thì hắn mới lấy lại tất cả được. Hắn định chạy đi thì lại vất ngã. Đôi bàn chân mình đã bị đóng băng vào trong đất.
“Tha... Xin tha cho ta...” Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Thiên Tuệ khiến hắn cảm giác như sắp đối mặt với tử vong khiến nhịp tim hắn đập loạn. Giờ phút này hắn chỉ biết mở miệng xin tha mà thôi.
Cùng lúc đó tiếng bước chân rầm rộ ở bên ngoài hoàng cung xông tới, Công Uẩn dẫn đầu đoàn binh.
“Bệ hạ, thần tới trễ.” Công Uẩn cúi đầu phúc thân. Cảnh tượng băng giá trước mắt làm hắn hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất. Chí Trung thân mình chật vật, hoàng hậu cầm cây cung lạ trong tay hắn cũng không hỏi gì, dáng vẻ vô cùng trấn định.
“Tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương.” Các binh sĩ tuy trọng thương nhưng tư thế vẫn nghiêm trang cúi chào hoàng đế.
“Miễn lễ đi,” Nhìn binh sĩ thương tích đầy mình kia Chí Trung liền biết lại là do bà ta gây nên. Không ngờ lần náo động này lại lớn đến thế.
“Đông Thành Vương...”trong đám người có người nhận ra diện mạo của Đông Thành Vương Lê Long Tích.
Lúc này Công Uẩn mới để ý thấy tên nam nhân đang nằm dưới chân hoàng hậu, quả thật hắn là Đông Thành Vương, người được cho là đã chết 4 năm về trước kia.
“Ngươi là kẻ đã tái hiện ma thuật triệu hồi này sao?” Một câu hỏi chậm rãi vang lên. Người hỏi là vị Vạn Hạnh đại sư đáng kính khiến cho quan binh lui sang hai bên.
Ông cảm thấy bà lão nằm ở đó rất có thể là phù thủy đã gây ra mọi sự này. Lúc ông nói xong mọi ánh mắt đổ dồn về bà ta, có hận ý, có căm thù như muốn xông vào tự tay xé xác bà ta ra, hiến tế cho linh cữu của những đồng đội đã ngã xuống oan ức kia.
Bị nhiều ánh mắt như vậy vây công, trái lại bà ta không hề lộ ra sự sợ hãi nào, mà cười ác liệt: “Không sai, là ta làm. Ta muốn giết tất cả các ngươi, ta muốn chôn các ngươi vào địa ngục, ta muốn huỷ diệt cái đất nước này.”
“Con mụ đáng chết...” Một trưởng đoàn nghe vậy giận dữ gầm lên. Hắn là Nguyên Kiệt, con trai của đại tướng Nguyên Lê. Từ đó binh lính bắt đầu gào thét phẫn nộ lên.
“Giết mụ ta...”
“Thiêu sống mụ ta đi...”
“Phanh thây mụ ta đi...”
“Quỷ đội lốt người...”
“Đồ phù thủy ác độc...”
…
Mọi sự tức giận trong lòng bọn họ như muốn bùng nổ ra. Nhưng những đoàn trưởng, tướng lĩnh đứng đầu đều không hề có ý định ngăn lại, vì lời nói của bọn họ đều là những muon muốn.
Vạn Hạnh đại sư nhắm mắt lại, hỏi chỉ hỏi thêm một câu: “Vì sao?”
“Vì sao à...” bà ta khinh bỉ, giận dữ nói: “Vì ta là Đỗ Thích, con gái đệ nhất phù thủy Động Giang.”
Tới đây ông đã rõ mọi chuyện rồi, lắc đầu ngao ngán mà thở dài. Nghiệt duyên năm xưa của tiên đế lại tạo thành thế sự bây giờ, hầy, nhân quả tuần hoàn, có vay có trả.
Ông chỉ lần chuỗi hạt, nhè nhẹ nói: “Ngươi cũng là huyết mạch của ngài...”
“Không, ta không có quan hệ gì với lão ấy hết. Ta căm hận lão, căm hận cái đất nước này, căm hận tất cả.” Ánh mắt bà ta trở nên đỏ ngầu vì phẫn hận, sát khí phóng ra ngút trời khiến cho bọn họ bắt đầu cảm thấy không ổn.
Trận pháp huyết sắc hiện ra dưới chân bọn họ, tỏa ra một thứ tà khí nguy hiểm vô hình. Chí Trung quyết đoán nhanh nhạy, định một tay kết thúc bà ta thì một áp lực như thái sơn đè xuống đỉnh đầu hắn, không chỉ có hắn mà kể cả Thiên Tuệ, tất cả mọi người trong quảng trường này đều đã nằm phịch xuống đất.
“A... A... thứ gì thế này...”
“Ta cảm thấy nặng nề quá...”
“Cảm thấy khó thở quá...”
“Cứu với...”
...
"Không... Đỗ Thích... Ta với ngươi đều cùng một phe mà." Đông Thành Vương hoảng sợ nằm đó kêu gào. Hắn không tin được rằng mình đã bị lợi dụng.
"Cùng một phe? Đúng là ngây thơ mà." Bà ta nhìn Đông Thành Vương mà cười khinh thường. Nói tiếp: "Dù sao cũng cảm ơn ngươi vì đã giúp ta hoàng thành đại nghiệp này, giờ thì... chết đi."
"Không..." Hắn có cảm giác như cả cơ thể đã không còn thuộc về mình nữa rồi. Thân xác hắn nát ra, cả hồn và xác như đầu nhập vào trận pháp. Hắn là kẻ chết đầu tiên. Nhiều năm mưu sự, trả giá chỉ đổi lấy một cái kết hồn xác tan vỡ.
Tất cả binh lính đều đã nằm liệt ra nền đất mà kêu gào đau đớn, cả cơ thể họ như muốn dính lấy mặt đất, bị nó hấp thu. Chỉ có những nhân vật mạnh mẽ như Thiên Tuệ, Chí Trung, Công Uẩn, Nguyên lê đại tướng thì còn có thể đứng được nhưng vô cùng khổ sở. Vạn Hạnh đại sư niệm kinh chống đỡ nhưng càng ngày càng chật vật.
Giờ phút này Chí Trung không nghĩ ngợi nhiều, hắn dùng hết lực lượng, đẩy Thiên Tuệ thật mạnh làm nàng văng khỏi pháp trận này, rồi cả người hắn vô lực ngã xuống.
“Phu quân... Không...” da thịt Thiên Tuệ bầm tím vì áp lực chén ép, nàng cảm nhận rất rõ sự khống thổ trong đó. Dường như trận pháp áp xuống càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Có người không chịu được đã thổ huyết, tuyệt khí mà tử vong. Đến cả những người mạnh nhất cũng bắt đầu khụy gối.
“Ha ha ha, tất cả các ngươi, ngoan ngoãn mà chết hết đi.” Bà ta ngửa mặt cười một cách điên cuồng, để thực hiện điều này bà ta đã phí hơn chục năm trời rồi. Hôm nay là hoàng cung này, ngày mai là đất nước này. Bà ta sẽ không sừng lại cho đến khi huỷ diệt hết tất cả, huỷ diệt hết thành quả của tiên đế.
Trận pháp ngày một đè nén hơn nữa khiến càng nhiều người chết đi, những người đứng đầu đều gục ngã. Thiên Tuệ không để ý đến những kẻ khác, trong mắt nàng chỉ có mình Chí Trung mà thôi, nàng tập trung linh khí, định xông vào đó, bất chấp tất cả cứu Chí Trung thì...
Một bóng người vọt nhanh vào đó, mái tóc đen dài che đi ánh mắt sắc lạnh, bộ lam y nhẹ nhàng thanh thoát như thiếu nữ. Là Minh Hoa.
“Minh Hoa muội làm gì thế,” Thiên Tuệ quát bên ngoài trận pháp nhưng dường như Minh Hoa không hề để ý tới.
Chí Trung sắc mặt tái nhợt miễn cường nhìn đến, hắn quát nhỏ: “Con nhỏ ngốc, vô đây làm gì?”
Minh Hoa đang bị trận pháp tốn thương nặng. Thương tích cơ thể lần trước chưa kịp lành thì lại nặng hơn, vết thương máu nhiễm đỏ ra cả bộ lam y.
Máu chảy ra từ miệng cô, cô vẫn cười nghiêm, giơ nắm đấm của mình lên, nói: “Bảo vệ tỉ tỉ ta.”
Chí Trung trợn mắt nhìn Minh Hoa thì cô đấm mạnh vào mặt hắn làm cả người hắn bị tác động bởi lực rất lớn văng ra khỏi pháp trận, ngã vào lòng Thiên Tuệ. Hắn không quản đau đớn trên mặt, quát lớn vào trận pháp: “Con nhỏ ngốc...”
Dường như từ khi cô xông vào đó, trận pháp như có linh tính chỉ tập trung áp xuống một mình cô khiến cho cả cơ thể cô như vỡ tan ra, như sinh mệnh của mình bị đẩy ra khỏi thân xác.
Trận pháp như nổi bão lên, hất vâng tất cả bọn họ ra bên ngoài, lan tới phá huỷ toàn bộ hoàng cung nguy nga kia, chỉ chừa lại trong đó một thân ảnh.
“Minh Hoa...” Thiên Tuệ nước mắt tuông trào gào thét gọi tên Minh Hoa.
“Con nhỏ ngốc...” Chí Trung vô lực cứ thế nhìn Minh Hoa tuyệt khí trong pháp trận điên cuồng.
Minh Hoa chỉ nhìn họ mà cười nhẹ, cô nhắm mắt lại, thả lỏng cả cơ thể mình ra.
“Tỉ biết gì không Thiên Tuệ. Khi thấy ánh mắt của tỉ ở bên hắn ta liền biết tỉ đã tìm được hạnh phúc của mình rồi. Ta muốn bảo vệ nụ cười của tỉ lúc đó, hắn có thể đem lại hạnh phúc cho tỉ, hắn... Không thể chết được.”
Phụ thân, Tư thúc bọn họ làm gì ở thiên đường chứ. Chỉ có... cái chết mà thôi.
Pháp trận dồn nén, bùng nổ ra, xung lực rạch nứt đất đá, cát phong giăng mịt mù trời đất, binh sĩ thương vong vô số.
...
Bên lề:
Chí Trung: Đấm vào mặt, thiệc đó hả!?
Minh Hoa: Cứu ngươi rồi, muốn gì nữa?
Ta muốn giết người, aaaaaaaaaaa