Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 1 - Chương 20: Có người quân tử




Vọng Giang Lâu trong truyền thuyết, bởi vì thêm một nét ở chữ Giang làm rất nhiều người không tìm được, Chung Ly Cảnh cũng phải tìm rất lâu mới tìm được, hắn một mình đi tới tầng cao nhất, đẩy cửa ra.

Cửa mở ra, đập vào mắt là một gian phòng rất thoải mái, không giống như là phòng nhỏ trong tửu lâu           , càng giống như là một cái thư phòng, tranh chữ treo đầy tường đều là của những nhà thư pháp nổi tiếng. Trong phòng có một cái bàn tròn, một chiếc ghế thái sư, ban công để ngắm cảnh, một cái bàn thấp, một cái ghế nằm. Đối diện ban công là một lầu hát, lầu hát này lại dựng một cái sân khấu kịch ở trên lầu cao nhất, giống như là để cho người này ở bên Vọng Giang Lâu nghe hát vậy. Bên cạnh ghế nằm là một bồn trúc ba màu, nói là bồn hoa cũng có chút không đúng, đó là một chậu cây lớn, chiếm cả sân thượng, chỉ chừa ra vị trí đặt bàn thấp và ghế nằm. Những chỗ khác đều trồng loại trúc này, giống hệt như là trồng ra, không nhìn thấy chậu hoa, chỉ nhìn thấy trúc. Nhìn kĩ mới phát hiện, sàn nhà chỉ có chỗ để bàn thấp và ghế nằm là cao hơn, những chỗ khác đều lõm xuống, vì thế những đám trúc xum xuê này giống như là được mọc lên từ sàn nhà. Trúc ba màu, Thúy trúc, Tử trúc, Hoàng trúc, đan xem vào nhau thành một phong cảnh mỹ lệ.

Bình phong ngăn trở buồng trong, mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện. Hắn đi tới trước tấm bình phong nghe rõ đối thoại bên trong.

“Tê, nhẹ chút!” thanh âm đáng thương của Long Ngọc truyền đến từ bên trong.

“Loại chuyện đó, ngươi để cho đám mãng phu kia tự tranh đi, tại sao ngươi cũng lại xía vào một chân chứ, cho dù thân thể có tốt hơn trước đây, cứ không ngủ không nghỉ đánh nhiều ngày như vậy, có thể thoải mái sao!” Một thanh âm khác dĩ nhiên là tướng quốc Âm Nhã Diệc. Tâm trạng của Chung Ly Cảnh phát lạnh.

“Ngươi cũng không phải không biết ta hiếu chiến! Đã bao lâu không được chém giết thoải mái như vậy…Ôi! Ngươi nhẹ chút! Mưu sát nha!” Âm Nhã Diệc vỗ một cái thật mạnh lên bắp chân cậu, làm cho cậu kêu sợ hãi.

“Còn biết đau nha! Thân thể của mình cũng không yêu quý!” Hắn nói xong liền hôn một cái lên bắp chân Long Ngọc.

“Không phải còn có ngươi sao, ngươi yêu quý là tốt rồi.” Long Ngọc giơ chân lên, ngón chân khéo léo lướt qua ngực của hắn, nhẹ nhàng ma sát.

“Việc này đã kinh động tên trên Thiên giới kia, muốn làm như thế nào?” Âm Nhã Diệc hôn một đường lên trên dọc theo chân của cậu, nhẹ nhàng gặm cắn ngón chân nhỏ.

“A! Kinh động hắn thì lại làm sao?” Long Ngọc thoải mái ngẩng đầu lên “Nếu như là tên Hoa Phi kia ta còn nể tình hắn là cậu chưa xuất giá của ngươi, cho hắn ba phần mặt mũi, cái tên bây giờ là ai nha? Thiếu chủ không nhận ra! Mặt mũi không cho!” Cậu hung hăng nhếch khóe môi, một bộ không sợ trời không sợ đất.

“Đúng vậy.” Âm Nhã Diệc gật đầu “Cho dù là Hoa Phi cũng không cần cho hắn mặt mũi, ta cùng hắn có cừu oán.” Dứt lời liền hôn lên mặt sau của đầu gối Long Ngọc, Long Ngọc nhất thời hít một hơi, hoảng loạn muốn đem chân thu hồi lại, nhưng đối phương xấu tâm cầm lấy cổ chân cậu làm cho cậu không có cách nào rút về “Còn nhạy cảm như vậy nha!”

“Đồ lưu manh thối tha!” Long Ngọc mặt đỏ chót dùng một cái chân khác đá nhẹ lên vai hắn.

“Thân ái, chúng ta cùng nhau tắm rửa, nếu như ta thối thì không phải ngươi cũng thối hay sao? Đến để vi phu ngửi một chút.” Hắn nói xong liền kéo Long Ngọc vào trong lòng, ngửi loạn một trận, làm cho Long Ngọc cười to.

“Buồn, buồn, buồn! Đừng nghịch! Nhã…A…” Môi bị bao phủ, chỉ có thể vòng lấy đối phương, Long Ngọc ngạo kiều đánh nhẹ lên bả vai của hắn hai lần, sau đó yêu nghiệt chà xát ở trên cơ thể hắn, điểm lên một cây đuốc.

“Ngươi tên tiểu yêu tinh này…” thanh âm Âm Nhã Diệc khàn khàn cười mắng, ôm lấy tiểu yêu tinh trong lòng biến mất.

Chung Ly Cảnh tay chân lạnh lẽo đứng ở trong phòng trống không, hồi lâu cũng không nhúc nhích nửa cái, rất lâu sau mới cứng nhắc xoay người xuống lầu, từng bước từng bước rời đi.

Nguyên lai, ta chỉ là một con cờ trong tay ngươi, ngươi vì sao lại không tiếp tục lợi dụng ta nữa? Nguyên lai ngươi cũng sẽ cười, cũng sẽ làm nũng, vì sao mãi mãi chỉ làm mặt lạnh với ta? Vì sao?

Trong phòng cà phê yên tĩnh, tiếng đàn dương cầm du dương, ở một góc không đáng chú ý có một người đàn ông đang tao nhã khuấy cà phê, giống như là đang chờ đợi cái gì. Người đàn ông kia vừa nhìn liền biết xuất thân bất phàm, toàn thân tỏa ra cảm giác yên tĩnh, khiến người ta không khỏi nghĩ rằng người này sẽ là một người yêu rất tốt.

“Chương tiên sinh đợi lâu.” Thanh âm kiêu ngạo không có một chút áy náy nào, ngũ quan tách ra cũng không tệ lắm, thế nhưng khi đặt vào cùng một chỗ lại làm người ta có chút mờ mịt, có thể là do quá mức tự kiêu, cũng có lẽ là bởi vì thân phận cao quý, nói cung khiến người ta không thích.

“Thượng Hoàn tiên sinh nói đùa, tôi cũng mới đến.” Chương Chung không có ý định đứng lên đón hắn, chỉ là giương mắt nhìn đối phương một chút, vẫn đảo cà phê như trước, lộ ra ý tứ xa cách nhàn nhạt.

Lời của hắn làm cho Thượng Hoàn Mặc sững sờ, chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy “Chương tiên sinh, chuyện lần trước ngài đã cân nhắc sao?” Hắn ngồi đối diện cũng gọi một ly cà phê.

Chương Chung trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói “Có vài thứ mà Khuynh Ngọc có thể cho tôi mà Trục Lộc không thể.”

“Chương tiên sinh muốn cái gì thì nói thẳng, Khuynh Ngọc có thể cho ngài cái gì thì Trục Lộ của ta cũng có thể.” Thượng Hoàn Mặc tự kiêu ngẩng cao đầu, hắn không tin trên thế gian này có cái mà hắn không thể cho người trước mặt.

“A!” Chương Chung cười khẽ, nghiêm túc nhìn hắn “Nếu như tôi nói không sai, chủ nhân của Trục Lộc không phải là một mình ngài, mà chủ nhân của Khuynh Ngọc xưa này vẫn đều là thiếu chủ.”

“Ngài giúp tôi chiếm được Khuynh Ngọc, đến lúc đó quản lý của Khuynh Ngọc chính là ngài.” Hắn nói ra điều kiện, hắn không tin điều kiện mê người như vậy sẽ không làm cho người này động tâm!

Chương Chung tự nhiên là động tâm, nếu là ngày hôm qua chắc chắn hắn sẽ đáp ứng, nhưng mà… Hắn theo bản năng sờ sờ cái cổ, cảm giác lạnh lẽo kia vẫn còn ở đó…

‘Ta ủ lâu như vậy mới làm cho tim của Trân trở nên ấm áp, mỗi lần ngươi thấy em ấy, nói chuyện với em ấy, đều làm trái tim của em ấy lạnh thêm một ít, ta không thích, rất không thích.’

‘Minh vương muốn như thế nào?’

‘Bản vương muốn ngươi biến mất, biết mất trong cuộc sống của em ấy’

‘Trước tiên để tôi hỏi thiếu chủ đã’

‘Dùng tung tích của người kia để trao đổi.’

‘!’

‘Mấy năm nay ngươi ở lại bên người em ấy không phải là vì tung tích của người kia hay sao? Nếu như ta để Trân đụng tới chuyển thế của người kia, ngươi nói xem sẽ phát sinh cái gì?’

Thiếu chủ sẽ không lưu tình  giết trang chủ, gặp một lần giết một lần, mãi đến tận khi đối phương biến thành tro bụi!

‘ Thành giao. ’

Trong chớp mắt tay của Minh vương bóp cổ hắn, hắn chỉ có một cảm giác, tay lạnh quá, như là cảm giác của cái chết

Khoảnh khắc Minh vương bóp cổ hắn, hẳn chỉ có một loại cảm giác, bàn tay ấy quá lạnh, hệt như cái lạnh của sự chết chóc, thế mà trong suy nghĩ của thiếu chủ, cái tay ấy chỉ hơi mát mà thôi.

Có chút mát sao? Bàn tay kia vốn là không có nhiệt độ!

‘Trái tim do bản vương dùng đôi tay này để ủ ấm, làm sao có thể để cho người khác làm cho nó lạnh trở lại’

Chương Chung khuấy cà phê một lúc, đột nhiên con ngươi co rút lại, nếu như nói, bị đôi tay kia của Minh vương ủ ấm, như vậy tâm của thiếu chủ đến cùng lạnh đến mức nào?

“Chương tiên sinh?” Thượng Hoàn Mặc nhìn thấy hắn hơi run, không khỏi mở miệng gọi hắn.

Hắn nhắm mắt lại hít một hơi “Thượng Hoàn tiên sinh, tôi vẫn là câu nói kia, thứ mà Khuynh Ngọc cho tôi, Trục Lộc không cho được, huống chi năm đó Long tổng không tiếc loại chừ hơn mười người con, chỉ vì bảo đảm thiếu chủ không bị người chặn đường, ta…” Hắn thở dài một hơi “Làm sao ta lại đi chặn đường của ngài ấy.” Trang chủ đều không tiếc tự tay độc chết hắn, vô sắc vô vị, vào máu là chết, cho dù chỉ là độc dược phổ thông chỉ cần trang chủ bảo hắn ăn hắn cũng nhất định sẽ ăn, vì thế, hắn không thể cản đường thiếu chủ!

“Chương tiên sinh, bất luận bao nhiêu ngài chỉ cần nói với ta, ta chỉ cần mật mã hệ thống đầu não của Khuynh Ngọc.” Thượng Hoàn Mặc tin tưởng trên thế giới này không có gì là tiền không giải quyết được.

Chương Chung cười lạnh, lắc đầu một cái “Có vài thứ tiền có thể mua được, nhưng có nhiều thứ cho dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được” Ví dụ như, giấc mơ “Còn nữa, đầu não của Khuynh Ngọc…” Hắn hừng một chút “Thượng Hoàn tiên sinh cũng biết đầu não của Khuynh Ngọc hoạt động bằng cái gì sao?” Thượng Hoàn Mặc không nói có nghĩa là hắn không biết “Linh Ngọc, Cửu Chuyển Tuyết Hồn Linh Ngọc, mà chủ nhân của nó là Long Ngọc, vì lẽ đó, Khuynh Ngọc không có mật mã khống chế, trừ phi thiếu chủ ra lệnh.” Ngọc này có linh hồn, linh hồn đó lệ thuộc vào chủ nhân mà nó lựa chọn, Cửu Chuyển Tuyết Hồn Ngọc đã có linh thức đến gần vạn năm, Long Ngọc sống nó sống, Long Ngọc chết nó tan, cho nên nó rất khôn ngoan biết chỉ khi Long Ngọc không sao thì nó mới có thể an toàn, mà Long Ngọc lại không hề luyến tiếc sinh mệnh của bản thân, giờ đây vất vả lắm mới được yên ổn, sao nó có thể tự rước phiền phức vào mình được!

“Cũng có thể là nói chỉ cần tôi khống chế Long Ngọc, liền có thể khống chế toàn bộ Khuynh Ngọc?” Thượng Hoàn Mặc là một người thông minh, rất nhanh bắt được  trọng điểm.

“Có thể nói như vậy.” Chương Chung lạnh nhạt, khống chế thiếu chủ? Ngươi có thể làm được?

Bộ đại học, khóa cưỡi kỵ binh.

Nhóm nam nữ học sinh trợn mắt há mồm nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, thật sự muốn cưỡi sao?

Liệt thú, vốn xuất phát từ Tu La, bây giờ cũng sinh sống ở bên ngoài. Liệt thú được phân ra làm các thuộc tính ngũ hành, đơn thuộc tính chiếm đa số, hai thuộc tính ít, Thiết kỵ vô cùng ít, trừ khi là gia tộc Johnson có rất nhiều Thiết kỵ, bằng không sẽ không dễ sinh sôi.

Liệt thú trước mặt là á thành niên thuộc tính gió (ở giữa ấu thú cùng thành niên), nhưng cũng cao hơn ba mét, có người nói, liệt thú thành niên cao đến bốn năm mét, có con còn cao từ sáu đến bảy mét, Thiết kỵ thì có con còn cao bảy đến tám mét. Đối với những học sinh này mà nói, liệt thú á thành niên trước mặt đã rất lớn rồi!

“Đừng có sợ, những liệt thú á thành niên hệ phong này rất là ôn hòa.” La giáo sư nói xong liền muốn đi đập cái cổ của liệt thú, con liệt thú bị hắn nói là rất ôn hòa rất không nể mặt mà né tránh tay của hắn. Hắn không thèm để ý “Đến đến đến, đều đến cùng tên tiểu tử này thân cận một chút.” Bọn họ sinh cẩn thận từng li từng tí một tiếp cận liệt thú, nhưng mà những con thú được bảo là rất ôn hòa này rất không nể mặt bọn họ, nhẹ thì không để ý mà né tránh, nặng thì đá hậu, có mấy học sinh suýt nữa thì bị đá, học sinh nhát gan lại càng không dám tiến lên một bước.

“Nhìn bộ dáng của các ngươi kìa!” Georgia cười mắng, đi về phía liệt thú “Nhìn ta!” Hắn ỷ vào việc mình có huyết thống Tu La nên lớn mật đi về phía liệt thú, nhưng mà khi hắn đến gần liệt thú lại giơ lên móng trước, nếu không phải hắn lùi nhanh thì tuyệt đối sẽ ngã lăn lên mặt đất “Không đúng nha!” Hắn gãi đầu không hiểu, có người nói, liệt thú trời sinh có hảo cảm với Tu La, hắn có huyết thống Tu La, cho dù không thân cận thì cũng không nên táo bạo như thế nha!

Lời đồn không sai, thế nhưng cái gì cũng phải cẩn thận. Bỗng nhiên liệt thú á thành niên phong hệ mở to hai mắt nhìn về một hướng nào đó, mỹ nhân thật đẹp!

Liệt thú sở dĩ thân cận tộc Tu La là bởi vì Tu La đều là mỹ nhân tà khí, càng tà khí càng đẹp chúng nó càng yêu thích.

Nó từng bước từng bước đi tới, cái mặt đầy lông đi cọ cọ mặt mỹ nhân, yết hầu phát ra những thanh âm ùng ục ùng ục như mèo làm nũng. Long Ngọc đang nói chuyện với Lâm Song Mộc, mặt đột nhiên bị cọ cũng không kinh hãi, theo thói quen xoay tay lại khẽ vò mặt liệt thú, nắn nắn lỗ tai, làm nó thoải mái đến nằm thẳng xuống đất, chân trước bên trái giơ lên, đầu sượt nhẹ cánh tay Long Ngọc. Hành động này của nó làm cho giáo sư La và Georgia, cùng với đông đảo các học sinh há hốc mồm, cái này cũng quá dịu ngoan nha!

“Ai nha, ngươi cũng nhỏ quá nhỉ?” Long Ngọc nghiêng đầu nhìn nó. Nó nghe thấy lời cậu nói liền giơ lên hai chân trước che mặt, biểu thị ta bị thương. Nó còn chưa biểu thị xong đã bị một con liệt thú thành niên hệ phong hất sang một bên, cũng gục xuống đặt một chân lên đùi Long Ngọc nhưng không thân mật cùng cậu như con á thành niên kia, chỉ chớp mắt một cái. Long Ngọc cười khẽ, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa bên trái của nó, hôn lên bàn tay của mình rồi chạm vào đầu gối trái của nó. Nó gầm nhẹ cúi đầu, cậu ngồi dậy đi tới ngồi trên lưng của nó, tư thế rất ưu mỹ.

Mọi người nhìn thấy mà trơ mắt ngoác mồm, ngay cả Georgia đều choáng váng. Nếu như hắn học giỏi tri thức của tộc Tu La thì hắn sẽ biết hành động mà Long Ngọc vừa làm là lễ tiết được toàn bộ tộc Tu La thống nhất, biểu thị sự tôn trọng với liệt thú. Loại lễ tiết này chỉ xuất hiện ở liệt thú thành niên cùng với Tu La không có quan hệ chủ tớ, ý tứ chính là phiền ngươi cho ta mượn cưỡi một chút.

Trên lưng liệt thú có yên nhưng không có dây cương, hai tay Long Ngọc đặt ở trên thân hình đầy lông của nó, cảm giác bên dưới bộ lông có một khối xương cốt, giống như tách khỏi máu thịt mà sinh, cái này gọi là xương lồi, tay thả ở đó không nhẹ không nặng, hai chân nhẹ nhàng áp sát. Liệt thú ngược gió bay lên không trung lượn một vòng. Cậu bay ở phía trên, những học sinh phía dưới đều cảm thấy rất uy phong, đều muốn cưỡi, nhưng mà á thú thành niên đều không nể mặt mũi quay mông về phía bọn họ, bọn họ càng hòa nhã thì lại thờ ơ, cũng không biết phải làm thế nào chúng nó mới khai ân để cho bọn họ cũng uy phong một hồi!

Long Ngọc ở trên không trung vuốt lông liệt thú “Được rồi, để cho chúng nó thu lại một chút.”

“Hống——!” ‘đều thành thật một chút! Muốn tạo phản à!’ liệt thú rống với đám á thành niên phía dưới.

“Hống hống hống—–!” ‘ngươi đem mỹ nhân giao ra đây!’ ‘giao ra đây!’ ‘chúng ta muốn mỹ nhân!’ đám á thành niên ở bên dưới hét loạn lên.

“Hống—–!” ‘các ngươi đánh thắng được Diễm?’

“Hống hống hống!” ‘nói cứ như ngươi đánh thắng được ý!’

“Hống—-!” ‘chí ít ta chạy nhanh hơn!’

“…” ‘…’

Nhóm á thành niên trầm mặc, đây cũng quá quá quá… quá không biết xấu hổ rồi!

Mọi người phía dưới không nghe hiểu ngôn ngữ của liệt thú không biết xảy ra chuyện gì, Long Ngọc nghe hiểu được thì ở trên người liệt thú cười ngửa tới ngửa lui, những con này cũng quá thú vị rồi!

Nửa giờ sau, phần lớn học sinh đều đã cưỡi lên liệt thú nhưng đều không bay lên được, tại sao? Á thành niên không biết bay, chỉ đơn giản như vậy!

“Âm giáo sư, có muốn bay thử một chút hay không?” La giáo sư nháy một đôi mắt dâm tà hỏi Âm Nhã Diệc đi ngang qua.

“Thật không tiện, tôi không biết.” Hắn cười yếu ớt, ý cười không đạt tới đấy mắt.

“Không sao, con người đều luôn rất hiếu học, tôi dạy cho anh.” Khẩu khí quyến rũ của La giáo sư làm cho người ta cảm thấy phát lạnh.

“Không…” Lời từ chối của hắn còn chưa nói ra, một cơn gió đã kéo tới, một con liệt thú mạnh mẽ chen ở giữa bọn họ, đem La giáo sư hất sang một bên. Hắn lảo đảo mấy cái mới có thể đứng vững được, nhất thời trợn mắt nhìn lại, đây là ai nha! Không biết nhìn gì cả! Cản trở hắn câu dẫn người!

“Nhã Diệc tới, em mang thầy bay môt vòng!” Long Ngọc cười nhìn Âm Nhã Diệc, đưa tay ra, thế nhưng trong mắt lại đầy thâm ý, anh tên gia hỏa trêu hoa ghẹo nguyệt này!

“Không cần, thầy…A!” Lời nói của La giáo sư còn chưa hết liền bị liệt thú hiểu ý đập sang một bên, bay xa.

“Được.” Âm Nhã Diệc kéo tay Long Ngọc tung người lên, ngồi ở phía sau cậu, ôm lấy hông của cậu.

“Đi.” Ngón tay của Long Ngọc nhẹ nhàng đè vào chỗ xương lồi, liệt thú lướt gió mà bay lên không trung. La giáo sư nằm chên mặt đất xoa xoa eo, cú ngã này không ổn, phải biết rằng đối với người đàn ông thì eo rất quan trọng!

“Thật cao!” Âm Nhã Diệc ôm chặt eo của Long Ngọc, đem đầu chôn sâu vào phần gáy của cậu, một bộ ta vô cùng sợ hãi. Nhưng mà, cái tay của hắn lại dựa theo vạt áo mà kề sát trên da thịt của Long Ngọc, khí tức của hắn như có như không phun tung tóe ở trên cổ của cậu.

“Anh khi nào thì sợ cao?” Long Ngọc cũng không né, quay đầu lại trêu đùa nhìn hắn.

Cái nhìn làm cho tim hắn đập bình bịch, da mặt dày nói “Hiện tại.”

“Sợ cao thì sợ cao, động dục liền ném anh xuống.” Long Ngọc dọa, Âm Nhã Diệc hơi thu lại một chút, nhưng vẫn ôm cậu không tha, cũng làm ra bộ mặt của cô dâu nhỏ, muốn có bao nhiêu oan ức thì có bấy nhiêu oan ức.

“Thân ái, em không đau anh!”

“Anh còn muốn em thương anh như thế nào nữa?” khóe mặt Long Ngọc liếc hắn một cái, trong mắt mang theo tinh nghịch.

Âm Nhã Diệc không nói lời nào, đánh chết hắn cũng sẽ không nói cho người khác, thân ái nhà hắn liếc mắt cũng có thể câu người! Phải gọi là phong tình vạn chủng! Thật muốn nhốt người lại, không cho người khác xem chỉ để mình xem!

“Tại sao không nói chuyện?” Long Ngọc quay đầu lại nhìn hắn, môi dán lên một vật rất ôn hòa, đó là môi của đối phương, không phải hôn nồng nhiệt, không phải nụ hôn dài, chỉ là nhẹ nhàng va vào nhau, rất ôn nhu, rất săn sóc. Âm Nhã Diệc ở bên ngoài vẫn khiến cậu rất yên tâm, không phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện mất mặt gì, dù có hắn cũng sẽ gánh chịu cùng cậu!

Long Ngọc quay đầu lại trên môi ôm lấy nụ cười, Âm Nhã Diệc vẫn ôm lấy hông của cậu như trước, cậu thẳng thắn toàn thân thả lỏng ở trong lòng hắn. Âm Nhã Diệc lướt qua tay của cậu đi khống chế liệt thú, mà tay của cậu thoải mái đạt ở trên yên cảm thụ cảm giác rong ruổi ở trong gió, giữa bọn họ cũng không cần ngôn ngữ, ta một cái ánh mắt, ngươi một động tác, trong lòng biết là tốt rồi.

Đột nhiên, Long Ngọc mở mắt ra, nhìn xuống phía dưới, cùng ánh mắt của một người đối diện, đối phương rời mắt. Thượng Hoàn Mặc không nghĩ tới hắn là người đầu tiên dời mắt, thậm chí còn không trụ nổi ba giây, vốn chỉ muốn xem mặt người trên kia, nhưng vừa thấy Âm Nhã Diệc bên cạnh cậu, trái tim hắn đã rung động, chỉ tiếc chưa rung được bao nhiêu đã bị một ánh mắt rét lạnh phóng tới. Được thôi, hắn tự tin đón nhận, nhưng, đôi mắt ấy quá lạnh lẽo, Thượng Hoàn Mặc không dám nhìn tiếp, cặp mặt tràn đầy sát khi kia khiến hắn do dự, chắc người đó là Long Ngọc, hắn không thể nắm giữ được người như vậy trong tay, nhưng còn một người khác, đúng là không tệ, hắn rất muốn có!

Hắn bất giác nhếch miệng cười, lại không biết tất cả đã thu vào trong mắt Long Ngọc, nụ cười lạnh lùng làn tran trên môi, muốn cướp thứ không thuộc về mình sẽ phải trả giá, có ý đồ với người của ta sẽ biết thế nào mới thật sự là cái chết! Thiếu chủ ta vui đùa với ngươi một chút vậy!

Thượng Hoàn Mặc còn không biết, hắn lại một lần nữa rơi vào tròng của một vị Minh hậu, không biết lần này hắn có lẽ sẽ không chơi nổi, hoặc là còn mạng để chơi sao.

Hết chương 20.