Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 1 - Chương 11: Long gia thiếu chủ




Thứ hai là ngày thống khổ nhất trong tuần, bất luận đối với những người làm công hay là những học sinh, chắc chắn đó là ngày thống khổ nhất.

Âm Nhã Diệc rất hận thứ hai, bởi vì tối hôm trước không thể thân thiết tận hứng cùng Long Ngọc, Long Ngọc cũng rất hận thứ hai, bởi vì buổi sáng sẽ không thể đứng dậy nổi do tối qua bị Âm Nhã Diệc quấn.

Kết quả là sáng sớm ngày thứ hai sẽ rất hỗn loạn, hai người đều vội vàng thu thập, lại không thể trực tiếp dùng pháp thuật làm biến mất vết tích, sợ rằng sẽ khiến người ta hoài nghi. Sau khi hai người thu thập xong, dùng phép thuật chỉnh lí nhà, sau đó mua hai phần bữa sáng ở quán nhỏ dưới nhà. Sau khi bố trí chương trình lái tự động trên phi thuyền, Âm Nhã Diệc bồi Long Ngọc ăn điểm tâm, bất kể là ăn đồ ăn ở những quán ăn vỉa hè vẫn là đồ ăn ở những khách sạn nổi tiếng, hắn cuối cùng đều đưa ra một cái kết luận, không ngon bằng đồ ăn thân ái nhà ta làm!

“Được rồi, được rồi, nếu không phải hôm qua anh quá đáng quá mức, em có thể không có thời gian làm bữa sáng sao?” Long Ngọc ăn xong miếng cuối cùng, đem túi bóng ném vào bên trong thùng rác.

“Vâng, đúng, đúng, đều là sai lầm của anh.” Âm Nhã Diệc lập tức chịu tội, chỉ chỉ khóe môi của mình “Bị dính vào kìa.”

“Hả?” Long Ngọc dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe môi của mình, làm cho hắn ngứa ngáy trong lòng.

“Không đúng.” Hắn nâng mặt của Long Ngọc “Là chỗ này.” Liếm đi hạt vừng nhỏ bé kia.

“Ừ, cảm ơn.” Long Ngọc nói cảm ơn.

“Anh muốn quà cảm ơn.” Không đợi người trả lời hắn đã hôn lên, một cái hôn sâu đem người đẩy ngã ở trên ghế ngồi, đem người hôn toàn thân như nhũn ra thở gấp liên tục. Đến khi tay của hắn luồn được vào trong quần áo của Long Ngọc thì hệ thống lái tự động lại kêu lên không đúng lúc.

“Đã đến nơi cần đến.” Thanh âm máy móc vang lên.

Âm Nhã Diệc buồn bực đập vào ghế mềm, Long Ngọc cười khẽ, hôn gia hỏa đang không cam lòng một cái “Được rồi, về nhà để cho anh làm vẫn không được sao, Âm giáo sư phải đi dạy rồi.”

“Về nhà cũng không được.” Âm Nhã Diệc lấy tay vuốt nhẹ mặt cậu “Nghỉ trưa, phòng nghỉ ngơi, nếu không thì…” Ngón tay trượt tới mông của Long Ngọc.

“Anh chỉ có chút tiền đồ như vậy!” Long Ngọc chỉ vào mũi của hắn, dở khóc dở cười “A! Nhả ra!”

Hắn cắn một cái lên ngón tay của cậu, cảm giác tê dại làm cho toàn thân Long Ngọc run lên. “Chỉ có một chút tiền đồ như thế không phải là do vợ yêu quá mê người sao.”

“Cút! Đừng có đẩy em, mau đứng lên! Phải vào lớp rồi! Có muốn trưa nay em đến tìm anh không!” Long Ngọc đoạt lại ngón tay của mình từ trong miệng hắn, nhìn thấy một vòng màu hồng trên ngón tay mình thì tức giận lườm hắn một cái.

“Anh biết thân ái là tốt nhất.” Âm Nhã Diệc hoan hô, hôn một cái thật kêu lên miệng của cậu, giúp người thu dọn quần áo, lôi kéo người đi xuống dưới, chỉ trong nháy mắt hắn đã biến thành Âm giáo sư phong độ ngời ngời, làm cho Long Ngọc theo chân hắn xuống dưới phi thuyền không khỏi mắng một câu, mặt người dạ thú!

Long Ngọc đi tra xét phòng học một chút, hôm hay giáo sư Lục của hệ lịch sử đã đi dạy lại, vẫn là ba hệ hợp làm một, bước nhanh về phía phòng học, vừa đến gần thì thấy trong phòng ô ô ép ép rất nhiều người, phi thường ồn ào. Cậu theo bản năng nhíu mày lại, cậu không thích hoàn cảnh quá loạn, ngay khi cậu đưa mắt tìm kiếm bóng người của hệ mình thì có người bên bên trái đứng lên vẫy tay với cậu.

“Hoàng hậu nương nương, ở bên này!”

Lúc này cậu mới chú ý tới, toàn bộ phòng học phân thành ba bộ phận, ngồi bên trái chính là học sinh hệ văn học cổ đại, ngồi ở trung gian là học sinh hệ lịch sử, ngồi bên phải chính là học sinh hệ khảo cổ. Nhướng mày một cái, lại nghĩ tới chính là Lục giáo sư giảng bài thì rõ ràng, thật là có chút bắt nạt người nha!

“Hoàng hậu nương nương? Một đại nam nhân bị gọi như thế cũng không ngại mất mặt?” Thanh âm hoạt bát nghe thì rất là êm ai, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta rất căm tức.

Long Ngọc liếc mắt nhìn lại, con mắt nhàn nhạt quét qua, trên môi nổi lên một nụ cười gằn, nhất thời học sinh hệ khảo cổ run lên “Gọi như thế nào cũng là chuyện của hệ chúng tôi, cậu quan tâm làm gì, chưa bao giờ nghe câu này sao, dắt chó đi cày quản việc không đâu.”

“Cậu nói cái gì! Cậu dám nói lại một lần không!” Nữ sinh bị nói đứng phắt dậy, chỉ vào Long Ngọc, “Cậu dám nói với tôi như thế! Tôi là tiểu thư của Ứng gia! Cậu dám nói thế với tôi!”

“Ứng gia là cái gì?” Long Ngọc cười gằn như trước “Cao hơn thiếu chủ Long gia là tôi sao?”

Một câu nói làm cho toàn bộ phòng học yên tĩnh, mặc dù biết Long Ngọc họ Long, nhưng không xác định là Long gia kia. Long gia không ở trong giới quý tộc, nhưng cao hơn giới quý tộc. Long gia là ông trùm của sản nghiệp châu báu, vơ vét của cải còn lợi hại hơn cả Yêu tộc, bởi vì bọn họ lũng loạn vùng mỏ, hầu như tất cả châu báu ngọc thạch trên thế giới này đều phải qua tay bọn họ. Hơn nữa, không thể không nói, thiết kế của Long gia chính là tốt nhất, ví dụ như quân thống mới nhậm chức, vòng bạch ngọc trên cổ tay nàng chính là xuất thân từ tay Long gia. Nhưng Long gia vẫn rất thần bí, mãi đến tận trước đây không lâu Long gia mới thả ra tin tức nói là thiếu chủ tỉnh rồi.

Sau đại hủy diệt có rất nhiều gia tộc ngủ say, bởi vì các loại nguyên nhân mà phải tự mình chữa trị, gần ngàn năm sau mới có thể tỉnh lại, cũng có gia tộc không bao giờ tỉnh lại nữa. Thiếu chủ Long gia nghe nói đã ngủ say sau đại hủy diệt, là người may mắn sống sót duy nhất của Long gia.

Mấy ngàn năm nay Long gia vơ vét của cải chính là vì vị thiếu chủ đang ngủ say kia, gây dựng nền móng, hơn nữa người của Long gia rất trung thành, một thế hệ nối tiếp một thế hệ vẫn trung thành với vị thiếu chủ không biết có thể tỉnh lại hay không này.

“Không thể nào! Thiếu chủ Long gia làm sao có bộ dáng như cậu!” Nữ sinh rít gào đầy mặt không tin.

“Có cái gì không thể? Không phải giống như tôi, chẳng lẽ lại giống như cậu?” Âm thanh bình thản không gợn sóng, lạnh như băng.

“Cậu chứng minh như thế nào!” Nữ sinh vẫn không tin.

“Chứng minh? A!” Long Ngọc nở nụ cười “Cậu chứng minh tôi không phải như thế nào?”

“Cậu rõ ràng liền…” Nữ sinh còn chưa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng vang.

Cửa rõ ràng không đóng nhưng nam nhân đứng ngoài vẫn gõ nhẹ cửa, gõ xong lại đứng ở bên ngoài không đi vào, chỉ thấy Long Ngọc nói một chữ “Tiến vào”.

Nam nhân lúc này với đi vào, hướng về phía Long Ngọc hành lễ “Thiếu chủ, Mạc Phàm sai tôi tới, mời thiếu chủ xem qua.” Một cái hộp nhỏ mở ra, bên trong là một viên đá nhỏ bằng hạt đậu phộng màu xanh lục.

Long Ngọc chỉ là nhìn lướt qua “Tiêu Cảnh, anh về nói lại với Hạ Mạc Phàm, đi học lại cho tôi đi! Bị một khối Lục tùng thạch làm mờ mắt mà cũng dám làm chuyên gia giám định của Long gia ta sao!”

“Vâng.” Tiêu Cảnh hành lễ đi ra ngoài.

“Quay lại.” Long Ngọc nói một tiếng hắn liền quay lại “Về sai người điêu khắc đánh bóng thành hình hồ lô, kết hợp với Hắc mã não làm thành móc treo, thuận tiện nói cho Hạ Mạc Phàm nếu còn có lần sau thì hắn hãy trực tiếp đi tự sát đi!”

“Vâng.” Tiêu Cảnh rời đi.

Kỳ thực trong lòng hắn rõ ràng, một tảng đá như vậy cho dù là Lục tùng thạch cũng là thượng phẩm, nhưng là thiếu chủ lại rất yêu thích ngọc, lấy Lục tùng thạch làm nguyên liệu đương nhiên làm thiếu chủ không cao hứng, cũng chỉ nói Hạ Mạc Phàm xui xẻo.

Tiêu Cảnh vừa rời đi, tất cả mọi người liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận. Ở bên trong ba vị đại tướng của Long gia, vị trí đầu não chính là giám định châu báu Hạ Mạc Phàm, sau đó chính là quản lý tiền tài kinh doanh Chương Chung, cuối cùng chính là Tiêu Cảnh, hắn phụ trách liên hệ nhà thiết kế của Long gia, sàng lọc thành phẩm đưa đến trước mặt thiếu chủ nhìn qua, hoặc là có nguyên liệu ngọc thạch tốt gì cũng sẽ mời thiếu chủ định đoạt.

Sự xuất hiện của hắn không thể nghi ngờ chứng minh Long Ngọc chính là thiếu chủ Long gia. Đầu tiên cậu gọi thẳng tên húy của Hạ Mạc Phàm, sau đó không khách khí với Tiêu Cảnh, cùng với thái độ cung kính của hắn với cậu, cậu không là thiếu chủ thì ai là?

“Hóa ra là Long thiếu chủ, tiểu muội nhà tôi không hiểu chuyện, hy vọng Long thiếu chủ thứ lỗi.” Bên người nữ sinh kia có một thiếu niên đứng lên, có mấy phần tương tự cô.

“Cậu cũng chưa chắc hiểu nhiều chuyện.” Long Ngọc không nể mặt, đi tới chỗ của hệ văn học cổ đại, tự nhiên có bạn học để lại cho cậu vị trí tốt nhất, ngủ hay làm gì đều sẽ không bị quấy rầy.

Sắc mặt của thiếu niên khẽ thay đổi rồi lại lập tức khôi phục, một đôi tay lôi kéo hai huynh muội ngồi xuống, người kéo bọn họ cũng là một nữ sinh, nhìn một chút liền biết bọn họ cùng một nhà, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau. Nàng đi tới trước mặt Long Ngọc, mỉm cười cúi đầu, “Ngọc thiếu chủ thứ lỗi, đệ đệ muội muội nhà tôi còn nhỏ.”

“Cậu là?” Long Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng.

“Tôi là Ứng Thiên Vũ.” Nàng lạnh nhạt.

“A! Còn nhỏ?” Long Ngọc cười nhìn nàng, mặt nàng hơi ngẩng lên “Ba bào thai của Ứng gia, coi như là đẻ khác trứng, bọn họ có thể nhỏ hơn cậu mấy tiếng?”

“Cúng là kém mấy tiếng như thế đi, chúng tôi mới chuyển đến ngày hôm qua, nếu có gì mạo phạm kính xin Ngọc thiếu chủ thông cảm.” Thanh âm của nàng thành khẩn.

“Đây không phải là chỗ của riêng tôi, thông cảm hay không cũng không phải tôi có thể quyết định, Ứng đại tiểu thư cầu sai người.” Cậu thờ ơ, một chút ý tứ hạ bậc thang cho người ta cũng không có.

Nếu như là bình thường, học sinh hệ văn học cổ đại chắc chắn sẽ giải hòa, nhưng hôm nay không có một ai đứng lên giải hòa cả, nguyên nhân chính là vừa mới đế phòng học đã bị phân vào vị trí kém nhất này, tất cả đều là do vị lớp trưởng họ Ứng của hệ lịch sử này làm ra, thế mà cô ta còn dám cùng hoàng hậu nương nương hò hét, để bọn họ ăn chút khổ cũng được, nếu không bọn họ sẽ thực sự cho là học sinh hệ văn học cổ đại dễ bắt nạt!

“Tôi hiểu.” Ứng Thiên Vũ gật đầu, vinh nhục không sợ trở về vị trí.

“Chị, chị cùng hắn nói cái gì nha!” Em út Ứng Thiên Ly không cao hứng bĩu môi.

“Tiểu Ly, bây giờ không phải là lúc trở mặt với hắn.” Lão nhị Ứng Thiên Chiêu mắt lạnh nhìn Long Ngọc, độc ác không nói ra được.

“Tất cả câm miệng, đừng có tâm tư không nên có.” Ứng Thiên Vũ quát nhẹ, hai người liền thành thật, nhưng là đáy mắt đều tràn đầy không cam lòng.

Tiết của Lục giáo sư quả nhiên vô vị tẻ nhạt, Long Ngọc đã sớm chống đầu ngủ, tóc hơi dài che nửa khuôn mặt, những sợ tóc nghịch ngợm chạm vào môi của cậu, mà ở trên bục giảng Lục giáo sư vẫn nói những lời lẽ tầm thường như trước. Chín phần mười thời gian của tiết học Long Ngọc đều ngủ, những người khác cũng không khá hơn là bao, tuy nhiên vẫn có những người thực sự cảm thấy hứng thú mới thật lòng nghe, nhưng đối với Long Ngọc là người còn biết nhiều hơn những gì mà Lục giáo sư giảng liền nghe không vào, bởi vi lịch sử là do người viết ra, do người thắng viết ra, muốn viết như thế nào thì viết như thế ấy, trải qua sự thực cậu đương nhiên không muốn nghe, quá mức giả tạo!

Thật vất vả mới có thời gian ngủ, quang điện của Long Ngọc lại vang lên không đúng lúc, sau khi chuyển tiếp, một thanh âm rít gào phát ra từ bên trong.

“Lục Tùng Thạch thì làm sao a! Chỉ vì không phải là ngọc cậu liền để Chương Chung trừ tiền lương nửa tháng của tôi! Thật là quá mức rồi! Tôi vì Long gia mà cống hiến nhiều năm như vậy! Cậu chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà trừ tiền của tôi! A! Cậu nhanh bảo Chương Chung sửa lại cho tôi!

Long Ngọc lạnh mắt “Chương Chung ở bên cạnh anh sao?”

“Có, thiếu chủ.” Thanh âm trâm ổn truyền đến.

“Ai bảo anh trừ tiền lương nửa tháng của anh ta?”

“Ý của thiếu chủ là”

“Trừ ba tháng!” Long Ngọc lạnh nhạt.

“Vâng.”

“A——! Không được a! Thiếu chủ tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Tôi còn muốn mua phi thuyền mới đâu! Thiếu chủ…” Hắn còn chưa nói xong quang điện của Long Ngọc đã ngắt kết nối, cậu không chọn gọi video, nếu như chọn thì chắc chắn có thể nhìn thấy bộ dáng phát điên của người nào đó, đột nhiên cảm thấy tâm tình thật tốt, Long Ngọc bắt đầu sắp xếp phòng học.

“Phòng học 9175 tầng cao nhất.” Cậu vừa nói xong, học sinh hệ văn học cổ đại đều hoan hô, phòng học trên tầng cao nhất có phong cảnh tốt nhất, vô cùng khó cướp.

Cậu chọn học sinh rồi phát tin, đi theo bạn học của mình đi về phía phòng học mới, ngoài dự đoán lại có một cánh tay ngăn cản cậu, cậu liếc mắt nhìn sang, là Ứng Thiên Ly.

“Cậu là trợ giáo của hệ văn học cổ đại?” Nàng không chờ cậu trả lời đã nói tiếp, cằng ngẩng cao “Chúng tôi muốn chọn môn đấy.”

“Đầy, học kỳ sau xin chọn sớm hơn.” Cậu nói xong cũng không thèm nhìn nàng, cất bước rời đi.

“Long Ngọc tôi nhớ kĩ cậu rồi!” Nàng cắn chặt răng bỏ ra một câu nói.

Cước bộ của Long Ngọc vẫn không dừng lại, hừ lạnh một tiếng, rời đi.

Nghe qua khóa của Lục giáo sư rồi nghe khóa của Âm Nhã Diệc mới biết cái gì gọi là một cái trên trời một cái dưới đất, khóa của Âm Nhã Diệc không cứng nhắc mà lại khôi hài hài hước, thỉnh thoảng lại thêm vào mấy điển cố, làm cho người ta nghe mà nghiện.

“Khởi nguồn của văn học là lòng người, văn chương không có gì sai, người viết chúng nó cũng không có gì sai, sai ở chỗ nó bị người có dụng tâm khác lợi dụng. Công danh lợi lộc là tư dục mà nhân loại không học đầy đủ, coi như lấy cho nó một cái tên đường hoàng thì tư dục vẫn chính là tư dục mà thôi. Văn học nhiễm tư dục không còn là văn học nữa mà là dao giết người trong tay người khác, là vũ khí sắc bén để hại người. Tôi không hy vọng các bạn không đem văn học biến thành lợi khí.” Hắn nhàn nhạt nói, nói rất chăm chú.

Long Ngọc đang gục xuống bàn giả vờ ngủ không khỏi nghĩ đến một người, người kia vốn là nghe danh của cậu mà đến, thi từ ca phú không gì không biết, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông. Tính cách của Long Ngọc phong nhã, chuyện trò cùng người kia rất thoải mái, người kia cũng ngưỡng một tài học của cậu, thường xuyên qua lại hai người liền biến thành bằng hữu. Âm Nhã Diệc lúc đầu còn đánh đổ bao nhiêu binh dấm chua ra ngoài, sau đó mới phát hiện người đó chính là một chính nhân quân tử, đến vì tranh chữ nổi tiếng khắp phòng Long Ngọc, ngưỡng một chính là tài học của Long Ngọc, mà không phải dung mạo, bất luận là nam nữ xấu hay đẹp, ở trong mắt hắn, hồng nhan bạch cốt đều là giả tạo.

Đó là một người rất có chí khí, Âm Nhã Diệc còn có cả tâm tư dẫn dắt hắn vào con đường tu đạo, nhưng mà, chỉ vì một áng văn chương người kia liền thành vong hồn dưới tay người khác, cứng rắn bất khuất, thánh nhân không sai, văn nhân vô tội, tội ở gian nịnh!

Một câu nói, một thân nhiệt huyết, tính mạng của hắn dừng lại ở tuổi hai mươi.

Đầu cầu Nại Hà, Long Ngọc tiễn hắn một đoạn, hắn cười nhìn cậu “Sớm phải biết, Ngọc công tử là người phi phàm, mấy năm nay đa tạ công tử không ghét bỏ, Mộ Thành xin cảm tạ.” Thái độ chân thành làm cậu thấy ngại “Một câu cuối cùng, đừng để cho Âm công tử nghe thấy được, Ngọc mỹ nhân quả thật là mỹ nhân.” Có lẽ hắn vẫn không nhìn thấy đẹp xấu, lại gọi Long Ngọc là mỹ nhân, chắc hắn đã cố gắng nhìn ra.

“Nếu có kiếp sau, ta tìm tới ngươi, ngươi có nguyện vẽ một bộ tranh cho ta không.” Long Ngọc quay lưng về phía hắn nói.

“Ngươi muốn vẽ như thế nào.” Hắn đứng trên cầu nhìn xuống.

“Hổ gầm sơn hà.”

“Được.” Một chữ được nói xong, người đã biến mất.

Long Ngọc ngồi ở trên bàn ngẩng đầu lên, vừa vặn Âm Nhã Diệc cũng tuyên bố tan học, cậu nghiêng đầu nhìn Lâm Song Mộc đang thu dọn đồ đạc bên cạnh, “Tiểu Lâm tử.”

“A? Tỉnh rồi?” Lâm Song Mộc sững sờ.

“Sẽ vẽ tranh thủy mặc sao?” Cậu thờ ơ.

“Ế?” Lâm Song Mộc nhìn hai bên nhỏ giọng nói “Làm sao cậu biết tớ biết vẽ?”

“Thiểu Mộ.” Long Ngọc nhàn nhạt phun ra hai chữ.

“Tổ tông cậu nhỏ giọng một chút, nói đi cậu muốn làm gì.” Lâm Song Mộc suýt chút nữa bị dọa sợ, Ngọc mỹ nhân này làm sao biết hắn là Thiểu Mộ.

“Vẽ một bộ tranh cho tớ.” Cậu vẫn chống đầu như trước.

“Được, được, được, muốn vẽ cái gì?” Chỉ cần cậu không nói ra, muốn Lâm Song Mộc vẽ cái gì đều được!

“Hổ gầm sơn hà.” Cậu thật lòng nhìn hắn.

Lâm Song Mộc mê man, giống như đã từng có ai nói với hắn như vậy.

‘Nếu có kiếp sau, ngươi có thể vẽ một bộ tranh cho ta?’

‘Ngươi muốn vẽ như thế nào.’

‘Hổ gầm sơn hà.’

Hắn nghiêng đầu nhìn Long Ngọc, nhìn nụ cười nhạt nhòa kia, hắn nở nụ cười, ý cười dâng lên tận đáy mắt.

“Được.”

Hết chương 11.