Chương mười bốn
Tiêu diện nguyên thị kiều hoa mị, Dao Trì kim trầm tuyên cổ tình*
Phi Liêm sử dụng thổ thuật, ba trăm dặm từ viện tử của lão Huyền Quy Tinh đến thảo nguyên bất quá chỉ trong nháy mắt
Y từ sườn núi bước ra liền thấy quang cảnh bốn phía so với lúc mất đi ý thức cũng không có gì khác biệt, Nữ Bạt kia vẫn ngã ngồi trên đất, Thiên Ma Tỏa trước khi hôn mê y kịp gọi ra vẫn như trước vững vàng vây nàng tại chỗ, có điều Nữ Bạt lúc này dường như không muốn phản kháng, chỉ lăng lăng nhìn về phía trước, trên gương mặt cháy đen so với biểu tình tê liệt lúc trước quả thật có thêm vài phần đau khổ bi ai.
Đôi mắt cương lãnh của nàng chậm rãi di chuyển, chăm chú nhìn về phía bán yêu đột nhiên xuất hiện, không có chút nào ngoài ý muốn, phảng phất giống như nàng vẫn đang chờ ai đó đến.
Chờ ai? Có thể chờ được không?
Tất cả đều đã không còn nằm trong phạm vi nhận thức của nàng nữa.
Tuy bị nàng đả thương nhưng đối với nàng Phi Liêm cũng không có hận ý.
Năm đó Khai Dương cũng từng tham dự trận chiến thượng cổ kia, y còn nhớ lúc ấy, khi Khai Dương Vũ Khúc Tinh Quân trở về, đã đem một hồi đại ác chiến giữa hoàng đế cùng Xi Vưu kể đến sống động như thật, trí nhớ y rất tốt, mà thật ra phải nói là, đối với y, mấy ngàn năm qua cũng không có mấy điều đáng nhớ, cho nên y vẫn nhớ rõ từng nhân vật Khai Dương đã nhắc đến. Hiên Viên hoàng đế cửu chiến cửu bại[1] vẫn bất khuất không nản, Huyền Tố nhị nữ thiên tiên mỹ mạo hữu tình hữu nghĩa, Ứng Long khí thế cuồn cuộn một tiếng phá phong, còn có dương kiêu âm phục[2] tẫn kiệt bách cốc thanh y Nữ Bạt……
Có điều, cho dù có là công thần hàng phục Xi Vưu, Ứng Long cùng Nữ Bạt lại chưa hề được một chút khen thưởng, ngược lại còn mất tiên vị trên trời.
Ứng Long sau đó trở về Nam Cực, ẩn thân trong sơn trạch, Long tính thuộc thủy, am hiểu nhất là thủy thuật, vì vậy nơi hắn ở vân khí thủy tức tự nhiên hội tụ, phương nam vì thế mà cũng nhiều mưa hơn. Mà sau đó vài năm, Ứng Long lại đột nhiên xuất thế, trợ giúp Vũ Vương trị thủy, mở ra Giang Hà[3] hai sông, lập nên kì công, nên được thế nhân kính ngưỡng, thờ phụng như thần linh.
Nếu đem ra so sánh, Nữ Bạt lại không có may mắn như vậy. Nàng đến vùng Xích Thủy phía bắc, vì thế nơi này hạn hán triền miên, quanh chỗ nàng ở không lúc nào có mưa. Nguyên bản cũng không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng trên trời có một vị Điền Tổ Thúc Quân vì thay trời cầu mưa lại xua đuổi Nữ Bạt, ông nói: “Thần đi về phía bắc, trước trừ hết thủy đạo, khơi thông kênh rạch.” Câu nói này về sau trở thành chú, cuối cùng trở thành câu khai sáng của Đạo Gia. Nữ Bạt cực bất đắc dĩ, đành lang bạc kỳ hồ khắp vùng đất phương bắc, thế nhưng nàng đi đến đâu, hạn hán đến đấy, nông vật thất thu, bị thế nhân căm hận phỉ nhổ, khổ không nói nổi.
Phi Liêm nhìn vị Nữ Bạt năm xưa từng trợ hoàng đế lập được kỳ công bình định Xi Vưu phản loạn, lúc này chỉ còn lại yêu thân, y cũng không có động tác gì, có lẽ vì cảm thấy đồng cảm với nàng. Phi Liêm y bây giờ đường đường một vị tinh quân còn không phải cũng là thân yêu quái sao, vì thế đối với Nữ Bạt y cũng không hề có hận ý, ngược lại khi nhìn thấy nàng mất tinh thần ngồi dưới đất, thê lương nhìn về nơi xa xôi nào đó, trong lòng không khỏi khẽ động một cái.
Bỗng nhiên Nữ Bạt kia nói chuyện.
Không phải mấy câu điên khùng vô trí, cũng không có gào rú kinh khủng, thanh âm của nàng lúc này tao nhã mềm nhẹ, đầy lý tính cùng trật tự.
“Xin hỏi, đây là nơi nào?” Vừa nói, thân thể Nữ Bạt cũng xảy ra biến hóa, mái tóc dài hỗn loạn rối tung nháy mắt thu lại chỉnh tề, la sam thanh sắc bị tàn phá cũng trở thành ám văn thanh huyền[4], ngón tay khô dài hóa ra lại tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, làn da cháy đen đổi về trắng noãn như sữa, khuôn mặt xấu xí kinh người dần dần trở lại thiên nhân chi tư đến Phi Liêm cũng chưa từng gặp qua.
Như thế này, mới là thiên nữ trong truyền thuyết từ thiên cung hạ phàm tương trợ Hiên Viên hoàng đế, thiên nữ Nữ Bạt!
Theo biến hóa của Nữ Bạt, khí tức nóng rừng rực phiêu đãng bốn phía lúc trước cũng nháy mắt tiêu tan, không gian trở nên mát mẻ mờ ảo, giống như đang chìm trong sương mù.
Phi Liêm có một loại áo giác nhất thời, giống như nơi đây không còn là thế gian nữa mà là hành lang thiên cung, y ngẫu nhiên gặp gỡ một vị thượng cổ thần nhân đã ngủ đến mấy vạn năm, giờ tỉnh lại liền hoang mang hỏi người xung quanh, hôm nay, là năm nào rồi? Vẫn là Hiên Viên làm vương sao?
Một lúc sau, y mới chậm rãi trả lời: “Nơi này là Thiên Sơn.”
“Thiên Sơn?……” Nữ Bạt nhìn quanh bốn phía, giống như vẫn không thể lý giải, “Ta đến nơi này làm gì?…… Hắn…… không có ở đây……”
Cảm giác trên người xiềng xích nặng nề khiến nàng cúi đầu nhìn xuống, có lẽ nàng vốn không biết bản thân lúc trước đã làm những gì, nhưng thần nữ thông tuệ, cuối cùng cũng mơ hồ nhận ra bản thân đã gây ra những chuyện gì và vì sao lại đến đây.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười chua xót: “Quả nhiên, ta lại điên.” Đôi mắt nàng khi ngẩng đầu lên đánh giá Phi Liêm vẫn ôn nhu như nước, hoàn toàn khiến người ta không thể đánh đồng nàng cùng con ác yêu vừa mới mấy ngày trước đã điên cuồng hành ác, thậm chí còn suýt giết chết Phi Liêm kia. Nàng cũng không trách cứ y, thậm chí còn không yêu cầu y cởi bỏ xiềng xích, chỉ nhìn rồi gật đầu: “Cám ơn ngươi.” Cảm kích tràn đầy trong câu nói.
Phi Liêm nhiều ít cũng có điểm ngoài ý muốn, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Ngươi đang tìm ai?”
Nữ Bạt chậm rãi lắc đầu.
Y nhớ tới cái tên từng nghe được từ miệng Nữ Bạt lần trước kia: “Triêu Thiên là ai?”
Trong một khắc, y thậm chí còn có cảm giác nhãn thần của Nữ Bạt như vỡ ra. Không phải là đồng tử, mà là thần thái bên trong, chỉ trong nháy mắt đã tan nát thành nghìn vạn mảnh nhỏ vô pháp hồi phục.
“Triêu Thiên ……” Nữ Bạt dường như đang cố nhớ lại, nhớ lại khoảng thời gian như chớp mắt giữa hắn cùng nàng, đối với thượng cổ thần nhân đồng thọ cùng thiên địa mà nói, mấy trăm năm, còn không phải chỉ như nháy mắt một cái sao? Có điều cái nháy mắt này, đôi khi sẽ trở thành vĩnh viễn.
Tương thức, tương xử, tương luyến[5], khi trí nhớ lần thứ hai trôi về trái tim nàng, cảm giác đó như thế nào, chỉ có duy nhất vị thượng cổ thần nhân này biết.
“Triêu Thiên, hắn vốn chỉ là một con người, là ta tận mắt chứng kiến hắn biến thành Thi Vương.”
“Ngươi giết hắn?”
Nữ Bạt cười khẽ, lắc đầu: “Ta tuy không thể trở về thiên đình, nhưng vẫn biết đạo lý thiên địa, chuyện giết hại sinh linh phá vỡ luân hồi này ta sao có thể làm được? Lúc ta gặp hắn, Triêu Thiên ….. đã là một người chết.”
Phi Liêm biết chính mình hiểu lầm, liền chắp tay có ý xin lỗi.
Nữ Bạt cũng không trách: “Ôn dịch thiên hạn vốn là số trời, thân thể ta thế này là thay trời xử phạt, giáng họa nhân gian, cũng chính là thiên phận. Ta không trách Thiên Cung phụ ta, cũng không oán Điền Tổ truy đuổi, có điều vạn năm trên nhân thế, ta…… luôn tịch mịch.” Ánh mắt xa xăm, như đang nhớ lại đoạn năm tháng dài đằng đẵng như không có kết thúc đó.
Nàng cũng không phải chưa từng gặp qua người chết, năm tháng dài lâu, phàm nhân bất quá cũng chỉ được trăm tuổi, vì thế, nàng cũng không để ý nhiều.
Nhưng nàng chưa từng nhìn thấy một người đã chết mà cả thân mọc ra lông tơ dài trắng như nhung, ban đêm từ trong mồ chui ra, nơi nơi lắc lư đi lại.
Nhìn một thi thể như vậy cũng đủ dọa người, nhưng thôn xóm bên cạnh đã sớm vì ôn dịch mà bị bỏ hoang, đừng nói là người, quỷ cũng không thấy bóng dáng. Nàng đi theo người chết cổ quái kia, nhìn thân thể cứng nhắc của hắn nghiêng ngả lảo đảo đi tới một thôn làng cách đó không xa, bên trong người chết lại càng nhiều, vì hắn chết sớm nên còn được mai táng tử tế, những người chết sau chỉ có thể phơi thây nơi dã ngoại. Hắn chậm chạp đi vào thôn trang, chỉ cần thấy chút ánh trăng phản chiếu trên hồ nước gợn sóng đã hoảng sợ vội vã tránh đi, nhìn ánh lửa tàn nơi bếp nấu cũng vội vàng né vào một góc, giống như một con cẩu đang sợ chết khiếp, thậm chí ngay cả bóng tối trong căn phòng cũng đủ khiến hắn sợ hãi bỏ chạy.
Nàng nhìn hắn đâm chỗ này va chỗ nọ lắc lư đi đến nửa đêm, cuối cùng chui vào một cái chuồng trâu, bên trong chỉ còn một lão ngưu đã sắp chết, người chết kia lập tức nào còn biểu tình run rẩy sợ hãi vừa rồi, hai tay hắn tóm lấy cổ trâu, mở ra cái mồm thật to hướng mạch máu trên cổ cắn tới, máu tươi vẩy ra, áo liệm màu trắng trên người nhiễm lên từng mảng lớn đỏ tươi, nhìn mà thấy ghê người.
Người chết kia giống như một con dơi hút máu mà dán lên thân trâu, đem toàn bộ số máu ít ỏi bên trong hút cạn.
Nàng lúc này mới hiểu ra, đây không phải người chết gì cả, mà là cương thi trong miệng phàm nhân, là thứ tồn tại trái với định sổ thiên địa! Vốn dĩ nàng hẳn nên ra tay trừ bỏ hắn, điều này vốn cực kỳ dễ dàng, nhưng đến khi đem sức mạnh có thể khiến thi thể kia tan thành phấn tụ vào bàn tay, nàng lại cảm thấy có chút do dự.
Nàng rất tịch mịch, nàng đã tồn tại lâu lắm, nhìn không biết bao lần vật đổi sao dời, núi đi sông sửa, mà lúc này đây, nàng phi thường cần một thứ tồn tại sẽ không biến mất.
Thế là, nàng buông tha hắn.
Nàng nhìn hắn ban ngày ẩn núp đêm tối đi ra, hoảng sợ như quỷ hồn chạy loạn trong thôn xóm, mỗi đêm hút máu trâu dê, dần dần, một thân lông trắng rụng xuống thay thành màu đen. Ôn dịch trường kỳ hại nhân cũng đã trôi qua, thôn làng lại bắt đầu có người sống, thế là hắn cũng bắt đầu không còn hút máu thú vật nữa, chuyển sang tận dụng bóng đêm để lẻn vào trong thôn, đợi con người ngủ say rồi hút máu. Cũng không phải không có người phát hiện, nhưng là nàng ra tay che giấu dùm hắn.
Cứ như thế, hắn hút tinh huyết đến mấy chục năm, động tác cũng từ chậm chạp chuyển sang linh hoạt, hơn nữa còn thường trèo lên ngọn cây hấp thu tinh hoa nguyệt âm, lại qua thêm một trăm năm, hắn càng lúc càng thuần thục cao cường, đạt tới cảnh giới hấp thu cả tinh hồn con người.
Nàng vẫn nhớ rõ, một ngày kia, là lúc nàng theo sau lưng hắn đã được năm trăm năm.
Khuôn mặt hắn bởi vì hút máu thịt cùng linh hồn con ngươi mà trở nên cực kỳ dữ tợn, mặt xanh nanh vàng, đôi mắt lớn như chuông đồng. Hắn đột nhiên dừng lại, lần đầu tiên xoay người trong vòng năm trăm năm để đối diện với Nữ Bạt vẫn đang bước theo sau. Khuôn mặt khủng bố dần dần biến đổi, trở nên anh tuấn tiêu sái, Nữ Bạt mơ hồ nhớ lại, đây là khuôn mặt khi nàng nhìn thấy hắn lần đầu tiên, khi cả thân hắn vẫn là lông nhung màu trắng. Có điều lúc này khuôn mặt kia đã không xanh xanh vàng vàng đầy những thi ban như năm trăm nước, lúc này nhìn qua, cảm giác thật giống một người sống.
“Là ngươi vẫn bồi ta năm trăm năm.”
Hắn tiến về phía trước, nắm lấy tay nàng.
“Ta sẽ không chết. Cho nên sau này ta vẫn sẽ cùng ngươi, đến khi thiên sổ kết thúc.”
Thanh âm hắn thực ôn hòa, có lẽ còn mang theo một ít mị hoặc, nhưng đối với Nữ Bạt đã tịch mịch quá lâu như thế, một câu này đã là quá đủ rồi.
Cứ thế, nàng cùng hắn trở thành bạn lữ, hắn nói, hắn tên là Triêu Thiên, khi còn sống chỉ là một huyện quan thất bại, bị thượng cấp hãm hại tội danh dấu diếm khiến ôn dịch lan tràn mà chết. Sự thật thì khi hơn mười thôn dân bị cùng một chứng bệnh mà chết, hắn đã viết vô số công hàm trình lên trên, thế nhưng hắn lại mạc danh kỳ diệu bị hạ ngục, thậm chí còn bị độc sát. Giờ này, tên ác quan năm đó chắc chắn đã sớm chết từ lâu, còn hắn, vì lúc đó bị người ta chôn xuống nơi âm khí quá nặng mà hóa thành cương thi.
Tu luyện năm trăm năm, hắn đã biết cách biến hóa tướng mạo bản thân lại còn có thêm bản lĩnh dẫn tới hạn hán ôn dịch, nhưng hắn vẫn không cam lòng, kiên trì khổ khổ tu luyện, lại qua mấy ngàn năm nữa, lúc này làm bạn cùng Nữ Bạt đã là một đại ma, thậm chí còn có bản lĩnh khiêu chiến với thần nhân thiên thượng.
Đến tận lúc này, hắn vẫn ôm trong lòng nỗi hận thiên đình đã biếm trích Nữ Bạt, hắn thề phải trả thù trời xanh bất nhân. Một năm kia, hắn xuống biển đồ sát hơn ba trăm hải long, lại lên trời giết hại ba trăm tiên nhân khiến thiên đình cực kỳ giận dữ. Không đợi Thiên Đế hạ chỉ truy bắt, hắn cư nhiên còn dám xông xuống địa phủ, muốn nuốt đi ba trăm hồn phách, nào ngờ lại gặp phải Địa Tàng Vương Bồ Tát. Triêu Thiên kia, là ma vương thì sao chứ, làm sao địch nổi phật pháp cao thâm? Hắn rất nhanh đã bị thu phục, hóa thân thành thú, trở thành tọa kỵ của Bồ Tát, được ban một cái tên là “Hống”[6].
Nữ Bạt lại vẫn chẳng hay biết gì, cũng hoàn toàn không biết tất cả hành vi của Triêu Thiên.
Đến khi nàng nghe được tin tức, Triêu Thiên của nàng đã không còn có thể trở về được nữa ……
“Bắt đầu từ lúc đó, đầu óc ta liền trở nên khi thanh tỉnh, khi hỗn độn. Ta cũng biết nếu cứ như vậy thực không xong, mỗi lần tỉnh lại, xung quanh ta nhất định là khắp nơi tiêu điều chúng sinh than khóc. Thế nên ta mới hy vọng được chết đi, ít nhất như vậy có còn có thể gặp lại Triêu Thiên một lần. Nhưng làm sao có thể ……” Nàng tự giễu mà cười, trong nụ cười lại tràn ngập hương vị chua xót, “Ta là thần thi hạn, cái mệnh này cũng không phải ta định, mà là do trời.”
Phi Liêm trầm mặc. Trong mắt phàm nhân, thiên nhân không gì không làm được, nhưng nào ai biết, mỗi một tiên nhân đều phải gánh chịu thiên mệnh, tất cả, giống như sợi tơ nhìn không thấy đem tay chân bọn họ trói lại chặt chẽ, không ai có thể thoát ra. Bọn họ dù là Tinh Quân cũng không phải ngoại lệ. Nếu không sẽ giống như Cự Môn Tinh Quân kia, rời bỏ tiên đạo, bóp méo thiên vận, ắt gặp thiên kiếp.
Lại nhìn thượng cổ thân nhân vì mất đi bạn lữ mà đau đớn tới điên cuồng trước mặt, Phi Liêm thật hiếm khi nhíu mày.
Y đứng dậy, đưa tay qua đặt trên xiềng xích, nói: “Ngươi đi đi.”
Nữ Bạt nghiêng đầu, giống như không ngờ y lại định thả mình ra.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Như yêu phi yêu, so với ta còn cổ quái hơn?”
Phi Liêm cũng không giấu diếm mà nói thẳng: “Ta là một trong Thất Nguyên, Liêm Trinh Tinh Quân.”
“Đã là Tinh quân thiên thượng, vì sao còn muốn thả ta? Đã biết thiên quy bất dung, vì sao còn muốn thả yêu về phàm?”
Vừa nghe câu nói này của nàng Phi Liêm mới nhớ ra, dường như…… dạo gần đây, việc y làm nhiều nhất chính là tư túng phóng yêu, lại còn đều là hạn yêu. Thế là y nhìn thoáng qua Nữ Bạt, không hiểu sao lại nghĩ tới mái tóc đỏ rực ngạo nghễ rối tung kia, rầu rĩ nói: “Không sai.” Nhưng vẫn tiếp tục duỗi tay muốn cởi bỏ thuật pháp.
Không ngờ Nữ Bạt lại đột nhiên hỏi một câu: “Xiềng xích của ngươi có chắc không?”
Phi Liêm hơi kinh ngạc, nhưng cũng lập tức gật đầu: “Xích này là do tinh hồn của ta biến thành, trừ phi hồn diệt, nếu không không thể đứt.”
Nữ Bạt mỉm cười: “Như vậy được rồi, ngươi không cần phải cởi bỏ xiềng xích, đem ta dìm vào Dao Trì trên Thiên Sơn đi……” Nàng nhìn lên đỉnh Thiên Sơn mây mù bao phủ, “Dao Trì là ảnh ngược nơi nhân gian của thiên kính trong tay Vương mẫu nương nương, như nước mà không phải nước, nơi đó huyễn cảnh hư không sẽ không bị một thân hạn họa như ta làm tổn hại.”
Phi Liêm hiểu, Nữ Bạt là đang muốn đem chính mình nhốt lại dưới đáy Thiên Trì!
Có lẽ trong đầu óc đã sớm điên cuồng kia của Nữ Bạt vẫn bảo trì một chút thanh tỉnh, không muốn vì bản thân điên cuồng mà khiến sinh linh gặp họa nên mới không tự chủ mà đi tới Thiên Sơn này, muốn trầm mình trong làn nước Dao Trì hư ảo, nhốt lại nguyên nhân gây họa.
Nữ Bạt xa xăm nhìn lên bầu trời vô tận trên đầu, cười đến buồn bã: “Không biết…… đến lúc Dao Trì cũng cạn khô rồi, ta còn có thể nhìn thấy Triêu Thiên một lần nữa không ……”.
=============
* Tiêu diện nguyên thị kiều hoa mị, Dao Trì kim trầm tuyên cổ tình: có nghĩ là khuôn mặt cháy đen hóa ra cực kỳ xinh đẹp mị hoặc như hoa, hồ nước Dao Trì nay cất giấu mối tình vĩnh cửu.
Ta thấy để nguyên thì hay hơn, vì ta không làm sao mà dịch thơ hai câu này cho nó hết ý nghĩa cả. Thế nên mọi người cố đọc Hán việt vs nghe ta dịch bậy vậy =))
[1] Cửu chiến cửu bại: Chín lần đánh chín lần thua
[2] Dương kiêu âm phục: Ta đoán đại ý có nghĩa là khiến cái nóng tăng thêm còn cái lạnh biến mất, chắc thế J)
[3] Giang Hà: Trường Giang và Hoàng Hà
[4] Ám văn thanh huyền: Màu xanh đen có hoa văn chìm
[5] Tương thức, tương xử, tương luyến: Quen biết, ở chung, mến nhau