Chương mười sáu
Yêu hiện Thiên Cung Tiên nga sợ, bạch vũ đầy trời bích linh rơi
Thiên Vực yên ổn bỗng nhiên dấy lên một trận rối loạn ngàn năm khó gặp.
Tiên nữ Thiên nga[1] nhốn nháo trốn chạy, hoa thơm phiêu tán, cánh rụng như mưa.
Linh hạc Thanh hoàng[2] đập cánh tung bay, bạch vũ tơi tả, bích linh[3] đầy trời.
Tất cả chỉ vì hai con yêu quái, một xám một đỏ, không buồn kiêng kị cưỡi mây bay ngang Thiên Vực. Tiên nữ linh điểu Thiên Vực đều được Thiên Đế bảo hộ, trước giờ chưa từng rời khỏi thiên cung yên ổn, càng nói chi đến việc nhìn thấy đám dị tộc yêu quái tà ác trong miệng tiên nhân, hiện giờ vừa gặp, bảo sao không sợ tới mức kinh hoàng tứ phía tháo chạy?
Con yêu quái hồng phát xích mục[4] kia trên người chỉ tùy tiện khoác một kiện ngoại y, ban đầu còn hứng thú phóng mắt ngắm thiên không lâu các khảm ngọc viền vàng, nhưng sau phát hiện nhìn mãi cũng chỉ có một đống rường cột chạm trổ trùng trùng điệp điệp liền ngay lập tức hứng thú chẳng còn. Mà đám tiên nữ ẩn núp xung quanh, nhìn các nàng kinh hoàng thất thố khuôn mặt đầy lệ đã phát ngán. Đang lúc ngán ngẩm, vừa liếc mắt liền bắt gặp đám tiên hạc, phi hoàng đậu trên cành cây, mỗi con tại thiên cung quanh năm nghỉ ngơi chơi đùa, dưỡng đến một thân mập mạp núc ních toàn thịt, đôi tròng mắt đỏ quạch lập tức chú mục chăm chăm thưởng thức lưu luyến không rời. Đám tiên điểu bản năng cảm giác được nguy hiểm tới gần, kinh sợ giương lên đôi cánh, vùng vẫy bay loạn, khiến trên nền mây rơi xuống một đống vũ mao.
Nhìn đám mỹ thực ở trước mắt bay tới bay lui, gần đến mức chỉ cần đưa tay là tóm được, thế mà cố tình cái tên tinh quân đáng giận kia từ lúc bước ra khỏi tinh điện đã dùng bản mặt diện vô biểu tình nói cho hắn biết, chiếc vòng cổ y dùng tinh hồn luyện thành trên cổ hắn kỳ thực từ lâu đã nhập vào cố tủy, thứ vừa biến mất chẳng qua là hình dạng bên ngoài,vì vậy đừng mong thoát khỏi tay y mà làm chuyện xằng bậy.
Hồng phát yêu quái nghĩ đến đây lại nhịn không được cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tấm lưng cứng đờ kia một cái.
Yêu quái hôi y thẳng tắp đứng trên đụn mây, mắt không buồn liếc sang, hoàn toàn coi như không thấy cảnh tượng rối loạn xung quanh mình. Lúc nào cũng thế, đối với những việc không cần thiết, y không bao giờ lãng phí nhãn lực đi tìm hiểu.
Không lâu sau, Phi Liêm điều khiển đụn mây hạ xuống.
Chỉ thấy trong biển mây trắng, một tòa hợp viện chiếm diện tích khá lớn hiện ra, tường hồng ngói xanh, ngẩng đầu chỉ thấy một tấm biển đề mấy chữ to “Thiên Thiện Phòng”. Hóa ra đây chính là nơi cung ứng đồ ăn cho Thiên Cung, tuy nói thần tiên không cần giống phàm nhân ngày ngày ba bữa thế nhưng thỉnh thoảng Đế Quân hay Vương Mẫu cũng sẽ thiết yến khoản đãi các lộ tiên gia, vì vậy, trong thiên cung mới nhiều thêm một thiện phòng chuyên chế biến thiên thực này.
Đại môn kim sơn nghiêm cẩn đóng chặt, hoàn toàn không chào đón người ngoài, mơ hồ tỏa ra khí thế kiêu ngạo của phủ đệ tiên gia.
Phi Liêm tiến lên gõ vào đại môn, thật lâu sau mới thấy một tiểu tiên đồng chậm rì rì bước tới, hơi hé cánh cửa lách người nhìn ra ngoài, vừa ngáp vừa đánh giá kẻ đến, còn chưa buồn xem rõ là tiên hay là yêu, chỉ thấy hai người kia quần áo mộc mạc, nhìn qua chẳng có chút nào giống đại tiên thiên đình, hơn nữa mặt lại không quen, trong lòng liền nghĩ chắc là địa tiên vừa mới tu thành đắc đạo thăng thiên, không khỏi nhíu mày, trong giọng nói mang theo khinh mạn, hỏi: “Không biết hai vị đến có việc gì?”
Phi Liêm phi thường thẳng thắn trả lời: “Ăn cơm.”
Tiểu tiên đồng kia nghe xong phì một cái cười ra tiếng, khinh miệt nhìn tiên nhân không biết nơi chốn trước mặt này, đưa tay chỉ lên tấm biển nền đen chữ vàng trên đầu: “Ngài có nhìn rõ biển đề gì không đó? Đây là Thiên thiện phòng, không phải quán cơm ở nhân gian, không phải nơi gọi cơm dọn món đâu!! Ha ha…… Nhị vị, thỉnh quay về đi!” Vừa dứt lời liền muốn quay đầu đóng cửa, không ngờ bàn tay Phi Liêm đã duỗi ra, cương ngạnh giữ chặt, không cho cánh cửa khép lại.
Tiểu tiên đồng bắt đầu phát giận, kêu lên: “Ta đã nói chỗ này không phải chỗ nấu cơm cho tiên nhân rồi!!”
Phi Liêm lại đáp: “Trong thiên cung, chỉ duy nhất nơi này làm đồ ăn.”
Tiểu tiên đồng nhất thời nghẹn lời, hắn cũng biết trong thiên cung chỉ duy có nơi đây là có nhà bếp kỳ nấu nướng, thật ra không phải không có tiên gia trong lúc rảnh rỗi đột nhiên nhớ đến hương vị mỹ thực thế gian mà đặc biệt tới đây xin cơm, bất quá mấy vị đại tiên nọ đều biết, muốn thiện phòng làm món ăn này nọ thì không thiếu được phải biếu xén chút quà. Thế nhưng hai cái người trước mặt này, một thì mặt mày cương cứng nghiêm nghị như cương thi, một thì ôm cánh tay ung dung đứng một bên như đang xem kịch, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy hai đôi tay trống trơn, làm sao gì có lễ lạt gì. Lập tức càng thêm không vui: “Ngươi sao lại không nói lý như vậy? Ta đã bảo không có là không có! Các ngươi mau đi đi! Bằng không Thiện phòng đại tiên biết được lại giận dữ!”
Phi Liêm vẫn không chịu lùi bước, ngược lại càng dùng sức đẩy mạnh hơn, đem đại môn một phát bật mở. Một tên tiểu tiên đồng nho nhỏ, làm sao có thể là đối thủ của bán tiên bán yêu từng một tay nâng cả thân cự xà này? Chỉ thấy hắn lúc này bị đẩy mạnh, lảo đảo lùi ra sau, cuối cùng cái mông in mạnh xuống đất, bộ dáng cực kì chật vật. Phi Liêm cất bước qua cửa, nghiêng đầu mặt không chút thay đổi xoay sang nhìn tiểu tiên đồng một cái, đối với kẻ còn đang lo lắng hốt hoảng không biết phải phản ứng như thế nào, nói một câu: “Thật xin lỗi.”
Tuy là một câu xin lỗi phi phường có thành ý nhưng đáng tiếc, khuôn mặt đi cùng lại quá thiếu biểu tình, hơn nữa thanh âm lại hoàn toàn không lên không xuống, nghe vào tai không khác gì cố tình khiêu khích.
Tiểu tiên đồng vất vả mới hồi hồn về, bắt gặp hai người một trước một sau định bước vào bên trong, lúc này vội vàng nhảy dựng lên chạy theo, vừa chạy vừa hô: “Này!! Các ngươi mau đứng lại! Không được đi vào!! Bên trong là cấm địa của đại tiên thiện phòng! Các ngươi–“
“Ồn ào cái gì đấy?!”
Một cánh cửa bên trong viện đột nhiên mở ra vang lên tiếng động thật lớn, hòa cùng giọng nói của kẻ mới xuất hiện, pha tạp đến cực kì chói tai.
Chỉ thấy một tiên nhân bụng phệ béo mập mạp mặc hoàng y từ bên trong chạy ra, trên mặt thịt mỡ chen nhau đến mức nhìn không thấy đôi mắt hẹp tí đang dùng sức nâng lên trừng nhìn tiểu tiên đồng, vừa mở mồm liền mắng: “Ý Châu Tử[5], không phải đã nói ngươi rồi sao, bản tiên đang bận nghiên cứu món ăn mới cho tiệc bàn đào sắp tới, nếu không phải Đế Quân Vương Mẫu có chỉ triệu kiến, không được để tiên nhân khác đi vào?? Có phải ngươi đem lời bản tiên nói như gió thoảng qua tai không, cẩn thẩn ta đem ngươi vứt xuống thế gian đánh về nguyên hình bây giờ!” Lời nói tuy rất có uy thế, nhưng khóe miệng bóng nhẫy vẫn còn dính mấy cọng rau lại thêm một trận ợ hơi ầm ĩ, làm sao còn cái gì gọi là uy phong nữa?
Tiểu tiên đồng vẻ mặt đau khổ giải thích: “Đại tiên tha mạng! Bọn họ cố tình xông vào, ta pháp lực thấp kém, không phải đối thủ của bọn họ……”
Tiên nhân béo kia nghe thấy vậy liền quay đầu, nhìn sang Phi Liêm cùng Cửu Minh hai yêu, hắn cũng coi như có chút nhãn lực, đôi mắt nhỏ ti hí cũng không đến mức bị thịt mỡ đè đến mức đui mù, nhận ra hai yêu quái một hồng một xám trước mặt này đều yêu lực phi thường, hơn nữa còn thể qua được Nam Thiên Môn, vậy tuyệt đối không đơn giản. Bọn họ nếu quả thật muốn qua, một tên tiểu tiên đồng nho nhỏ đừng mong có thể ngăn cản.
Thế nhưng y lại không muốn mất hết mặt mũi, đành hừ lạnh một tiếng “Vớ vẩn!”, tay áo hoàng bào phất một cái, tiểu tiên đồng cũng thông minh, thấy thế liền cuộn người nhỏ như cái hồ lô lăn đi.
Tiên nhân béo kia quay đầu, đánh giá nhị yêu một lượt, cuối cùng hừ mũi nói: “Khi nào thì yêu quái hạ giới được lên thiên đình làm tiên thế này? Còn dám ngang nhiên xông vào Thiên Thiện Phòng của ta, chẳng lẽ không sợ Đế Quân trách tội đem các ngươi đánh về nguyên hình đạp xuống trần gian sao?!” Hắn cũng chỉ cho rằng Phi Liêm là con yêu quái nào đó có chút tiên duyên được phi thăng lên thiên giới mà âm thầm khinh rẻ, chẳng qua chỉ là một con yêu quái thấp hèn, một thân yêu khí nồng nặc kia không nói đi, cự nhiên còn không sáng mắt dám đến chỗ này của hắn gây chuyện? Nơi này của hắn chính là Thiên Thiện Phòng đấy, đến cả Đại La thần tiên cũng không dám không trái đâu!
“Các ngươi tới nơi này làm gì?”
Thái độ của đối phương có thế nào cũng chẳng liên quan đến Phi Liêm, mục đích của y chỉ có một……
“Ăn cơm.”
“Lớn mật!!” Tiên nhân béo tức giận đến thất khướu[6] xì khói, “Ngươi coi nơi này của bản tiên là quán cơm à? Nơi này Thiên Thiện Phòng!!”
Câu nói vừa mới nghe trước đó không lâu, Phi Liêm cảm thấy không cần thiết phải lặp lại câu trả lời của mình lần nữa, tiếp tục đứng thẳng tại chỗ, không lùi, không nhượng bộ.
“Làm càn!! Làm càn rồi!! Đừng tưởng rằng ngươi từ hạ giới lên đây thì đã thành tiên nhân, vẫn là một con yêu quái hạ đẳng thôi!!”
Phi Liêm gật đầu: “Ta đúng là yêu quái.”
Tiên nhân béo không ngờ y cứ thế mà thừa nhận, nhất thời tức giận đến hai mắt trợn trắng.
Cửu Minh không biết từ lúc nào đã kiếm được một chỗ ngồi mát mẻ trên bậc thềm, khoanh chân chống má, phi thường buồn cười nhìn cái tên béo phị thái độ kiêu ngạo kia bị mấy câu nói Phi Liêm chọc đến mức thịt mỡ cả người nảy lên nảy xuống. Cực kì hiếm gặp mà phi thường đồng cảm với cái tên mập mạp nhìn đã không vừa mắt kia, mới đây thôi, bản thân mình không phải còn bị cái tên bảo thủ này chọc đến mức cả xà lân[7] cũng thiếu điều dựng ngược lên sao?
“Mau đi, mau đi! Chỗ này của bản tiên không chào đón đám yêu quái không biết trời cao đất rộng như các ngươi.” Tiên nhân ục ịch cố nhấc lên cái bụng đầy thịt phình to như trống, nhìn qua thật giống một cục thịt cực lớn, tay trái nhoáng lên một cái, biến ra một cái đoản côn màu vàng, lại nhìn cẩn thận thêm một chút, cái này không phải là một cây lòe loẹt quá mức ……Can Diện Côn[8] sao.
Phi Liêm nghĩ nghĩ, trả lời: “Trời cao ước chừng chín trọng, đất sâu mười tám trạch[9].”
“Phì — ha ha……” Cửu Minh ngồi một bên rốt cục nhịn không được nữa cười ha hả, dùng sức đấm đất không ngừng, ngay cả tiểu tiên đồng đang núp cũng nhịn không được giấu mặt đi, tên tiên nhân béo phì kia lại càng tức đến mặt thịt đỏ bừng, chiếc côn kim đồng quét ngang, uy vũ sinh phong, tiểu tiên đồng đương nhiên biết đại tiên lợi hại thế nào, vội vàng cuống quýt chui ra đằng sau cây cột, không dám thò đầu ra nữa.
Mà con yêu quái hôi y kia vẫn cực kì cố chấp mà đứng nguyên tại chỗ không buồn nhúc nhích, tiên nhân béo lại càng giận hơn, xoay múa hoàng côn, trái đập phải vung, nện lăn đâm quét, múa ra một bông hoa năm cánh quay tít mù. Đừng nhìn hắn một thân béo đến ụt ịt, động tác không ngờ lại thập phần linh hoạt, hơn nữa thân là thần tiên chưởng quản Ngự Thiện Phòng, mấy trăm năm băm chặt đảo nồi, lực cánh tay phải nói là cực mạnh, đoản côn này vừa múa lên đã mang theo tiếng gió rít gào thét, chỉ sợ trúng một côn này của hắn, không chết cũng gãy xương.
Cửu Minh chống má ngồi một bên, xem một hồi còn phán: “Quả nhiên là một đầu bếp giỏi!”
Phi Liêm lại chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, đôi môi khẽ động:” Thiên ma tỏa.”
“Xoạch…” Một chuỗi dài thiết liên từ mắt đất lao lên, phô thiên cái địa như một tấm thảm cực lớn hướng tiên nhân béo kia lao tới, đem thân thể vừa béo vừa tròn của y vê lại thành một hình cầu hoàn mỹ, thiết liên động động, siết càng lúc càng chặt, trực tiếp đem một thân thịt mỡ bóp đến lèo nhèo kêu ra tiếng. Vị tiên nhân béo kia, từ lúc thăng thiên chưởng quản Thiên Thiện Phòng đến nay, chưa bao giờ bị người ta đối đãi như vậy, lúc này đau đến mức gào khóc thảm thiết.
Hồng phát yêu quái lấy ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ồn quá. Đang chọc tiết lợn sao?”
Phi Liêm nghe vậy, niệm bí quyết thả ra, thiết liên nhẹ nhàng nới lỏng, để tiên nhân béo thò ra được cái đầu. Nếu không phải y đúng lúc thả ra, chỉ sợ cả cái tấm thân phì nộn kia sẽ bị siết ra một thùng dầu mất.
Tiên nhân béo biết bản thân không địch lại được, vừa phì phò thở gấp, miệng vẫn không chịu buông tha tiếp tục uy hiếp: “Các ngươi…… Hai con…… Yêu quái…… Dám…… Vi phạm thiên đình…… Quy củ…… Chẳng lẽ không sợ…… Không sợ Thiên Đế…… gíang tội?!……”
Phi Liêm lắc đầu.
Nếu nói thiên quy cấm tiên gia tư đấu, nhưng kẻ lôi binh khí ra đầu tiên cũng không phải là y, hơn nữa sau đó y cũng không quá vây khốn đối phương, ít nhất vẫn chưa đả thương người.
Nếu nói y tự động xông vào cấm địa, trong thiên quy cũng không hề quy định Thiện phòng cấm yêu quái ra vào.
Vì vậy, dù nói thế nào đi nữa, quả thật ngay cả một cái thiên quy y cũng chưa hề vi phạm.
Thế nên y mới diện vô biểu tình mà lắc đầu, có điều trong mắt tiên nhân kia, cái lắc đầu này lại không mang ý nghĩa như vậy.
Cái, cái con yêu quái này cũng thật to gan, thân ở thiên đình, cư nhiên không sợ thiên uy thiên đế, lại còn dám coi thường thiên quy?! Yêu quái bừa bãi láo xược thế này, nếu không cẩn thận làm trái ý y, nói không chừng sẽ bị y giơ tay giết chết …… Thiên Thiện Phòng chẳng qua chỉ là nơi cung cấp đồ ăn, nói trắng ra thì là nhà bếp, vì không muốn quấy nhiễu tĩnh tu của các vị tiên gia nên nơi này được bố trí cách phủ đệ của chúng tiên khá xa, hơn nữa hôm nay hắn còn vì lười biếng mà trót viện cớ sai khiến Thiên phó đi, trong viện lúc này chỉ còn mỗi một cái tên tiểu tiên đồng ngốc nghếch đang sợ đến mức co lại thành cục sau cây cột kia, lúc này quả thật là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe!!
Tiên nhân béo vốn là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, thấy tình thế lúc này không ổn liền vội vàng thu lại hoàng côn, sắc mặt cũng nhuyễn xuống, cười bồi nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi…… Tiểu tiên có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, lời nói có chút đắc tội nhị vị tôn giá[10], vạn mong nhị vị tôn giá khoan dung độ lượng, không nên so đo với tiểu nhân, ha ha……”
Phi Liêm thấy hắn thu lại vũ khí cũng liền thả đi thiết liên, đám xiềng xích ngay lập tức giống như bách xà lùi về lòng đất, càng khiến tiên nhân béo kia nhìn thấy mà mao cốt tủng nhiên.
Hắn vội vàng thay đổi thái độ lúc trước, đối Phi Liêm cung kính vái dài một cái: “Tiểu tiên Địch Nha, hì hì…… Không biết nhị vị tôn giá hạ cố đến nơi này là có gì phân phó?”
Phi Liêm nhìn hắn, vẫn phi thường trực tiếp nói.
“Ăn cơm.”
============
[1] Thiên nga: Nga = mỹ nữ, mỹ nhân, người đẹp. => Thiên nga: người đẹp trên thiên đình =)) k phải con thiên nga đâu nha =))
[2] Thanh hoàng: Hoàng ở đây là chỉ Phượng Hoàng => Thanh hoàng: phượng hoàng màu xanh ^^
[3] Bạch vũ, bích linh: bạch vũ là lông chim màu trắng, bích linh cũng là lông chim nhưng xanh lục