Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

Chương 92




Chương 92:

Hứa Thịnh bị Mạc Tiên Lầu trêu đến phát phiền, tức giận kéo cửa máy bay, lạnh lùng nói: “Ông tướng, nếu tôi nhớ không nhầm thì cái máy bay này là cậu mượn của bố cậu, và ông ấy chỉ cho cậu mượn trong ba tiếng. Nhìn thời gian đi, ba tiếng hình như sắp hết rồi đó.”

Mạc Tiên Lầu nghe xong liền tự đánh vào đầu mình trách móc: “ Ôi cha ơi, em quên béng đi mất, anh ngồi chắc nhé, cất cánh thôi nào.”

Nói xong, bắt đầu khởi động máy bay.

Hoàn toàn không nhớ gì đến việc phải đến sơn động cứu Hàn Phiêu.

Hứa Thịnh ngồi lặng yên, tay vắt lên trán, ánh mắt đăm chiêu, nghĩ về cảnh tượng Tô Tuệ Anh và Sở Trình Thiên âu yếm trong căn phòng kia.

Nửa tiếng sau, Sở Trình Thiên từ phòng của Tô Tuệ Anh đi ra, thấy Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh đă đi rồi, trong lòng không ngừng chửi mắng hai tên kia, muốn đi cũng phải đợi anh và Tô Tuệ Anh đi cùng chứ.

Có điều, để anh ở lại đây cũng hay, Trình Thiên sinh ra và lớn lên đều ở thành phố, chưa từng được trải nghiệm cuộc sống chốn sơn động hữu tình này, chi bằng ở lại đây mấy ngày, cũng không tệ chút nào.

Còn về Tô Tuệ Anh, cả đêm bị Sở Trình Thiên làm cho mệt lả, giờ đang nằm ngủ ngon lành.

Hoàn toàn không biết rằng Mạc Tiên Lầu không hề đi cứu Hàn Phiêu.

Ngủ một mạch đến tận chiều, Tô Tuệ Anh tỉnh dậy vì cảm thấy đói bụng.

Sở Trình Thiên để Tô Tuệ Anh ăn chút đồ ăn xong, mới cho Tô Tuệ Kỳ đi vào.

Hai chị em từ cõi chết trở về, ôm nhau trong sợ hãi, thật may cả hai đều không ai bị thương.

“Tô Tuệ Anh, sao mình vẫn chưa nhìn thấy Hàn Phiêu? Anh ấy không về cùng các cậu sao?”

Tô Tuệ Kỳ đêm qua vẫn luôn mơ đến cảnh tượng bị hàng trăm con sói bao vây, nét mặt đầy nhợt nhạt.

Tô Tuệ Anh nghe xong, kinh ngạc, nhìn về phía Sở Trình Thiên, anh rõ ràng đã hứa với cô là sẽ đi cứu Hàn Phiêu.

Sở Trình Thiên cũng thấy kỳ lạ, lẽ nào tên tiểu tử chết tiệt Mạc Tiên Lầu không đi cứu Hàn Phiêu liền quay trở về trước rồi sao?

Tô Tuệ Anh vừa nhìn biểu cảm của Sở Trình Thiên, ngay lập tức cũng hiểu được, vấn đề nhất định nằm trên người của Mạc Tiên Lầu. Cái tên này chẳng phải là thứ gì́ hay ho.

Thế là, lập tức nhờ mấy người dân thôn quê khỏe mạnh, lần theo địa chỉ Tô Tuệ Anh đưa cho, đi cứu Hàn Phiêu.

Khi cứu Hàn Phiêu trở về, trời đã tối. Hàn Phiêu ở trong hang núi một ngày một đêm, cuối cùng bị nhiễm lạnh, vừa cảm vừa sốt. Tô Tuệ Anh áy náy trong lòng, cả đêm đều ở bên giường bón thuốc, đắp chăn, đắp khăn ướt hạ sốt cho anh, không chịu rời nửa bước.

Sở Trình Thiên ở một bênthấy vậy, nổi cơn ghen. Nhưng anhcũng biết lần này là do anhcó lỗi với người ta, đương nhiên không có gì để nói.

Trong lần gặp phải đám người đánh úp hung ác này, hầu hết mọi người đều bị thương, nặng nhẹ đều có. May mắn là không ai mất mạng.

Tô Tuệ Anh và Tô Tuệ Kỳ có được sự bảo vệ của Hàn Phiêu và Hắc Tiêu, tuy bị hoảng sợ, nhưng không hề bị thương.

Triệu Dân Thường lại bị cắnmột miếng, vết thương ở trên cánh tay trái. Cả một mảng da thịt lớn đều bị xé ra, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.

Bốn tên vệ sĩ của hắn ta càng vì không có kinh nghiệm sinh tồn ở trong rừng núi, ai nấy đều bị thương, vết thương nặng đến mức không có cách nào xuống được giường.

Những người dân quê khác cũng đều bị thương, hoặc là bị cắn, hoặc là bị tóm lấy một cách hung hãn. Trong đó phải kể đến trưởng thôn Lưu Đà Hàn bị thương nặng nhất. Dù sao ông ấy tuổi cũng cao, phản ứng không đủ nhanh nhạy, lại bị một con sói hoang vồ một cú móc mất mắt trái của ông ấy.

May mà lần này từ lúc ở trong thành phố Triệu Dân Thường mang theo khá nhiều thuốc tốt bên mình, như vậy mới giữ được mạng cho ông ấy.