Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

Chương 168




Chương 168:

Sau một tháng nằm viện điều trị thì vết thương trên người cha cô cũng đã lành.

“Cha, chẳng phải là ba ngày nữa cha mới được xuất viện sao, sao cha lại…”

Tô Tuệ Anh ngạc nhiên hỏi, dáng vẻ này của cha mẹ cô chính là tỏ ý muốn xuất viện.

Ông Tô thấy Tô Tuệ Anh đến thì cũng không ngạc nhiên, bởi vì ngày nào Tô Tuệ Anh cũng vào viện một hai lần để thăm ông, không có ngày nào quên, nhưng Tô Tuệ Vân thì lại không thấy mặt mũi đâu.

Chỉ cần qua việc này là ông có thể nhìn ra hai đứa con gái của ông ai mới là người có hiếu.

Tuy ông Tô đã sớm nhận ra điều này nhưng sau khi mọi thứ được chứng minh thì trái tim ông cũng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Ông ngước mắt, hiền từ nhìn Tô Tuệ Anh, rồi thở dài: “Vết thương trên người cha đã lành từ lâu rồi, sớm nên xuất viện rồi, hôm nay cha và mẹ con không chỉ muốn xuất viện mà còn muốn về quê, cuộc sống của các con do chính các con làm chủ, tốt hay xấu đều phải trông vào bản thân các con.”

Nếu như không phải vị bác sĩ tên Hứa Thịnh kia giữ ở lại thì ông Tô đã muốn xuất viện từ mười ngày trước rồi, hơn nữa, trong lòng của ông Tô cũng có một tâm nguyện, đó chính là Giang Sa, ông hy vọng Giang Sa sẽ đến thăm mình, nhưng đáng tiếc là ông đợi suốt một tháng cũng không thấy Giang Sa đến.

Ông Tô không ngừng hy vọng rồi lại thất vọng.

Ông ấy quyết định về quê, một mặt là muốn bản thân quên đi Giang Sa, một mặt là vì ông ấy không thể chấp nhận được việc Hoắc Anh Tú vừa từ hôn với Tô Tuệ Anh liền lập tức đính hôn với Tô Tuệ Vân, nhưng sự phản đối của ông lại không có tác dụng gì, cho nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát trở về quê, tiếp tục cuộc sống của một người nông dân bình thường.

Mới đầu bà Tô cũng không đồng ý, bà vô cùng yêu thích sự phồn hoa nhộn nhịp ở thành phố lớn, nên nào còn muốn quay về với cuộc sống nghèo khổ dưới quê, nhưng ông Tô đã quyết tâm, với lại ông còn đe dọa nếu bà không về thì ông ấy sẽ về một mình, còn bà sẽ ở lại với Tô Tuệ Vân.

Bà Tô nghe thấy vậy thì lập tức hoảng, thông qua việc ông Tô bị thương thì bà ta cũng nhìn ra, đứa con gái út này tuy miệng ngọt nhưng kỳ thật rất ích kỷ, nếu như muốn dựa vào nó thì sợ là không có cửa.

Bà Tô suy nghĩ một hồi lâu thì cuối cùng vẫn quyết định sẽ về quê với ông Lâm, tục ngữ nói, bạn già bạn già, khi già rồi thì chỉ còn ông Tô làm bạn bên bà thôi.

Sau khi tiễn ông bà Tô đi, Tô Tuệ Anh ngoài việc cùng Sở Trình Thiên quấn quýt không rời ra thì toàn bộ tinh lực còn dư lại đều đặt vào công việc, thi thoảng cô cũng sẽ đến bệnh viện tư để hỏi thăm sức khỏe cậu em trai bị bệnh ung thư máu Tô Bằng Bằng của Tô Tuệ Kỳ.

Nhờ có Triệu Dân Thường hào phóng giúp đỡ về mặt kinh tế, cho nên phòng bệnh mà Tô Bằng Bằng ở, còn có thuốc uống cùng các biện pháp trị liệu, tất cả đều là loại tốt nhất, đắt tiền nhất. Vì vậy chỉ trong một thời gian ngắn bệnh tình, đã được kiểm soát rất tốt.

Nhưng làm thế nào Tô Tuệ Kỳ cũng không thể vui nổi bởi vì việc gần đây Triệu Dân Thường cưng chiều hai chị em ruột kia thực sự có thể gây ra rắc rối. Mỗi ngày, cô đều bị bọn họ chỉnh đốn đến sứt đầu mẻ trán, tuy nhiên Triệu Dân Thường vẫn luôn giúp đỡ bọn họ. Mà Mễ Lạc và Nhiêu Ninh do không thể chịu nổi tính cách xảo trá ngang ngược của bọn họ nên đã từ chức, rời đi.

Trong chốc lát, công ty không có cách nào tìm được người thích hợp, mà hai chị em kia mặc dù mang danh là thư ký của Triệu Dân Thường nhưng thật ra cũng không biết liệu có thể làm được việc gì. Nhất thời, toàn bộ công việc của bốn năm người đều đặt hết trên vai một mình Tô Tuệ Kỳ.

Mỗi ngày, Tuệ Kỳ đều điên cuồng tăng ca, thi thoảng còn phải thỏa mãn Triệu Dân Thường bỗng nhiên tâm huyết sôi trào, hầu hạ hắn. Kết quả không tới một tháng cả người cô đã gầy đi một vòng lớn, ngay cả vòng một đẫy đà mà cô luôn lấy làm kiêu ngạo cũng nhỏ đi không ít. Vậy nên cả người cô càng thêm phiền muộn, ủ rũ, không thể phấn chấn.

Tô Tuệ Anh ở bên cạnh nhìn thấy, cũng chỉ biết lắc đầu than thở.

Mọi chuyện đều có nguyên nhân mới có kết quả!

Tô Tuệ Kỳ rơi vào tình cảnh như vậy không phải là để bồi thường cho lựa chọn sai lầm mà cô gây ra khi đó chứ?