Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

Chương 145




Chương 145:

Đến lúc này cô mới hiểu Tề Huynh muốn làm gì.

Lập tức không kiềm được giận.

“Anh tên khốn nạn này, cha tôi còn đang nằm trong phòng phẫu thuật, anh không quan tâm cha tôi thì thôi, lúc này anh lại còn muốn… làm trò này, hơn nữa lại trong nhà vệ sinh của bệnh viện, Tề Huynh, anh rốt cuộc có phải là người không?”

Cô dùng sức đẩy Tề Huynh muốn mở cửa rời đi.

Tề Huynh cười khẩy không đồng ý, ôm chặt cô từ phía sau, tay xé nát cái quần tam giác trong váy của Tô Tuệ Vân, rồi kéo khóa quần của mình xuống, không có bất kỳ màn dạo đầu nào mà cứ vậy đi thẳng vào từ phía sau.

Còn không quên nói một cách gian tà: “Tôi có phải người hay không, em chẳng phải sớm đã rõ rồi hay sao? Ba năm trước tôi thích chơi đùa với thân thể của em, hôm nay của ba năm sau cũng vẫn vậy, đừng hy vọng có được sự an ủi hay quan tâm từ tôi, bởi vì ngoài thân thể của em ra, thì tất cả những gì của em tôi cũng không có hứng thú một chút nào.”

“A… đau, anh nhẹ một chút, đồ cầm thú!”

Tô Tuệ Vân nhắm mắt cam chịu.

Lúc này, cô căm hận Hoắc Anh Tú, nếu Hoắc Anh Tú không nhận điện thoại của cô, thì cô cũng không tuyệt vọng gọi bừa cho Tề Huynh – tên khốn nạn chỉ muốn đùa giỡn với thân thể của cô này.

“Nhẹ một chút? Trong trí nhớ của em dường như càng thích sự mạnh bạo của tôi, lẽ nào ba năm nay khẩu vị của em lại bị người đàn ông khác chăm sóc cho thay đổi rồi sao?”

Tề Huynh căn bản không thèm để ý đến yêu cầu của cô, ra vào càng nhanh càng mãnh liệt.

Tô Tuệ Vân bị lời của hắn làm cho bực tức, nhưng phòng vệ sinh thực sự quá nhỏ, cô không còn chỗ nào để tránh, chỉ còn cách ngoan ngoãn chống vào vách tường, cắn môi chịu đựng những cú mạnh bạo và điên cuồng của anh.

“Anh nhanh lên một chút, nếu mẹ tôi không thấy tôi nhất định sẽ tìm khắp nơi.”

Tô Tuệ Vân cố gắng nhẫn nại không thể kêu lên, nhưng trong cô đã rất đê mê, rên lên điên cuồng, cô không thể không thừa nhận rằng cô thực sự càng thích Tề Huynh mạnh mẽ và thô bạo như vậy.

“Thật sao? Em muốn tôi nhanh lên một chút sao?”

Anh đổi tư thế, ngồi lên nắp bồn cầu rồi để cô áp lưng vào mặt và ngồi lên đùi anh, hai tay xé toang áo của cô “soạt” một tiếng.

“A… Anh muốn chết sao, anh xé áo tôi chút nữa đi ra ngoài tôi mặc gì?”

Tô Tuệ Vân tức cắn vào cánh tay của anh.

“Tôi quan tâm em mặc gì sao, em không mặc gì thì cũng không liên quan tới tôi, bây giờ tôi chỉ muốn tận hưởng!”

Tề Huynh nắm lấy tóc cô kéo về phía sau, phòng việc cô cắn anh, tay kia cùng với động tác của người càng thêm mạnh bạo.

Lần này cứ vậy hai tiếng đồng hồ.

Lúc Tề Huynh mãn nguyện sửa sang lại quần áo, sau đó áo mũ chỉnh tề phong nhã ra khỏi nhà vệ sinh rời khỏi bênh viện, thì Tô Tuệ Vân đã mềm nhũn như đống bùn lầy, không còn sức lực quỵ bên bồn cầu.

Nhưng kỳ lạ là, cô không hề hận Tề Huynh.

Vì lúc Tề Huynh đang tận hưởng thì cô cũng mãn nguyện vui vẻ như vậy, cảm giác vui sướng cuồng loạn này so với lúc ở bên Hoắc Anh Tú càng khiến cô cảm thấy kích thích điên cuồng.