Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

Chương 132




Chương 132:

Người đàn ông kia áp chặt Tô Tuệ Vân lên tường trong thang máy, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn: “Đừng như vậy, thầy chủ nhiệm…”

“Không, tôi đã không làm giáo viên chủ nhiệm từ rất lâu rồi, hiện tại tôi là thư ký trưởng cấp cao nhất của tổng giám đốc tập đoàn FL!”

Tề Huynh đưa ngón tay vào trong quần của Tô Tuệ Vân, lập tức nhíu mày: “Quả nhiên không còn chặt khít như trước kia, nói, sau khi tôi đi cô đã qua lại với bao nhiêu thằng đàn ông rồi?”

Tô Tuệ Vân bị hắn hỏi vừa lúng túng vừa sợ hãi, chỉ có thể thành thật trả lời: “Ba… ba người.”

“Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi.”

Khóe miệng Tề Huynh giương lên nụ cười khinh bỉ, ghét bỏ rút ngón tay ra, lau lên quần áo của Tô Tuệ Vân, nói: “Vừa rồi có phải cô phỏng vấn không qua?”

“Vâng!”

Tô Tuệ Vân lập tức ngoan ngoãn gật đầu, ở trước mặt vị chủ nhiệm dã man này, cô ta không dám kiêu căng.

“Phỏng vấn chức vị gì?”

“Thư ký tổng giám đốc.”

“Rất muốn vào tập đoàn FL sao?”

“Đương nhiên muốn!”

“Đúng mười hai rưỡi đến khách sạn Thời Đại phòng 808, tôi sẽ cho cô được toại nguyện.”

Tề Huynh vừa nói xong, thang máy cũng vừa hay đến tầng một, hắn lập tức lại khôi phục dáng vẻ thư ký trưởng cấp cao hào hoa phong nhã như trước, gương mặt tươi cười ấm áp.

Rời khỏi người đàn ông áo mũ chỉnh tề kia, Tô Tuệ Vân vô lực trượt ngồi dưới đất.

Tâm tư lại quay về ba năm trước.

Ba năm trước, cô ta mười sáu tuổi, bởi vì khi còn nhỏ đã đi học sớm, cộng thêm thành tích xuất sắc, cô ta nhảy liền hai lớp, mười sáu tuổi đã học lên lớp mười hai.

Mà Tề Huynh chính là giáo viên chủ nhiệm lớp cô ta năm đó.

Một hôm, sau khi tan lớp tự học buổi tối, Tề Huynh gọi cô ta lên phòng làm việc, nói muốn bổ túc cho cô ta, khi đó tất cả thầy cô giáo đã không còn ở đó, toàn bộ học sinh cũng đã rời đi, cả tầng lầu chỉ còn lại cô ta cùng Tề Huynh.

Cũng chính vào đêm đó, Tề Huynh đã đè cô lên bàn làm việc, hung hăng cưỡng hiếp cô khi đó mới chỉ có mười sáu tuổi.

Lần đầu tiên của Tô Tuệ Vân cứ thế bị Tề Huynh thô bạo cướp đi.

Sau chuyện đó cô ta rất sợ hãi, không dám nói với ai.

Nhưng như vậy càng dung túng cho sự dáng vẻ nghênh ngang của Tề Huynh, hắn bắt đầu dùng đủ loại lý do gọi cô ta đến những nơi khác nhau, dùng đủ loại tư thế không ngừng cưỡng bức cô ta.

Lâu dần, Tô Tuệ Vân không còn sợ hãi như trước kia nữa, bởi vì mỗi lần khi Tề Huynh rong ruổi trong cơ thể cô ta, cô ta đều có thể cảm nhận được sự vui sướng cùng thoải mái trước nay chưa từng có.

Từ đó, cô ta yêu thích loại cảm giác đê mê lâng lâng này.

Thậm chí cô ta bắt đầu chờ mong, cuối cùng, cô ta bắt đầu chủ động.

Một năm đó, cô ta trở thành nô lệ tình dục của Tề Huynh, bọn họ đã từng làm ở phòng làm việc của giáo viên, trong phòng học không người, ở bụi cỏ um tùm rậm rạp, dưới sự chăm sóc dạy bảo của Tề Huynh, Tô Tuệ Vân bắt đầu từng bước bước lên con đường hoang dâm phóng đãng không có lối về này.