Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

Chương 127




Chương 127:

Mạc Tiên Lầu nhìn qua gương phía trước xe, thấy Tô Tuệ Anh làm hành động ngớ ngẩn kia, không nhịn được quay đầu lại cười: “Bây giờ muốn đi đâu?”

“Về nhà!”

Tô Tuệ Anh tức giận nói.

“Không được!”

Mạc Tiên Lầu lại thẳng thừng từ chối.

“Tại sao chứ?”

Tô Tuệ Anh không hiểu, trợn mắt nhìn chằm chằm vào phía sau gáy Mạc Tiên Lầu.

“Nhìn mặt cô sưng đến mức này, về nhà xong anh Trình Thiên nhìn thấy không biết sẽ đau lòng tới mức nào, đến lúc đó hỏi nguyên nhân, cô định sẽ trả lời ra sao chứ? Cho nên, tốt nhất cô vẫn nên đi đâu đó đợi mặt bớt sưng rồi hẵng quay về.”

Tô Tuệ Anh cảm thấy câu nói này của Mạc Tiên Lầu vẫn còn khá thấu tình đạt lý, cô đưa tay lên chạm vào mặt nơi vừa sưng vừa đỏ, yếu ớt đáp lại: “Hoắc Anh Tú ra tay nặng như vậy, xem ra tới ngày mai cũng chẳng đỡ, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa!”

Cô và Hoắc Anh Tú mến nhau bốn năm trời, anh tra trước nay chưa từng đánh cô, Tô Tuệ Anh còn tưởng Hoắc Anh Tú là một người đàn ông mẫu mực, không bao giờ đánh phụ nữ, thì ra chỉ là anh ta giấu quá kĩ, bây giờ cô và anh ta đã không còn quan hệ gì với nhau, anh ta liền lộ ra bản chất thâm sâu hiểm ác.

Giờ đây trong lòng Tô Tuệ Anh không hận không oán nữa, chỉ có vui mừng, vui mừng vì bản thân cuối cùng đã nhìn ra bộ mặt thật của anh ta, nếu không, không chỉ phí hoài bốn năm thanh xuân, mà sẽ là cả một đời người!

Hình ảnh Tô Tuệ Anh hai má sưng tấy hắt qua gương xe, Mạc Tiên Lầu trầm mặc một hồi, rồi đột nhiên khởi động xe lao vút đi.

“Anh lại muốn làm gì?”

Tô Tuệ Anh vội vàng bám lấy tay vịn để khỏi bị xô ngã.

“Đợi lát nữa cô sẽ biết ngay!”

Mạc Tiên Lầu nhếch khóe môi, nở nụ cười lạnh, rất nhanh đã đỗ xe trước cửa bệnh viện của Hứa Thịnh.

Nhưng vẫn như cũ, anh ta không cho Tô Tuệ Anh xuống xe, tiếp tục khóa Tô Tuệ Anh bên trong, một mình tiến về phía khu phòng khám cá nhân.

Từ lần trước, vì chuyện của Tô Tuệ Anh mà cãi nhau một trận to, Mạc Tiên Lầu với Hứa Thịnh đã hơn một tuần rồi chưa gặp nhau, cả hai đều đang giận nhau, không ai nhường ai.

Nhìn thấy Mạc Tiên Lầu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Hứa Thịnh ngớ người lúc lâu.

Đối với sự hiểu biết của anh về Mạc Tiên Lầu, tính anh ta rất ngoan cố, nếu hai người cãi nhau vì chuyện nào đó, Mạc Tiên Lầu không bao giờ là người chịu thua, mọi lần hầu như toàn anh và Sở Trình Thiên phải nhận lỗi với anh ta, anh ta mới chịu bỏ qua.

Hứa Thịnh nhìn Mạc Tiên Lầu thật lâu mới nói: “Lẽ nào hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?”

Đối với chuyện lần trước bị Mạc Tiên Lầu la lối dạy dỗ, Hứa Thịnh vẫn còn đang tức giận!

Mạc Tiên Lầu giật giật khóe miệng, nhưng vẫn mặt dày nói: “Anh Thịnh, vẫn giận anh em sao, chuyện đã qua một tuần rồi, nếu trong lòng cậu không có ý nghĩ kia thì cứ coi như tôi nói luyên thuyên đi.”

“Nếu tôi thật sự có cái ý nghĩ đấy thì sao? Cậu định giết chết tôi chắc?”

Hứa Thịnh vẫn không muốn bỏ qua, câu này nghe như đang giận dỗi, nhưng thực ra cũng là muốn thăm dò Mạc Tiên Lầu.

Mạc Tiên Lầu nghe xong nụ cười trên mặt cứng đờ, anh ta gãi đầu nói, “Hôm nay tôi đến không phải vì chuyện này, tôi muốn xin anh một lọ thuốc tiêu viêm đặc trị, mau lấy cho tôi đi, tôi cần dùng gấp.”