Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

Chương 116




Chương 116:

Hít một hơi thật sâu, Tô Tuệ Anh cố gắng hạ giọng lại nói: “Em gái à, chuyện của em và Hoắc Anh Tú, tôi sẽ không truy cứu nữa, chị sẽ tìm cơ hội để hủy bỏ hôn ước với Hoắc Anh Tú, đến lúc đó em có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Hoắc Anh Tú, bằng cách này, tốt cho em tốt cho chị cũng tốt cho cả mọi người nữa, em đừng có làm ầm lên được không?

“Muốn tôi không làm ầm ĩ nữa, chị phải mua quần áo cho tôi.”

Tô Tuệ Vân cười gian trá, làm sao cô ta có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, dù sao bây giờ cũng không tốt cho cô ấy gỡ bỏ nó, tốt hơn hết làn bạn phá vỡ nó trước, sau này sẽ có nhiều cơ hội xử lý Tô Tuệ Anh, chỉ cần cô ta vẫn ở trong thành phố này thôi.

“Được!”

Tô Tuệ Anh không có lựa chọn nào khác đành phải đồng ý, nếu có thể của đi thay người thì cô ấy chấp nhận.

Nhưng cô không ngờ rằng Tô Tuệ Vân vốn rất tham lam, được voi đòi tiên, mua quần áo mua váy, mua váy lại mua giày, cuối cùng đến cả nội y mà cũng chọn đến mấy chục bộ. Tất cả cộng lại còn nhiều hơn gấp hai, gấp ba lần những thứ Tô Tuệ Anh đã mua.

Chẳng cần phải hỏi cũng biết người trả tiền hóa đơn chỉ có thể Sở Trình Thiên.

Sau khi Tô Tuệ Vân đắc trí ôm một đống đồ về thì Tô Tuệ Anh nhìn Sở Trình Thiên với vẻ mặt áy náy, nói: “Trình Thiên à, thực sự ngại quá, em gái của em là như thế, làm gì cũng không biết nghĩ cho người khác, nóvừa tiêu hết của anh bao nhiêu tiền, anh nói cho em biết sau này em sẽ trả lại anh.”

Sở Trình Thiên lại lắc đầu cười nhẹ nhàng nói: “ Tiền của anh cũng là tiền của em mà, cần gì phải trả lại chứ, đừng nói những lời ngu ngốc thế nữa, chỉ có điều người em gái này của em… em có chắc nó là em gái của em không?”

Đúng là một trời một vực, một người mặt dày không biết xấu hổ, không biết chừng mực, chọn những trang phục gợi cảm và sexy, một người tao nhã thanh lịch, thấu tình đạt lý, tính cách thực sực khác xa nhau quá, Sở Trình Thiên trong lòng cũng phải cảm thấy phục.

Tô Tuệ Anh thở dài bất lực, nếu có thể cô thực sự hi vọng rằng Tô Tuệ Vân không phải là em gái của cô.

Tô Tuệ Vân nhận được món hời lớn như vậy, lập tức quay trở về ký túc xá một cách vui vẻ, sau đó lôi hết đồ đạc ra và khoe với các nữ sinh viên trong ký túc xá, nói cái này có thương hiệu gì, cái kia có thương hiệu gì, cái này bao nhiêu tiền bao nhiêu tiền, cái kia bao nhiêu tiền, tất cả những thứ này tổng lại cũng phải hơn 3 tỷ.

Điều này làm cho mấy cô sinh viên nữ ai cũng ngưỡng mộ, ghen ghét lại căm tức, thậm chí còn có người nghi ngờ rằng phải chăng Tô Tuệ Vân đang cặp kè với người giàu có, trong lòng cũng bắt đầu xem thường Tô Tuệ Vân.

Tô Tuệ Vân thì không hề hay biết. Cuối cùng, khi khoe khoang xong, cô lại cảm thấy để nhiều đồ hiệu ở trong ký túc xá như thế này thì không an toàn cho lắm, thế nên lại ôm hết tất cả chạy về nhà cất.

Ông bà Tô đều đã đi ra ngoài, trong nhà chỉ có Hoắc Anh Tú đang mặc một chiếc áo ngủ nhàm chán ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem ti vi, khi nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu xách túi lớn túi nhỏ trở về nhà thì Hoắc Anh Tú không thể không sốc.

“Chỉ có 17 triệu thôi mà em lại mua được nhiều thứ như thế này à?

Tô Tuệ Vân trước khi ra ngoài anh ta chỉ đưa cho cô năm nghìn đồng.

Miệng của Tô Tuệ Vân vô hình để lộ ra điệu cười nhếch mép nhưng nhanh chóng giấu lại và cô ta vênh khuôn mặt xinh đẹp cười thích thú:

“Những thứ này đều là chị gái tôi mua cho tôi.”

Chị gái em ư? Em nói chính là Tô Tuệ Anh? cô ở đâu? Em vừa mới gặp cô ấy à?

Hoắc Anh Tú nghe thấy chuyện có liên quan đến Tô Tuệ Anh liền lập tức đứng phịch dậy khỏi ghế sofa.

Tô Tuệ Vân đột nhiên cảm thấy có chút không vui, nói với vẻ không bình thường: “Anh rể à, anh có cần phải kích động như vậy không, nhưng may mắn thay anh không đi ra phố cùng tôi nếu không thì chắc chắn anh còn bị kích động hơn cả bây giờ nữa.

“Là sao?”