Minh Chủ Hắc Hóa Rồi [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 81: Phiên Ngoại 6: Quả Báo




Cũng đã năm năm trôi qua kể từ ngày đại hội võ lâm đó kết thúc.


Minh chủ võ lâm đương thời Quan Đông Hàn cùng nhân tình của hắn Sử Diệp thần thần bí bí, khi thì ở Xà Đảo, khi thì ở Vô Xứ Ưu cung, có đôi lúc người ta sẽ bắt gặp họ trên đường ở một nơi xa xôi nào đó.


Lần này hai người không chỉ xuất hiện ở kinh thành Tây Đô, mà còn đi cùng với Tử Kính Ân hoàng tử. Bên cạnh là một nam nhân lạ mặt.


Hàn gia Hàn đại tiểu thư khi hay tin thì sắc mặt xám xịt như tro. Hàn Tú Tâm đứng ngồi không yên, cô nương trẻ trung xinh đẹp khi xưa hiện tại đã trở nên cằn cõi, đuôi mắt còn hằn lên vết nhăn.


Hàn Tú Hảo đập mạnh bàn quát: "Đừng có đi nữa! Ngồi xuống cho ta."


"Tỷ tỷ à, đã bao nhiêu năm trôi qua không thấy tung tích của hai người họ vậy mà hôm nay lại xuất hiện ở đây, có khi nào là tìm đến Hàn gia chúng ta báo thù?"


Hàn Tú Hảo lườm nàng một cái: "Báo thù? Muội nghĩ đi đâu vậy? Chúng ta đã hại họ sao?"


"Phụ thân đã từng đổ tội cho Sử gia... Sau đó tỷ còn ăn cắp..."


Không để nàng nói hết câu, Hàn Tú Hảo đã giáng cho nàng một bạt tay, ánh mắt chỉ chứa toàn bộ hung tàn khiến cho Tú Tâm sợ hãi nín lặng.


Từ khi nào mà vị tỷ tỷ luôn thương yêu nàng lại thay đổi như vậy? Trở thành một người vô cùng tàn nhẫn, kể cả với muội muội của mình.


Là vì tỷ tỷ ghét nàng vì có tình cảm với Quan Đông Hàn sao?


"Ngươi còn dám mở miệng xúi quẩy, ta liền đánh chết ngươi!"


Lời vừa dứt câu, từ ngoài cửa truyền đến tiếng cười mỉa mai: "Khá khen cho câu tỷ muội tương ái, ta thấy Hàn đại tiểu thư đây nên một kiếm đâm chết nàng ta."


Quan Đông Hàn nghiễm nhiên ngồi lên ghế mặc cho ánh mắt căm hận của Hàn Tú Hảo đang chĩa về phía hắn.


Hàn Tú Tâm tuy là tiểu thư danh giá, tính tình kêu ngạo nhưng mấy năm nay Hàn gia thay đổi quá lớn, hơn nữa nam nhân mà nàng thầm thương lại đối xử lạnh nhạt với nàng, ít nhiều tâm cũng đã nguội.


Quan Đông Hàn không nói gì nhiều, hắn lấy ra một tờ giấy đã nhàu nát trong tay áo, ném về phía Hàn Tú Hảo.


Hàn Tú Hảo nhặt lên, sau đó sắc mặt tái mét hai chân run lập cập ngồi phịch xuống ghế.


"Hàn đại tiểu thư, y thuật tế thế cứu người, trị được quái bệnh ở Bạch Hổ thành, sau đó được người người ca tụng." Hắn nhếch môi, ngữ khí tràn đầy ác ý.


Hàn Tú Hảo có tật giật mình, không thể nói nên lời.


"Nhưng mà không ngờ rằng, vị Hàn tiểu thư đó lại chính là một tên đạo tặc."


Quan Đông Hàn nhanh chóng đánh vào trọng điểm.


Hàn Tú Hảo tức giận đập bàn:  "Ngươi nói nhảm nhí gì vậy hả?"


"Hàn Tú Hảo! Vốn dĩ ta cho rằng tỷ muội các người là chính nhân, nhưng ta đã lầm, đừng tưởng rằng ta là kẻ ngốc giống như đám người ngoài kia! Nét chữ trong đơn thuốc đó là của ai ta còn không rõ?"


Hắn tùy tiện rót cho mình một chung trà, nhấp môi rồi cắt ngang lời Hàn Tú Hảo.


"Ta..."


"Chưa hết, chuyện xấu mà Hàn Thống gây ra, đừng nghĩ là có thể giấu nhẹm đi được. Khoảng thời gian năm năm qua dư sức để ta làm Hàn gia các ngươi lụn bại, các người cứ chờ mà xem."


Nói xong Quan Đông Hàn đứng phăng dậy muốn rời đi. Hàn Tú Tâm liền quỳ rạp xuống, nắm lấy ống quần, nài nỉ: " Đông Hàn, ta xin ngươi tha cho Hàn gia một con đường sống."


"Cho các người con đường sống? Vậy ai cho Sử gia một con đường sống? Có trách thì trách Hàn Thống ngu dốt, khiến người của ta chịu khổ, dù lão ta có chết rồi thì cũng đừng mong được mồ yên mả đẹp!"


Hắn gầm lên, dường như toàn bộ oán hận của Sử Diệp đều bị hắn giải tỏa, ánh mắt chết chóc kia khiến Hàn Tú Hảo trừng mắt không nói nên lời.


_________________________________


Sáng ngày hôm sau, quan binh đã vây quanh Hàn gia, sau đó Hàn Tú Hảo bị người ta gô cổ giải về nha môn, sự việc làm rúng động cả Tây Đô thành.


Mấy canh giờ sau, khắp giang hồ đã dậy sóng tin tức khiến lòng người hoang mang.


Mấy chục năm trước, Hàn gia mở yến tiệc thưởng hoa chiêu đãi người trong giang hồ, còn cố tình mời Sử lão gia đến dự.


Lúc đó đệ nhất y gia lại không phải Hàn gia, Sử gia đứng nhất thì Hàn gia chỉ có thể đứng nhì, không những thế Hàn Thống còn là huynh đệ đồng môn học y từ cùng một thầy với Sử lão gia.


Sử lão gia vốn có thiên phú từ nhỏ, lại được chân truyền từ sư phụ nên toàn bộ y thuật tinh thông đều truyền lại cho ông. Còn Hàn Thống không được sư phụ coi trọng, càng ngày càng trở nên ganh ghét với Sử lão gia, đến mức trở nên thù hằn với ông.


Năm đó Hàn Thống cố tình bỏ một phương thuốc độc hại vào trong nồi nấu trà hoa, hỏa đầu lúc ấy đã thấy được nhưng vì sợ Hàn Thống giết người bịt miệng nên đã chọn cách im lặng.


Sau đó sự việc đầu độc ở Hàn gia trở nên rầm rộ, ai nấy đều quả quyết cho rằng chính Sử gia đã gây hại, cấu kết ma đạo.


Không những thế việc Hàn Tú Hảo cố ý ăn cắp bài thuốc của Sử Diệp cũng công bố với thiên hạ. Toàn bộ dân làng được Sử Diệp cứu sống đều đứng ra làm chứng.


___________________________________


Sau mấy ngày, chiếc mã xa từ phủ Bình Tây Vương rời khỏi, sau đó dừng lại cách pháp trường mấy bước chân.


Sử Diệp vén rèm xe lên.


Hàn Tú Hảo đầu tóc rối loạn, bên cạnh còn có mấy người của Hàn gia.


Ngay khi Bình Tây Vương ném trảm bài xuống dưới đất, đao phủ lập tức múa đao một vòng trên không trung để bái tế trời đất, sau đó phun rượu lên lưỡi đao rồi thẳng tay chém xuống.


Hàn Tú Hảo oán hận thét lên, tiếng hét im bặt sau khi cái đầu rơi xuống đất, máu văng tung tóe.


Sử Diệp hạ rèm che, thở dài: "Cô ấy chết rồi."


Mã phu nhận được hiệu lệnh của Quan Đông Hàn, xuy xuy đánh mông ngựa rời đi.


Cái đầu của Hàn Tú Hảo bị gió thổi, lăn một vòng rồi dừng lại, ánh mắt mở trao tráo nhìn xe ngựa khuất dần.


__________________________


Gió hiu hiu thổi, chim đậu trên cành cây tỉa lông cánh xong kêu chíp chíp.


Sử Diệp tựa vào lòng ngực hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"


"Trong năm năm qua, đệ đã âm thầm phái Long Tam đi điều tra chuyện của Sử gia. Sau khi kết thúc hội thưởng hoa năm đó, Hàn Thống đã thay toàn bộ người làm trong phủ. Long Tam đã đi đến nhà từng người một để dò hỏi."


"Dò hỏi? Phải là vấn cung mới đúng." Sử Diệp chơi đùa với lọn tóc của hắn.


Quan Đông Hàn bật cười: "Ừm là vấn cung. Long Tam đã tìm đến hỏa đầu ở trù phòng, ông ta cũng đã quá già, trí óc lẫn lộn, hỏi một hồi ông ta liền kể về ngày hôm đó. Lão trù phòng đã chứng kiến mọi chuyện, vì sợ bị diệt khẩu nên đã im lặng."


"Có bằng chứng không?"


"Giấy gói thuốc mà Hàn Thống đã bỏ, lão hỏa đầu lanh trí nhặt về để phòng hờ lúc có chuyện. Huynh biết đó loại thuốc độc mà Hàn Thống dùng đã thấm vào giấy gói thuốc. Nhưng mà có một việc mà đệ không ngờ tới, chính là hai tỷ muội Hàn Tú Hảo cũng đã biết việc này, còn chính là hai ả đã chỉ đích danh phụ thân của huynh là hung thủ."


Quan Đông Hàn nói đến đây, lại nhớ tới ánh mắt cầu xin của Hàn Tú Tâm, ả ta đã bỏ trốn tới hiện tại vẫn chưa tìm thấy, thôi thì mặc ý trời muốn ả thế nào thì thế ấy.


Sử Diệp thở dài. Gieo ác ắt gặt quả báo.


Lúc này xe ngựa đột ngột dừng lại, mã phu vội la lên: "Ngươi là ai? Sao lại cản đường?"


"Tên ác tặc Quan Đông Hàn, ta nhất định giết ngươi bồi mạng cho tỷ tỷ."


Hàn Tú Tâm trở nên điên cuồng, tay cầm kiếm xông đến.


Quan Đông Hàn từ bên trong xe lao ra, đạp một cước vào bụng khiến nàng ngã lăn ra đất, hắn khinh bỉ nói: "Muốn trả thù? Đúng là hèn hạ, lúc ả đàn bà đó bị bắt sao không thấy tiện nhân nhà ngươi đến cứu?"


Hàn Tú Tâm vừa khóc vừa gào lên, không thể nghe rõ là nàng đang muốn nói gì.


Quan Đông Hàn nhíu mày, đá cục đá điểm lên huyệt của Hàn Tú Tâm, rồi hắn vén rèm xe lên, hỏi y: "Ca, huynh muốn thế nào?"


"Ý của ta là ý của đệ, người của Hàn gia ta không quan tâm họ sống hay chết."


Sử Diệp lạnh băng băng nhìn nữ nhân nằm trên đất, trong đáy mắt không có chút tia nhân từ nào, đối với kẻ thù đã hại chết gia tộc của mình mà còn muốn rộng lòng? Đó chỉ là sự giả tạo!


Quan Đông Hàn cười tươi rói, nhẹ hôn lên má y: "Đúng là nam nhân của đệ có khác nha."


"Cái rắm!" Sử Diệp hung hăn cốc lên đầu hắn.


Quan Đông Hàn quay sang nhìn Hàn Tú Tâm, ánh mắt của nàng ngập trong nước, khóc không ra tiếng. Dù gì thì nàng cũng không tồi tệ bằng Hàn Tú Hảo, nhưng nàng vẫn đã hại Sử Diệp, không thể tha.


Nghĩ gì làm nấy, hắn phóng kiếm xuyên qua tim Hàn Tú Tâm, nàng đã chết.


Chiếc mã xa vẫn bình đạm mà đi ngang qua xác của nữ nhân, máu in trên bánh xe gỗ cũng dần mờ nhạt đi.


Sử Diệp đầu kê lên đùi hắn, thư thái nhắm mắt.


Quan Đông Hàn sủng nịch vuốt vuốt lưng cho y.


Sử Diệp đã không còn dùng kẹo gừng chống say xe nữa, bởi vì hiện tại y đã có hắn bên cạnh, lúc nào cũng làm cho y thoải mái mà ngủ.


"Thật tốt."


"Hửm?"


"Có tiểu tử thối nhà ngươi ở bên cạnh thật thoải mái."


"Vậy huynh có muốn thoải mái hơn không?"


"Hả? Ta... Ưm... Ưm... Đừng sờ loạn..."


"Suỵt! Nhỏ tiếng thôi."


"Ưm..."