Minh Chủ Hắc Hóa Rồi [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 64




Ở trong thư phòng, Trương Tử Phong suy nghĩ về nguyên do khiến cho hắn và ba vị trưởng lão suýt chút nữa rơi vào hiểm cảnh, vì sao chân khí khi truyền vào trong tâm mạch của Quan Đông Hàn, lại ào ào bị tuôn trào ra? Là do họ không kiểm soát tốt ư? 


Càng nghĩ càng cảm thấy đầy hoài nghi, nhưng Trương Tử Phong lại không có căn cứ gì tiếp tục suy tính. 


Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Quan Đông Hàn vọng vào: "Trưởng môn sư thúc, là con."


"Vào đi."


Trương Tử Phong thở dài, cánh cửa đẩy ra, Quan Đông Hàn chậm rãi đi vào muốn quỳ xuống hành lễ, Trương Tử Phong vội vàng cản lại: "Được rồi, không cần quỳ đâu, có chuyện gì mà đến tìm ta? Sao không tịnh dưỡng cho tốt?"


"A Hàn đến là muốn hỏi thăm trưởng môn sư thúc, hôm đó người suýt vì con mà…" Quan Đông Hàn đúng chuẩn bé ngoan trò giỏi nói, không một chút trở ngại gì, hơn nữa ngữ điệu còn thập phần chân thành. 


Trưởng Tử Phong liền thổi bay nghi ngờ ban nãy, hắn phất tay: "Ta không sao, cũng may là có Sử công tử kịp thời ứng cứu."


"Nhưng mà… Đệ tử thật không hiểu vì sao lại phản phệ chân khí…"


Quan Đông Hàn nhanh chóng đi vào vấn đề, Trương Tử Phong thầm nghĩ tiểu sư điệt học tài thiên phú cũng không nghĩ ra lí do, vậy xem ra vấn đề không xuất phát ở Đông Hàn mà là ở một trong bốn người họ, nhưng sĩ diện của họ lại không hề nhỏ, sống đến từng tuổi này đã lưu danh thiên hạ rồi, làm sao có thể chấp nhận là do sơ xuất của mình chứ? 


Hắn thở dài: "Có lẽ là sơ xuất của một trong bốn người bọn ta… Nhưng mà con biết đó, ta luôn là người cẩn trọng…" 


Quan Đông Hàn gật đầu: "Đệ tử hiểu rõ, đệ tử sẽ không hỏi thêm nữa, có lẽ là do sức khỏe A Hàn không tốt, nội công làm loạn nên ảnh hưởng đến các vị sư thúc bá."


"Con quả là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, được rồi con mau trở về nghỉ ngơi đi."


Quan Đông Hàn gật đầu, cẩn thận khép lại cửa rồi rời đi, hắn nhẹ nhàng câu lên một bên môi, quả nhiên hắn đã bị nghi ngờ rồi, nên sớm ra tay trước diễn một chút tiểu xảo để đổi hướng suy nghĩ của Trương Tử Phong, không quá khó đối với hắn. 


Sau khi trở về phòng, Quan Đông Hàn liền thở dài bày ra bộ dạng mệt mỏi, Sử Diệp vừa hoàn thành xong bột thuốc cho hắn dùng thử. 


"Sử ca~~~ Đệ thật mệt muốn chết." Quan Đông Hàn nằm dài trên giường nhìn Sử Diệp mà làm nũng. 


Sử Diệp đổ thuốc vào trong bát nước nóng xong liền mang đến cho hắn: "Tới giờ dùng thuốc rồi."


Mùi thuốc nồng nặc khó ngửi khiến hắn ọe một cái, Sử Diệp đánh lên tay hắn: "Không được chê! Mau bịt mũi rồi uống vào."


Quan Đông Hàn ngậm ngùi ực một cái, mặc kệ là nóng đến muốn bỏng lưỡi. 


Sử Diệp lấy một viên kẹo mật ong đút vào miệng hắn: "Cái này ăn rất ngon, giúp cho bớt đắng."


Quan Đông Hàn đặt đại bát trống qua một bên, hắn cười nham nhở kéo Sử Diệp nằm lên giường, hắn đè y dưới thân rồi cúi xuống, ngậm lấy miệng Sử Diệp. 


Vị ngọt mật ong hòa lẫn nước bọt, viên kẹo cứ qua qua lại lại giữa hai đầu lưỡi, cuối cùng Quan Đông Hàn  ngồi dậy, có chút tiếc nuối rời khỏi miệng của Sử Diệp. 


Viên kẹo mật ong nằm gọn trong miệng y, Sử Diệp mím môi che lấy gương mặt đã đỏ ửng của mình: "Tiểu tử thối!" 


Quan Đồn Hàn nhẹ kéo tay y ra: "Đệ rất thích ngắm vẻ mặt xấu hổ này của huynh."


"Hừ! Không có tiết tháo."


"Tiết tháo? Tiết tháo ơi??? Sử ca! Nguy rồi! Tiết tháo cuốn gói bỏ nhà đi rồi!" 


Sử Diệp bật cười: "Đồ dở hơi."


"Hì hì." Quan Đông Hàn cười thật xán lạng, Sử Diệp tim đập thình thịch, dù đã thích người ta lâu rồi nhưng vẫn không thể không hồi hộp khi nhìn thấy nụ cười kia. 


Sử Diệp đánh nhẹ lên mặt của hắn, rồi ôm hòm thuốc rời đi viện lí do là chế ra loại thuốc giúp nội thương của hắn nhanh chóng khỏi. 


Quan Đông Hàn ngồi trên giường, cảm nhận từng chút hạnh phúc. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cánh, chim bồ câu bay vào từ cửa sổ, đậu trên bàn gõ cọc cọc.


Quan Đông Hàn lấy mảnh giấy nhỏ dưới chân nó, hắn đọc nội dung thư xong lại nhíu chặt mày. 


Mộng Dao Dao báo tin với hắn rằng, Uông Tần vì lo lắng cho hắn đã bí mật chạy đến thăm, mấy ngày trước khi nhận được thư liền tức tốc rời khỏi Vô Ưu cốc, Mộng Dao Dao không thể ngăn cản ông. 


Hiện tại tình thế không quá lạc quan, hơn nữa Trương Tử Phong đã nghi ngờ hắn, dù cho đã đổi hướng suy nghĩ của trưởng môn nhưng hắn không quá chắc chắn. 


Quan Đông Hàn thở dài, xé đi mảnh giấy rồi vứt xuống chậu nước. Sau đó hắn ngồi định tâm trên giường, niệm tâm pháp Hóa Dương để điều tức lại chân khí, xem ra hắn phải nhanh chóng luyện thành Dương Quang thần kiếm. 


Dù cho đã thuộc lòng tâm pháp của bí tịch đó nhưng lại bị trái ngược với Hóa Dương thần công mà hắn đã luyện. 


Hai luồng nội lực cứ lâu lâu lại đấu đá nhau, nếu hắn không giỏi kiềm chế thì có lẽ đã tẩu hỏa nhập ma rồi. 


____________________


Sử Diệp vừa về tới phòng riêng do Lâm Kỳ Hưng đặc biệt chuẩn bị, thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ. 


Y cảnh giác đặt hòm thuốc xuống bàn, quan sát xung quanh. 


Ở trên giường màng che đã buông xuống, phát ra tiếng nói ồ ồ: "Sử thần y đây sao lại đến Nam Kiếm?" 


"Ngươi là ai?" 


"Lâu không gặp, Sử thần y đã quên ta rồi sao?" Nói xong, bàn tay già nua vén màng che lên. 


Sử Diệp bất ngờ đến muốn la lên, Uông Tần nhanh chóng lao đến bịt miệng y lại, lão búng lên trán y: "Đồ ngốc! Muốn ta bị phát hiện sao?" 


Sử Diệp chớp chớp mắt lắc đầu, Uông Tần mới yên tâm hạ tay xuống, y hỏi: "Sao ông lại đến đây?" 


"Lão già này lo cho cháu ngoại của mình cũng không được sao?" Uông Tần lườm nguýt Sử Diệp, lão hất mặt ngồi xuống ghế.


Sử Diệp bật cười, tính khí của ông ta vẫn giống như xưa, không thay đổi chút nào. 


Sử Diệp rót chén trà cho lão, Uông Tân tặc lưỡi: "Trà nguội."


Sử Diệp chỉ cười trừ, y liền đi đến cái bàn dài đặt đủ loại đồ vật để nấu thuốc, trên bếp than có một ấm nước nóng, Sử Diệp liền pha lại trà rồi đem đến cho lão. 


Uông Tần hài lòng gật đầu: "Như này mới đúng, muốn làm cháu dâu của lão đây chí ít cũng phải tỉ mỉ một chút." 


Sử Diệp ngẩn người: "Gì cơ?" 


Uông Tần xua tay: "Không có gì, ta mang đến cho ngươi thứ này."


Uông Tần cười đến hớn hở lão lấy từ trên giường một chiếc hộp bằng kim loại đặt lên bàn. 


Lão mở nó ra, khí lạnh từ bên trong ồ ạt lan tỏa, bên trong hộp kim loại là một đóa hoa màu trắng như tuyết, lá đen như than, xung quanh hoa là đá băng lạnh ngắt. 


Sử Diệp kinh hỉ: "Là Thảo Tuyết Sơn?" 


"Đúng vậy, Thảo Tuyết Sơn này là mấy chục năm trước lão lấy được từ trên đỉnh Tuyết Sơn."


Sử Diệp hào hứng nổi lên, một người đam mê với thảo dược như y thì gặp được một loại thuốc quý, chẳng khác nào nhặt được vàng. 


Uông Tần đóng lại nắp hộp, đẩy nó đến trước mặt Sử Diệp, lão nghiêm túc nói: "Thứ quý giá này, ta tặng lại cho ngươi, sẽ có lúc ngươi cần dùng đến nó, lão không thể cứ khư khư giữ mãi một thứ vô dụng với mình được."


Sử Diệp kỳ lạ nhìn lão, Uông Tần lại nói: "Nhưng mà… Thiệt thòi cho ngươi quá…"


"Thiệt thòi? Vì sao ông lại nói như vậy?" 


"Rồi ngươi sẽ hiểu thôi, khi nào muốn dùng Thảo Tuyết Sơn, hãy mở cái túi này." 


Uông Tần nhét vào tay Sử Diệp một cái túi vải màu đỏ, trong ánh mắt lão như hiện lên sinh li tử biệt, giống như lời trăn trối cuối đời. 


Sử Diệp có hơi khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì thêm, dù gì người này là ông ngoại của Quan Đông Hàn, những việc mà lão ta làm đều có ý tốt cho hắn. 


Sử Diệp đem hộp kim lọai cất vào một ngăn bí mật trong hòm thuốc, món đồ quý giá phải luôn đem theo bên người, hơn nữa còn ngụy trang bằng một cái vỏ bọc tầm thường này, người khác sẽ không nghi ngờ. 


Uông Tần rời khỏi phòng, để Sử Diệp chuyên tâm nấu thuốc, lão nhanh chóng tìm đến hỏi thăm Quan Đông Hàn, sau đó cả hai vui vẻ hàn huyên rồi rời đi. 


_________________________


Thời gian trôi nhanh như một tách trà, uống xong tách trà tới ngày đi xa. 


Vài ngày trôi qua, cũng đã đến lúc Nam Kiếm đưa đệ tử lên đỉnh Tuyết Sơn để tìm bảo kiếm. 


Nội thương của Quan Đông Hàn nhờ Sử Diệp ngày đêm chăm sóc mà dần dần hồi phục rất nhanh, hơn nữa hai luồng nội lực đấu đá nhau bên trong tâm mạch hắn cũng không quấy phá nữa. 


Sử Diệp lúc này mới yên tâm, muốn rời khỏi Nam Kiếm để trở về Vô Ưu thành. 


Quan Đông Hàn lại luyến tiếc không thôi, thế nhưng vì muốn giữ cho y an toàn, hắn đành để Kim Bảo La hộ tống y trở về. 


Còn hắn thì bận bịu chuẩn bị cho chuyến đi, hơn nữa số thuốc mà Sử Diệp để lại vừa đủ đến đó. 


Chẳng mấy chốc, ngày hắn lên đỉnh Tuyết Sơn đã đến, nhanh chóng thôi hắn sẽ gặp lại bảo kiếm của mình. 


Cùng lúc đó, ở Lâm Anh thành, Giang Chấn Viên đã bị sát hại dã man, đầu bêu cổng thành khiến dân chúng hoang mang. 


Vương võ đường một phen đảo điên hoảng loạn, Nam Kiếm phái Trương Bạch Vũ đến trợ giúp điều tra tìm ra hung thủ. 


Kết quả là con số không, vì kẻ thủ ác không hề dùng đến bất kỳ loại võ công nào trên giang hồ. 


Vương Long lòng đau như cắt, ngồi nhìn quan tài của đệ tử yêu quý mà mắt ngấn lệ. 


Thiệu Đường quỳ bên cạnh, an ủi: "Sư phụ… Đừng quá đau buồn, cẩn trọng sức khỏe của người… Chúng ta sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ…"


Vương Long lắc đầu: "Chấn Viên hành tẩu giang hồ biết bao nhiêu năm, tính tình nóng nảy, dễ chuốc lấy kẻ thù… Âu cũng là cái nghiệp nó nên trả…"


Trương Bạch Vũ thở dài hỏi: "Vậy theo ý Vương sư phụ là…"


"Không tra nữa, không tra nữa…" 


Trương Bạch Vũ rũ mi mắt, người ta đã nói không tra nữa là không tra nữa, dù cho hắn có muốn thì lực bất tòng tâm, manh mối cũng chẳng có thì tra cái gì? Hắn đành nói vài lời an ủi rồi cáo biệt, trở về Nam Kiếm báo cáo.