Mộng Dao Dao dùng khăn chấm chấm nước mắt: "Thật tốt quá, chúng ta đã có thể đoàn tụ với gia gia con rồi."
"Cô cô muốn đưa con về sao?" Quan Đông Hàn nghiễm nhiên hỏi, chẳng qua chỉ làm theo kịch bản mà thôi chứ câu trả lời hắn đã sớm biết được.
Ngay tại thời điểm này, Mộng Dao Dao sẽ muốn đưa hắn trở về sau đó truyền lại chức vị cung chủ cho hắn, nhưng vì một lòng hiệp nghĩa được kế thừa từ cha hắn, Quan Đông Hàn đành từ chối và đi trên con đường khó khăn chinh phục võ lâm.
Bây giờ nghĩ lại, hắn thấy bản thân thật quá ngu ngốc, cái gì mà bôn tẩu gian nan rồi sẽ hái được quả chín? Chẳng phải kết cục của hắn chính là chết không cam tâm hay sao?
Mộng Dao gật đầu, nàng nắm chặt tay hắn: "Đúng vậy, ta sẽ giao lại đại nghiệp cho con."
Hắn suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: "Con vẫn chưa thể trở về, con muốn làm đệ tử nội môn của Nam Kiếm."
Mộng Dao Dao tuy có chút buồn nhưng vì đó là ý muốn của hắn, nàng sẽ tôn trọng và giúp hắn một chút.
"Được rồi, cứ làm theo ý của con, nếu có cần gì giúp thì cứ nói với Long Nhị."
Quan Đông Hàn gật đầu, hiện tại hắn vẫn chưa muốn trở về vì suy tính trong đầu, chỉ cần học được bí tịch của Nam Kiếm rồi cộng thêm võ công của Vô Ưu, như vậy hắn sẽ trở nên mạnh mẽ, đủ sức để bảo vệ chính bản thân cũng như người quan trọng nhất đối với hắn.
Hai người họ trò chuyện thêm một lúc sau nữa mới đường ai nấy đi.
Quan Đông Hàn thong thả cước bộ, Long Nhị bên cạnh thắc mắc hỏi: "Làm sao ngươi lại biết?"
"Ta đã nghi ngờ kể từ lúc ngươi cùng theo bọn ta, nhưng sau khi rời khỏi Lâm An thành ta mới có thể khẳng định ngươi có liên quan đến Vô Ưu, võ công cao như vậy, lại còn rất giỏi thuật dịch dung chỉ có một người trên giang hồ..."
"Ta biết rồi, vậy mà ngươi lại nhận ra? Thật không bình thường."
Long Nhị bức bối trong lòng, nàng tự hào nhất chính là thuật dịch dung của bản thân, đến cả tứ thánh hiệp còn không biết vậy mà tên nhóc này lại phát hiện? Quan Đông Hàn không hề đơn giản chút nào.
Về phía Quan Đông Hàn, hắn cười thầm trong lòng, hắn làm gì mà nhìn ra được loại thuật này? Chẳng qua kiếp trước hắn từng rất thân thiết với Long Nhị, dù cho nàng có hóa thành ai đi nữa chỉ cần một thời gian ở cùng thì chắc chắn sẽ nhận ra.
Nữ nhân mê nữ sắc như Long Nhị, suốt ngày chỉ toàn Tiểu Miên Miên, võ công lại có thể đối phó với tứ thúc của hắn, không phải nàng thì là ai chứ?
____________________________
Tại quán trọ Duyệt Lai, người người bàn tán xôn xao vì sự xuất hiện của Sử Diệp, đa số đều đoán già đoán non mục đích mà y tới nơi này.
Khách Giáp nhai nhai miếng đậu phộng rôm rả nói: "Ta nghe nói Sử đại công tử của Sử gia vừa đến đây."
"Hắn thật sự đã đến, chẳng biết có mục đích gì không?" Kháp Ất tiếp lời, ánh mắt nghi ngờ nhìn lên lầu.
Khách Bính liền vỗ vỗ bàn: "Ta sợ hắn đang suy tính âm mưu, sắp tới là kỳ sát hạch tuyển nhân của Nam Kiếm rồi."
Ở trong một góc không ai để ý, nam nhân nhấm nháp ly rượu, miệng cười xảo trá.
Ngồi ở phòng khách quý trên lầu, Miên Miên tức tối vì nghe những lời không nhã nhặn kia, không biết vì sao Sử ca của nàng lại vẫn không phản ứng gì lại.
"Muội cứ xem như bọn họ đang kêu quác quác đi." Sử Diệp nhã nhặn hớp một ngụm trà, đáy mắt hiện lên tia nhàm chán.
Miên Miên bẩu môi, nàng gắp cho y một cái cánh gà: "Không biết bọn họ đi đâu, giờ này, vẫn chưa về."
Lúc này cánh cửa đột nhiên bật tung ra, người mà Sử Diệp chán ghét nhất lại bất ngờ xuất hiện, Trần Lượng.
Trần Lượng cười ha ha lớn tiếng với y: "Ối chà! Sử Thần Y đỉnh đỉnh đại danh đang ở đây sao?"
Miên Miên lập tức bật người dậy, nàng đùng đùng đẩy hắn ra: "Ngươi cút ngay, ai cho phép ngươi vào đây?"
"Bổn thiếu gia muốn đi đâu còn cần tiểu nha đầu ngươi cho phép?"
Trần Lượng khí thế đẩy nàng ngã xuống, Sử Diệp nhanh chóng đỡ nàng dậy: "Muội không sao chứ?"
Miên Miên ánh mắt đầy hận ý nhìn Trần Lượng, bên ngoài nghe được tiếng ồn liền tò mò đi đến, mà người ở dưới lầu cũng nhiều chuyện không kém cũng kéo nhau lên hóng.
Chẳng mấy chốc hành lang bên ngoài đã xôn xao, Sử Diệp không muốn gây thêm rắc rối liền nhẹ giọng: "Trần công tử, chẳng hay ngày muốn tìm ai?"
Trần Lượng vỗ vỗ quạt vào lòng bàn tay, hắn đi xung quanh nhìn Sử Diệp bằng nửa con mắt: "Ta chỉ muốn tìm ngươi, hỏi xem Sử Diệp đại công tử Sử gia đến đây là vì mục đích gì."
"Thứ lỗi, đó là chuyện riêng của ta, không liên can đến ngươi." Sử Diệp đỡ Miên Miên dậy để nàng ngồi lên ghế, ánh mắt hướng nàng như thể muốn nói đừng lên tiếng.
Miên Miên chỉ biết ấm ức ngồi im một chỗ, Trần Lượng đột nhiên thay đổi thái độ, dùng cây quạt chỉ thẳng vào mặt y:" Ngươi đang che giấu mưu đồ đen tối."
"Trần công tử, ngài nghĩ xa rồi."
"Không phải sao? Thân phận ngươi là gì ai mà không biết, Sử gia trước kia đã thừa cơ buổi yến thưởng hoa ở Hàn gia đã độc chết biết bao nhiêu người. Hiện tại truyền nhân của chúng lại xuất hiện ở Nam Dương thành, sắp tới lại bắt đầu cuộc tuyển sinh của Nam Kiếm, ngươi nói xem chuyện ngươi đến đây có liên can đến tất cả những người ở đây không?"
Lập tức những người đứng ngoài cửa hóng chuyện đồng tình lên tiếng, Sử Diệp cau mày nghiến răng, dù cho thân phận y là gì thì những người này lại nghi ngờ nhân phẩm của Sử Diệp? Đúng là ở thời đại nào cũng vậy, không gì sánh bằng cái nhìn của người đời, một khi gia đình đã dính tiếng xấu thì muôn đời khó mà rửa sạch, dù cho có nhảy xuống sông Trường Giang cũng vô ích.
Tiểu nhị quán trọ mắt thấy không xong liền chạy đi tìm chưởng quầy.
Vừa hay Quan Đông Hàn cùng Long Nhị trở về, thấy người đang đứng vây trên hành lang đống đúc nên tò mò đi đến.
Ngay khi thấy nam nhân lạ đứng bên trong, Sử ca thì lại có vẻ mặt khó xử, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ nói này nói nọ, Quan Đông Hàn không nghĩ ngợi gì thêm liền đẩy hàng người sang một bên đi vào.
"Ca Ca bọn họ làm gì huynh?"
Sử Diệp lắc đầu, nói nhỏ với hắn: "Không có gì đâu, chỉ là gặp lại người quen, có chút hiểu lầm."
Quan Đông Hàn quét mắt nhìn đến Trần Lượng: "Là hắn?"
Lập tức một cơn lạnh lẽo ập đến Trần Lượng, hắn có chút e ngại nuốt nước bọt.
Sử Diệp nắm nắm vạt áo hắn: "Ngươi đừng làm lớn chuyện..."
Trần Lựơng không để khí thế của mình bị lấn át, liền tiếp tục hỏi: "Sử Diệp, ngươi nói xem mục đích ngươi đến đây làm gì?"
Những người bên ngoài cũng chêm vào : "Phải đó, ngươi đến đây có mục đích gì?"
"Không lẽ ngươi muốn trả thù, đến đây hạ độc trong đợt sát hạch sắp tới?"
"Ta nói cả nhà ngươi không ai tốt đẹp, ngay cả ngươi cũng thế.
Quan Đông Hàn trầm mặt, như thể xung quanh hắn đều là sát khí, hắn chỉ cần lia mắt đến ai thì người đó đều im bặt.
Tình hình hiện tại đại khá hắn cũng hiểu được, hắn suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Sử Diệp đến đây là vì trị thương cho ta, bởi vì kỳ sát hạch sắp tới ta cũng sẽ tham gia."
Trần Lượng nhếch môi: "Ổ? Vậy sao? Ngươi là ai mà có thể nhờ vả được Sử thần y danh tiếng tại Xà Đảo chứ?"
"Quan Đông Hàn, Sử ca là ân nhân cưu mang ta, trị thương cho ta từ năm năm trước tới tận bây giờ đấy, thì làm sao? Người theo ta đến tận đây cũng là vì lương tâm của mình, có gì sai?"
Quan Đông Hàn nắm chặt tay, nếu không phải Sử Diệp ngăn cản thì hắn đã tẩn cho tên này vài cái.
Trần Lượng vờ như ngạc nhiên nói:" Quan Đông Hàn? Nghe thật là quen tai, chẳng phải ngươi là nhi tử của ma đầu Uông Uyển đó sao? Ầy da không ngờ hai tên truyền nhân của tội đồ lại dính dáng đến nhau đấy."
Lập tức sự bàn tán lên cao trào, hai cái tên từng gây sóng gió cho giang hồ Vô Ưu phái và Sử gia nay lại tụ họp tại quán trọ Duyệt Lai.
Lâm Kỳ Hưng vừa đi cùng Trang Chí Sương để mua một vài vị thuốc mà Sử Diệp yêu cầu, hắn vừa trở về liền có chuyện, tuy giọng nói điềm tĩnh nhưng không kém phần uy nghiêm:" Ngươi đừng quên phụ thân của hắn là Tam thánh hiệp của Nam Kiếm phái, Quan Đông Hàn là sư điệt của ta, ta đưa nó về nhận tổ quy tông vậy ý ngươi muốn nói là sao? Là Nam Kiếm chúng ta làm việc không chính đáng?"
Trần Lượng bắt đầu thu liễm, hắn cười cười phe phẩy quạt vừa rời đi vừa nói:" Ta làm sao dám có ý đó, chẳng qua chỉ muốn làm rõ mục đích của Sử đại công tử đây thôi. Ta sợ rằng mai này kết thúc cuộc sát hạch lại có người bị độc chết, nói không chừng khách trọ tại Duyệt Lai cũng không an toàn tất cả là do ai kia muốn trả thù."
Khi hắn rời khỏi, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi, Trang Chí Sương lắc đầu tuyên bố:" Mọi người rời khỏi đây đi, quán trọ của ta tạm thời đóng cửa."
Lập tức tất cả ồ ạt chạy ra khỏi khách điếm, đến tiền cọc phòng cũng không thèm lấy, Sử Diệp áy náy nhìn Chí Sương: "Xin lỗi, gây phiền hà cho ngươi."
"Không phải lỗi của ngài, nếu ta không đóng cửa thì bọn họ cũng không yên lòng ở lại."
"Chung quy... Đều do bọn ta gây hại đến danh tiếng của quán trọ."
"Mấy ngày mọi chuyện lắng xuống, bọn họ lại tìm tới thôi mà."
______________________
Bọn họ trở về phòng, Sử Diệp mặt mày đen như tro nồi ngồi lên giường, Quan Đông Hàn lột ngọai y ra, hắn đi đến bò lên nằm phía bên trong: "Sử ca..."
"Ngươi đó, sao lại nói ra tên dễ dàng như vậy? Ngày mai là đến kỳ sát hạch rồi, nhỡ như chuyện này ảnh hưởng tới ngươi thì sao?"
"Đệ không muốn để huynh bị dị nghị như vậy... Bọn họ muốn biết thì cứ để bọn họ biết, đệ không thể chịu nổi khi chúng nghi ngờ huynh..."
Sử Diệp thở phì phì quay sang đấm vào lồng ngực hắn: "Ngươi là tiểu tử ngốc, bây giờ ngay cả ngươi cũng bị soi mói rồi, phản tác dụng."
"Đau mà~~ Đệ biết lỗi rồi. " Quan Đông Hàn mặn nhăn như con khỉ đột.
Sử Diệp bặm môi dùng ngón tay đẩy đẩy lên trán hắn: "Lại giở ra bộ tinh quái đó."
"Đệ muốn làm huynh vui thôi."
"Vui? Có gì mà vui? Ngươi xấu mù mắt ta rồi."
Sử Diệp dối lòng mắng mỏ, Quan Đông Hàn thì vẫn cứ làm mặt khỉ với y, đến khi nói mệt rồi y mới nằm phịch xuống, nhắm mắt một chút.