Lục hoàng nhìn vật chứng, lại nghe được lời Thái tử, liền bạo phát, quay sang túm lấy cổ Cửu hoàng tử.
"Là ngươi! Là ngươi hại lão Bát!"
Ngạc Điền yên lặng quan sát phản ứng của tất cả mọi người.
Ngay từ đầu, vụ án này đã định, kết quả sẽ là một con tốt thí nào đó.
Hiện tại, Thái tử chỉ đang thừa cơ cắm một cái mầm mống nghi ngờ trong lòng mọi người, thuận tiện đả thương vây cánh của một phe mà thôi.
Nhưng mà, bị giữ lại Đại lý tự mấy ngày, cộng thêm nơi này lại là sân nhà của Bạch gia, người bị bắt lại chắc chắn chỉ còn được nửa cái mạng.
Thái tử trên cao, khóe miệng vểnh lên.
Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử trong ánh mắt đều là đắc ý.
Lão lục nóng nảy, ngu dốt, bị dắt mũi.
Tam hoàng tử tràn đầy lo lắng, lão Cửu lại là dáng vẻ buông bỏ.
Hắn liền ho lên mấy tiếng, Hạ Quả nhìn sang, hiểu ý, liền đứng lên tách hai vị hoàng tử ra.
"Lục hoàng tử! Ngài bình tĩnh một chút!"
Lục hoàng tử thấy người ra tay là Hạ Quả thì liền buông tay, hừ một tiếng.
Hạ Quả đưa ánh mắt, ý bảo Cửu hoàng tử quay lại chỗ ngồi.
Cửu hoàng tử nhìn vị hoàng tẩu nhỏ tuổi lần nữa giải vây cho hắn, không tiếng động quay lại chỗ ngồi.
Hạ Quả đứng giữa đại điện, lần nữa lên tiếng.
"Thái tử, ta hiện tại có chút nghi vấn."
Thái tử không đề phòng, đột nhiên bị Hạ Quả đặt câu hỏi, hơi bất ngờ.
"Ngũ đệ muội cứ nói."
Hạ Quả nhìn Thất hoàng tử.
Khi ánh mắt nàng vừa chạm tới hắn, hắn có tật giật mình, dời ánh mắt đi nơi khác.
Nàng dời ánh mắt sang phía kế bên cạnh, quen thuộc đón được ánh mắt đầy cừu hận của Nhị hoàng tử.
Nàng cười một tiếng, tâu.
"Như lúc nãy ta đã bẩm báo, trong lúc giao chiến ta có làm bị thương chân của thích khách, vị trí trùng hợp giống với vị trí vết thương trên chân của Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử, không biết ngài có tiện cho chúng ta kiểm tra vết thương trên chân một chút?"
Nhị hoàng tử vẫn là người căm ghét Hạ Quả nhất, liền lên tiếng.
"Ngũ đệ muội! Lúc giao chiến, trùng hợp ở giống nhau ở vị trí bị thương là hoàn toàn bình thường, ngươi dựa vào đâu mà nghi ngờ lão Thất!"
Hạ Quả trước giờ vẫn chưa bao giờ biết sợ vị lỗ m ãng to mồm này, đáp lại.
"Vật tùy thân trên người ta trùng hợp cũng có thể bị người ta lấy mất! Dựa vào đâu các ngài vì một mảnh ngọc mà nghi ngờ Cửu hoàng tử?"
Thất hoàng tử liền đặt tay lên vai Nhị hoàng tử.
"Nhị hoàng huynh! Không cần tranh cãi!
Ngũ hoàng tẩu muốn nhìn thì cứ nhìn!"
Nói xong liền tháo băng, để lộ vết thương trước mặt mọi người.
Vết thương dài và sâu, trông giống vết đao chém hơn là vết kiếm đâm.
Thất hoàng tử trợn to mắt, cười âm trầm.
"Ngũ hoàng tẩu! Tẩu nhìn cho rõ! Đây là vết đao chém do thích khách gây ra, không phải vết kiếm của tẩu đâm!"
Tức thời, Hạ Quả, Ngạc Điền và Tam hoàng tử liền buông lỏng.
Hạ Quả cười tinh quái.
"Vậy sao?
Nhưng mà...!Thất hoàng tử!
Từ lúc cho lời khai đến bây giờ, ta chỉ nói là ta làm thích khách bị thương, ta chưa từng nói là dùng vũ khí gì sát thương hắn, làm sao mà ngài lại chắc chắn là ta đã dùng kiếm?"
Phe Thái tử bị câu này của Hạ Quả làm cho đứng hình.
Không đợi Thất hoàng tử trả lời, Hạ Quả liền quay sang phía Tam hoàng tử và Lục hoàng tử.
"Nhị vị hoàng tử đều được ta tiếp cứu, chắc chắn biết vũ khí chuyên dụng của ta."
Lục hoàng tử nhăn mày một chút, đáp.
"Ta nhớ vũ khí của Ngũ hoàng tẩu là một cây gậy gỗ tròn, hai đầu gậy bọc bạc khắc hoa."
Tam hoàng tử lần đầu giãn mày, thong thả đáp.
"Không sai.
Vũ khí của Ngũ đệ muội chuyên dùng là một cây trường côn, còn là loại được đặc chế làm riêng, e là cả thiên hạ này chỉ có một cái."
Cửu hoàng tử trong ánh mắt toàn là nghi vấn.
Lúc hắn đuổi tới, rõ ràng là...
Hạ Quả cười, gật đầu với cả hai người, xoay người gọi hạ nhân mang vũ khí của nàng vào.
Nàng cầm trường côn, xoay xoay mấy cái, chống một đầu xuống đất.
"Đây chính là trường côn mà Dư Quý Quận chúa Nam Quốc đã sai người làm riêng cho ta.
Cả thiên hạ đúng là chỉ có một cái.
Lúc tham chiến, ta chỉ dùng duy nhất một vũ khí này.
Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều thấy."
Thất hoàng tử cười gượng.
"Vậy chẳng phải, tẩu đã thương thích khách, tức là làm hắn gãy chân hay sao?
Như vậy lại càng không liên quan đến ta!"
Hạ Quả nhìn hắn, cười lạnh.
Nàng đưa tay ấn lấy một đầu côn, cán kiếm hiện ra, nàng nắm lấy, rút ra một thanh kiếm dài gấp rưỡi cây kiếm bình thường.
Tất cả mọi người trong điện kinh ngạc.
Cửu hoàng tử bây giờ mới thoáng yên lòng.
Hạ Quả nhướng mày nhìn hắn.
"Việc ta dùng kiếm, chỉ có Cửu hoàng tử cùng toán thích khách tập kích bằng tên là biết.
Thất hoàng tử! Suốt buổi đi săn, ngài chưa từng chạm mặt ta, làm sao mà ngài biết ta đã dùng kiếm vậy?"
Thất hoàng tử đổ mồ hôi lạnh.
Thái tử và Nhị hoàng tử đơ ra, chưa biết phản ứng thế nào.
Hạ Quả đút kiếm ngược lại vào gậy, xoay đầu gậy một cái, cây trường côn liền trở lại bình thường.
"Không sao!
Trên kiếm của ta có kỳ độc Nam Quốc, Thất dương kết tâm độc, do chính đại tỷ của ta là Xuân Hạnh đại thần y bào chế.
Người trúng độc ban đầu chỉ ăn ngủ không ngon, nhưng từ ngày thứ bảy trở đi sẽ bắt đầu cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Bảy ngày kế tiếp, là đau về đêm, sống không bằng chết.
Thêm bảy ngày nữa, sẽ trực tiếp hóa điên.
Độc này, chỉ có mình ta có thuốc giải.
Thái tử và chư vị yên tâm, thích khách sớm muộn gì cũng bỏ mạng, Tứ hoàng tử cũng sẽ được an ủi phần nào."
Thất hoàng tử nghe Hạ Quả nói, cảm thấy bản thân mất hết sức lực.
Thái tử nhíu mày, không ngờ Yến Hạ Quả còn có chiêu này.
Ngạc Điền xoay chuyển ánh mắt.
"Thái tử điện hạ! Thần đệ có kế này!
Chi bằng, cứ công bố về việc thích khách trúng độc ra ngoài.
Thích khách không cam lòng chịu chết, nhất định sẽ tấn công bọn ta cướp thuốc giải.
Đệ và nương tử sẵn sàng đứng ra làm mồi nhử, chỉ mong Thái tử có thể sớm ngày bắt được thủ phạm đứng sau màn, báo thù cho Tứ hoàng huynh!"
Hạ Quả hơi ngạc nhiên nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn mang ý cười nhìn nàng, liền cười theo.
"Không sai! Ta và Ngũ hoàng tử sẵn sàng phối hợp để Thái tử sớm ngày kết án."
Thái tử đổ mồ hôi dữ dội, vợ chồng lão Ngũ này nhiệt tình như thế làm gì!
Tam hoàng tử cười lớn.
"Kế của lão Ngũ rất hay! Đệ tán thành! Mời Thái tử chỉ đạo, đệ cũng sẽ góp một tay!"
Lục hoàng tử cũng lên tiếng, cười hiểm độc.
"Đệ cũng sẽ giúp một tay! Đệ nhất định không tha cho người làm hại lão Bát!"
Thái tử và Nhị hoàng tử như bị điểm huyệt.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thái tử.
Hắn không còn cách nào, đành phải đồng ý với kế hoạch của Ngũ hoàng tử.
Ngạc Điền ngẫm nghĩ một hồi, lại nói tiếp.
"Tâu Thái tử!
Nhị hoàng huynh, lão Thất và lão Cửu đều là những người thuộc diện tình nghi.
Để cho công bằng, đệ muốn tiến cử Thống lĩnh kỵ binh hoàng thành, Mạnh Kỳ tướng quân cho người giám sát chặt chẽ cả ba phủ.
Như vậy, nếu thật sự trong số ba người có dị động, lại càng dễ phát hiện.
Thái tử yên tâm, Mạnh tướng tướng quân là tam cữu của đệ, tuyệt đối chí công vô tư!"
Tam hoàng tử cười sảng khoái.
"Ngũ đệ đúng là mưu tính chu toàn!"
Phe thái tử nghẹn họng nhìn Ngạc Điền trân trối.
Nhưng đáng tiếc là, trên mặt hắn toàn là vẻ vì đại cuộc mà suy tính.
Ngay cảng an nguy của bản thân hắn còn dám đưa ra để làm mồi nhử, trong khi phá được án thì người được lợi nhất là Thái tử.
Vậy thì bọn họ còn có thể nói gì?
Thái tử hắn giọng.
"Ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng.
Trước mắt các đệ cứ hồi phủ, ở yên trong phủ hết cho ta.
Lão Ngũ và Ngũ đệ muội nên cẩn thận.
Ta sẽ cho cấm vệ quân tăng cường bảo vệ phủ Ngũ hoàng tử."
Hạ Quả và Ngạc Điền lên tiếng đa tạ, rồi ra về.
Buổi thẩm vấn kết thúc, các hoàng tử liền giải tán.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hoàng thượng nghe ám vệ mật báo, vuốt vuốt râu, gật đầu.
Lão Ngũ mưu tính chu toàn.
Minh Hòa Quận chúa thân thủ lợi hại.
Hai đứa chúng nó ra tay liền đưa phe Thái thử vào thế không thể không động.
Biết đâu, lần này may mắn, có thể làm cho Bạch gia đại thương nguyên khí.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khánh Hoàng quý phi nhận thư của Tam hoàng tử, đọc xong liền châm lửa đốt.
Vợ chồng lão Ngũ quả nhiên lợi hại.
Nghĩ lại, hai đứa chúng nó cũng là hai đứa nhỏ nhân hậu.
Hai đứa con trai của bà gặp nguy ở vụ thu săn đều do chúng xả thân cứu giúp.
Bà đứng dây, đưa lệnh bài cho cung nữ thiếp thân.
"Ngươi cầm lệnh bài này, xuất cung, đưa đến Khánh tướng phủ, giao cho Trấn Quốc tướng quân, nói với ngài ấy, hỗ trợ Tam hoàng tử bắt thích khách."
Giao việc xong, bà bước đến hương án, thắp một nén hương.
"Mẫu hậu, Thái tử.
Xin mọi người hãy phù hộ cho Ngạc Điền, để đứa nhỏ Mạnh gia chúng ta có thể thuận lợi giành được thắng lợi cuối cùng."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~.