Ngạc Điền cảnh giác nhìn Nghiêm Cẩn.
Hắn vậy mà nắm rõ tình hình Chiêm Du quốc trong lòng bàn tay.
Ngạc Điền im lặng một hồi, chậm rãi hỏi.
"Ngươi muốn gì ở ta?"
Nghiêm Cẩn lúc này mới nở nụ cười giảo hoạt thường ngày.
"Lúc nãy ngài cũng nói với ta rồi đó thôi! Bọn ta có thể thu được lợi ích gì từ ngài chứ?
Tuy nhiên, chúng ta lại có chung một kẻ thù, Sĩ Đạt quốc.
Người Nam Quốc bọn ta có câu, thêm một đồng minh, còn hơn thêm một kẻ địch.
Nếu bọn ta có thể giúp ngài thuận lợi đạt được ý nguyện, thì sau này, nếu Nam Quốc và Sĩ Đạt lại có chiến tranh, chỉ mong ngài sẽ chọn đúng bên mà đứng."
Ngạc Điền bây giờ mới thật sự có cảm giác sợ hãi người này.
Hắn biết Nam Quốc tương truyền, Hoàng đế Nam Quốc có bốn trụ cột chống lưng, ngai vàng vô cùng vững chãi.
Tề Hoành văn võ song toàn; Hoắc Dương kiêu dũng, thiện chiến; Minh Châu giàu có, trung thành.
Hắn đã tiếp xúc với cả ba, quả thật tất cả đều như lời đồn, không sai một chữ nào.
Hiện giờ, hắn chính thức được nhìn thấy, người đáng sợ nhất trong bốn người, "Tiếu diện quân sư" Nghiêm Cẩn.
Người mà chỉ bằng một bức mật thư đã giành lại được Hoắc Dương tướng quân từ tay Diêm Vương về trấn trụ quân Nam Quốc.
Người chỉ bằng một mật lệnh, đã vạch ra kế hoạch tác chiến giúp cho quân Nam Quốc lật ngược thế cờ, tiêu diệt sạch sẽ ba trăm vạn quân Sĩ Đạt hùng mạnh.
Nghiêm Cẩn thấy Ngạc Điền không đáp, cũng không thúc ép hắn.
"Lát nữa, bọn ta sẽ cho người đưa ngài về phủ.
Ngài cứ yên tâm, mới qua hai canh giờ, sẽ không phát sinh chuyện gì lớn.
Người của bọn ta sẽ báo lại là ngài ngất xỉu giữa đường, vô tình được nhìn thấy nên đưa về.
Ngài cứ suy nghĩ thêm.
Nếu đồng ý với đề nghị của ta, thì tìm một tiểu nhị tên là Tiểu An, nói với hắn một tiếng, hắn sẽ tự biết sắp xếp."
Ngạc Điền hỏi lại.
"Còn nếu ta không đồng ý thì sao?"
Nghiêm Cẩn phẩy quạt, tiện tay quạt quạt cho Minh Châu, đáp.
"Thì bọn ta sẽ xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.
Dù gì thì ngài cũng sống không nổi một tháng nữa, có thể gây ra sóng gió gì!"
Nói xong thì đứng lên, nắm tay Minh Châu, hai người cùng đi ra ngoài.
Mộc Đông cũng bước ra, chỉ có Hạ Quả còn đứng lại nhìn nhìn hắn.
"Đầu của ngươi không sao chứ?"
Hắn buồn cười nhìn nàng.
"Ta đã ra nông nổi này, cô nương còn lo lắng chuyện cỏn con đó sao?"
Hạ Quả gật gật đầu.
"Mặc dù ngươi từng kề dao uy hiếp ta, nhưng ta cảm nhận được ngươi không có sát khí.
Ta đánh ngươi hai cái, coi như ngươi cũng chịu thiệt một chút.
Để ta làm cho ngươi một tô mì.
Ăn xong rồi hãy đi nhé!"
Hắn chưa kịp đáp thì nàng đã tung tăng chạy ra ngoài.
Ngạc Điền nghi hoặc.
Theo những gì hắn nhìn thấy từ nãy đến giờ, nói là muội muội kết nghĩa của Quận chúa, nhưng tiểu cô nương này lại được mọi người trong phủ này cưng chiều hết mực.
Đứng trước Quận chúa và Nghiêm Cẩn, cũng không thấy nàng giữ chút phép tắc nào, muốn nói cái gì thì nói cái đó, vô cùng tự nhiên.
Đây là loại tình huống gì?
Hắn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy nàng mở cửa bước vào, trên tay nhiều thêm một cái khay.
Trên cái khay là một tô mì lớn đang tỏa hương thơm ngào ngạt.
Bụng của hắn vô cùng thành thật kêu to mấy tiếng.
Hạ Quả thấy thế thì cười đến hai mắt cong cong.
"Mau đến ăn nào!"
Hắn chậm chạp tiến đến bàn tròn ngồi xuống.
Một tô mì lớn, một cái đùi gà, một quả trứng chần và mấy cọng rau xanh, rất bình thường.
Nhưng không biết có phải là do hắn quá đói hay không, hắn cảm giác tô mì này thật sự quá hấp dẫn.
Hạ Quả đưa đôi đũa cho hắn.
"Ngươi mau ăn đi! Ta làm đơn giản thôi, nhưng mà theo ta, một tô mì như thế này là đủ ngon rồi, cầu kỳ quá sẽ làm lu mờ đi vị ngon của nhân tố chính là sợi mì a!
Nào! Đừng khách sáo, mau ăn đi!"
Hắn tiếp lấy đôi đũa, gấp một miếng.
Chết tiệt! Ngon quá!
Động tác của hắn ngay lập tức tăng tốc.
Chỉ một lát, thấy hắn bưng tô mì lên húp cạn cả nước.
Hạ Quả cười híp cả mắt.
Tên ốm bệnh này làm nàng nhớ đến Quận chúa và mấy tỉ muội nhà nàng khi mới nhập Yến Phủ ở Tần Hoài.
Trước đó, người nào người nấy đều rất khổ cực.
Quận chúa thì còn đỡ, chỉ hơi gầy, còn lại mấy tỉ muội, nhất là Tĩnh Thu và Mộc Đông, đều ốm đến chỉ còn da bọc xương, cả người xanh mét.
Ngày đầu dọn về phủ, vì không có nhiều nguyên liệu, nàng cũng nấu cho mỗi người một tô mì trứng.
Kết quả là ai cũng ăn như hổ đói, húp đến cạn nước mì giống y như tên này.
Ngạc Điền đặt cái tô rỗng xuống, thở ra một hơi vô cùng thỏa mãn, sau đó mới chợt nhận ra mình đã thất thố.
Hắn nhìn sang, thấy tiểu cô nương có đôi mắt cười cong cong đang vui vẻ nhìn hắn ăn.
Hắn hơi ngại ngùng, lúng túng một hồi mới nói được câu đa tạ.
Hạ Quả cũng không để ý, chỉ vui vẻ đứng lên dọn dẹp rồi bưng cái tô đi ra, cũng không nhiều thêm một lời.
Ngạc Điền ngồi thừ ra một chút, quay vào giường, thì thấy trên bàn nhỏ cạnh giường đã để sẵn một bộ y phục cho hắn.
Hắn ngẩn ra nhìn bộ y phục.
Người Nam Quốc hành sự tinh tế chu toàn, hồng nhân bên cạnh Hoàng đế mỗi một người đều là anh tài kiệt xuất, người khác nhìn vào, chỉ có thể cầu mà không được.
Nếu hợp tác với họ, đúng như lời Nghiêm Cẩn nói, đối với hắn chỉ có lợi mà không có hại.
Nhưng đối với Nam Quốc bọn họ thật sự là không thấy lợi ích lớn lao gì.
Vậy thì tại sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày hôm sau, Minh Châu đang ngồi nói đùa với Hạ Quả, thì nghe người trong cung đến báo Vĩnh Khánh đế triệu gấp, nhắc nhở nàng mặc chính trang, còn dặn mang theo Xuân Hạnh nương.
Trước giờ Hoàng đế chưa bao giờ như vậy.
Minh Châu biết có chuyện lớn xảy ra, liền nhanh chóng chuẩn bị tiến cung.
Lúc Minh Châu đến ngự hoa viên, thấy Vĩnh Khánh đế cùng Nghiêm Cẩn đang ngồi tiếp sứ thần Sĩ Đạt.
Hai người dáng điệu vẫn bình thản, nhưng bầu không khí có phần ngưng trọng.
Minh Châu tiến vào bàn trống để sẵn giữa Vĩnh Khánh đế và Nghiêm Cẩn, từ từ ngồi xuống.
Thừa tướng Sĩ Đạt liền lên tiếng.
"Quận chúa cát tường!
Xuân Hạnh tiểu thư mạnh khỏe!"
Minh Châu cũng mỉm cười chào hỏi lại.
Trong lòng thầm giật mình một phen.
Bọn họ vậy mà chú ý đến Xuân Hạnh rồi.
Nàng khẽ liếc mắt nhìn sang Nghiêm Cẩn, thấy hắn dùng ngón tay trỏ đặt nhẹ lên món chè uyên ương trước mặt, sau đó lại dùng hai ngón tay nhịp hai cái lên mặt bàn, ý bảo nàng bình tĩnh.
Khách sáo một hồi, Hề Lôi liền nói chuyện chính.
"Quận chúa! Sĩ Đạt ta mấy ngày trước đã dâng thư cầu hôn, mong Hoàng đế Nam Quốc có thể gả Quận chúa cho Tứ hoàng tử của Sĩ Đạt ta làm Tứ hoàng tử phi.
Tiếc là, Quận chúa đã có hôn ước từ trước! Đáng tiếc!"
Minh Châu cười cười, giơ chung rượu.
"Hôn sự của ta là do Tiên đế ban chỉ.
Ta cảm tạ Tứ hoàng tử đã có lòng.
Mời Tứ hoàng tử và Hề thừa tướng cạn chén!"
Mạch Đan Hy và Hề Lôi cạn chén với Minh Châu xong, Hề Lôi liền tiếp tục lên tiếng.
"Tuy nói, Quận chúa không thể gả, nhưng lão thần biết được, quận chúa còn có bốn vị nghĩa muội còn chưa có hôn phối.
Lão thần, xin đại diện cho Sĩ Đạt, trực tiếp cầu hôn Xuân Hạnh cô nương cho Tứ hoàng tử của bọn ta làm Tứ hoàng tử phi!"
Minh Châu và Xuân Hạnh trực tiếp đứng hình tại chỗ.
Nàng còn chưa kịp phản bác, lại nghe Hề Lôi tiếp tục.
"Hoàng đế Nam Quốc, Dư Quý Quận chúa!
Các người đã từ chối thư cầu hôn của Sĩ Đạt chúng ta một lần rồi, không lẽ lại không nể mặt, muốn từ chối bọn ta lần nữa hay sao?
Hơn nữa, dù nhìn thế nào cũng là Tứ hoàng tử Sĩ Đạt bọn ta chịu thiệt!
Xuân Hạnh cô nương của Quận chúa gả sang liền lập tức trở thành Tứ hoàng tử phi, tuyệt đối là một bước lên mây.
Hoàng đế Nam Quốc, Dư Quý Quận chúa, hai người nên cân nhắc lợi hại, chuyện này còn liên quan đến tình cảm của hai nước."
Nghiêm Cẩn thấy Minh Châu sắc mặt hơi tái, liền lên tiếng.
"Tứ hoàng tử! Thừa tướng đại nhân!
Xuân Hạnh cô nương và Quận chúa tình cảm thâm sâu.
Việc cầu hôn này đến quá bất ngờ, Quận chúa hẳn là đang bối rối.
Hay là hôm nay chư vị cứ về dịch quán trước.
Nam Quốc bọn ta sẽ nhanh chóng có câu trả lời."
Hề Lôi lại không hề nể mặt.
"Nghiêm đại nhân quá lời!
À đúng rồi, ta xin phép nhắc lại, Tứ hoàng tử của bọn ta cầu hôn Xuân Hạnh cô nương.
Là Xuân Hạnh cô nương xinh đẹp nổi danh của quý quốc, không phải một cô nương nào khác.
Đây là thư cầu hôn, mong quý quốc nhanh chóng cho bọn ta một câu trả lời.
Cáo từ!".