Chương 40
Xuân Hạnh hít một hơi sâu, kìm nén nước mắt, nói với hắn bằng giọng mũi nghèn nghẹt.
- Ngài ngồi yên đi! Để ta bôi thuốc cho ngài! Nếu còn cử động linh tinh làm vết thương nặng thêm, ta sẽ không chữa trị cho ngài nữa!
Tề Hoành lúc này mới tỉnh táo lại.
Nàng đang lo lắng cho hắn! Nàng đang khóc vì hắn bị thương!!!
- Tiểu Xuân Hạnh, nàng nói cho ta biết, nàng khóc vì những vết thương này của ta à?
Xuân Hạnh đang lấy khăn sạch lau khử trùng vết thương trên ngực hắn, bị hắn nắm cả hai tay lại hỏi.
Tay hắn nắm rất chặt, nàng không rút lại được, chỉ có thể bực bội trả lời.
- Không lẽ ở đây còn có cái gì khác làm cho ta phải khóc hay sao!
Tề Hoành vui đến điên rồi.
Không để ý bản thân còn đang ở trần, bị thương khắp nơi, lập tức ôm lấy nàng, nói lắp.
- Ta không phải đang nằm mơ chứ! Bốn năm rồi! Ta theo đuổi nàng bốn năm, mới có được ngày hôm nay! Ta vui sướng quá! Tiểu Hạnh Nhi! Nàng cuối cùng cũng thương ta!
Xuân Hạnh sợ hắn đau, không dám cử động mạnh.
Nàng cũng đã suy nghĩ kỹ.
Chiến sự biến chuyển không ngừng, nếu một ngày nào đó thật sự có chuyện xảy ra với hắn, nàng có muốn nói cũng đã muộn.
Nàng không muốn sau này phải hối hận.
Nàng đưa tay ôm lại hắn.
- Ta đã rất lo lắng trên đường đến đây.
Cảm tạ trời đất vì chàng vẫn còn sống! Tề Hoành, ta xin lỗi.
Xin chàng, sau này hãy thật cẩn trọng.
Xin chàng, hãy kết thúc chiến trận bình an.
Tề Hoành chỉ đưa tay vuốt tóc nàng rồi lặng im.
Hắn không dám hứa với nàng.
Tình hình này, Hoắc Dương còn chưa biết sống chết, hắn thật sự không có đủ tự tin đảm bảo với nàng sẽ thắng trận trở về.
Một hồi sau, hai người tách nhau ra.
Xuân Hạnh bắt đầu thoa thuốc và băng bó vết thương cho Tề Hoành.
Sau khi băng bó xong hết.
Nàng do dự rất lâu, rồi nói với Tề Hoành.
- Qua khỏi đêm nay, ta có một chuyện muốn bàn với chàng.
Bây giờ, chàng nghỉ ngơi đi.
Nói xong, nàng vén màn cửa, bước ra.
Xuân Hạnh cùng các vị lang trung chia nhau ra túc trực canh chừng Hoắc Dương.
Nguyên Ngọc và Tề Hoành sau khi họp bàn cùng các vị tướng sĩ, cũng lập tức sang bên này.
Sắc mặt của Hoắc Dương đã bình thường trở lại, chỉ hơi tái nhợt.
Vết thương khi thay băng cũng không có dấu hiệu chảy mủ hoặc nhiễm trùng.
Cơn sốt cũng đã lui bớt.
Nhưng Hoắc Dương mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Trà đã qua mấy tuần.
Mọi người đi đi lại lại.
Càng về khuya, mọi người càng sốt ruột hơn.
Mắt thấy sắp tới giờ mão mà Hoắc Dương vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Tề Hoành nôn nóng, khó chịu không thôi.
- Trời sắp sáng rồi! Không lẽ chúng ta cứ ngồi nhìn Hoắc Dương chết như vậy thôi sao?
Nguyên Ngọc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Dương.
Xuân Hạnh bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tề Hoành.
Lúc này, Mộc Đông vén trướng nhanh chóng bước vào.
Tay nàng cầm theo một cái túi gấm, y hệt cái túi mà hôm trước Nghiêm Cẩn đưa cho Xuân Hạnh.
Mộc Đông hành lễ với Nguyên Ngọc và Tề Hoành, xong lập tức đưa cái túi cho Nguyên Ngọc.
- Bẩm thái tử điện hạ! Đây là mật lệnh mà trước khi đi Nghiêm đại nhân và Quận chúa đã giao cho nô tì.
Nghiêm đại nhân căn dặn, lúc hung hiểm nhất thì mở ra đọc.
Nô tì nghĩ, đã đến lúc chúng ta phải xem rồi!
Nguyên Ngọc nhanh chóng cầm lấy cái túi, mở ra.
Bên trong là một lá thư.
Là chữ viết của Minh Châu.
Nguyên Ngọc đọc lướt hết nội dung lá thư, sau đó nhanh chóng đưa qua cho Xuân Hạnh.
Xuân Hạnh cũng đọc lướt qua, rồi nhanh chóng gật đầu với Nguyên Ngọc, tỏ vẻ đã hiểu ý.
Xuân Hạnh kê ghế lại cạnh giường của Hoắc Dương, bắt đầu đọc thư.
"Hoắc Dương! Huynh có nghe ta nói gì không?
Hoắc Dương! Ta biết hiện giờ huynh đang đau lắm! Ta biết huynh đang cố gắng một mình chống chọi với vết thương.
Huynh hãy yên tâm, ta cùng với Nguyên Ngọc, Nghiêm Cẩn, Tề Hoành và bọn Xuân Hạnh luôn luôn ở bên cạnh huynh! Vì vậy, huynh đừng bỏ cuộc! Xin huynh hãy cố gắng chiến đấu đến giây phút cuối cùng!
Hoắc Dương! Nếu hiện tại huynh bỏ cuộc, huynh có biết hậu quả sẽ thế nào không? Quân ta đã chết trận phân nửa, mất đi hai vị Tướng quân.
Tề Hoành trọng thương.
Quân trướng không có người lãnh đạo.
Chẳng mấy chốc quân ta sẽ không cầm cự nổi.
Nam Quốc sẽ có nguy cơ rơi vào tay địch! Chúng ta rồi sẽ trở thành thuộc địa của Sĩ Đạt! Lúc đó, liệu huynh chết có nhắm mắt hay không?
Vương triều này rồi sẽ không còn người góp sức chống đỡ, vận mệnh của con dân toàn thể Nam Quốc sẽ lại rơi vào loạn lạc.
Lúc đó, Nam Quốc lỡ như sụp đổ, con dân Nam Quốc sẽ rơi vào cảnh lầm than!
Huynh nói với ta, huynh vào sinh ra tử là để bảo vệ gia đình huynh, bảo vệ binh lính cấp dưới của huynh, bảo vệ con dân trăm họ! Nhưng huynh không làm được gì hết! Huynh chết đi bỏ lại cục diện rối rắm, bỏ lại nguy cơ bốn bề thọ địch!
Rồi mai đây, nếu trận này đại bại, lịch sử sẽ viết về huynh như một tội đồ! Một vị tướng bất tài, chết trận, đẩy trăm họ Nam Quốc vào tình cảnh vạn kiếp bất phục! Ta xem huynh còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông nhà họ Hoắc!!!"
Xuân Hạnh giọng đanh thép, đọc rõ từng chữ từng chữ một, lại học theo ngữ điệu của Minh Châu, làm cho người nghe lầm tưởng Minh Châu đã đến đây.
Tề Hoành lau mồ hôi.
Minh Châu ác liệt thật, cái gì muội ấy cũng dám nói!
Nguyên Ngọc càng nghe càng nhíu chặt chân mày.
Cái tên Nghiêm Cẩn này dám xúi muội muội hắn viết ra những lời đại nghịch bất đạo như thế này! Hai đứa này lại làm càng...
Kỳ diệu thay, Xuân Hạnh vừa đọc lá thư lần thứ hai, thì đầu ngón tay của Hoắc Dương cử động.
Mộc Đông nhanh mắt, vội vàng ra hiệu cho Xuân Hạnh dừng lại, rồi lay người Hoắc Dương.
- Hoắc tướng quân! Hoắc tướng quân! Người có nghe ta nói gì không?
Bọn Nguyên Ngọc cũng nhanh chóng tụ lại.
- Hoắc Dương! Hoắc Dương!
Hoắc Dương cảm giác mí mắt nặng trĩu, không tài nào mở lên được.
Nhưng hắn phải cố gắng mở mắt! Hắn không thể nằm lại thế này được! Hắn không thể làm ô nhục thanh danh của Hoắc gia, không thể làm cho con dân trăm họ lâm vào cảnh lầm than được! Phải mở mắt! Phải mở mắt tỉnh dậy!
Hoắc Dương từ từ nhíu mày, rồi hé mắt.
Mất một lúc lâu mới mở được mắt ra.
Xuân Hạnh lấy nước đút cho Hoắc Dương.
Câu đầu tiên Hoắc Dương nói là.
- Tề Hoành sao rồi? Quân ta còn bao nhiêu?
Nguyên Ngọc và bọn Xuân Hạnh vô cùng mừng rỡ.
Tề Hoành vội vàng lên tiếng.
- Là ta đây!Tề Hoành đây! Quân ta đã được Tam hoàng tử bổ sung và chỉnh đốn.
Quận chúa đã gửi tiếp viện đến trị thương, huynh đừng lo lắng!
Lúc này, Hoắc Dương mới kịp nhìn kỹ những người trong phòng mình.
Hắn thấy Nguyên Ngọc, Tề Hoành, Xuân Hạnh, Mộc Đông, nhưng không thấy Minh Châu.
Rõ ràng, lúc nãy nàng còn nói với hắn tình hình hiện tại biết bao nghiêm trọng.
Xuân Hạnh nhìn sắc mặt của Hoắc Dương, liền biết hắn đang tìm Minh Châu.
Nàng cầm lá thư đưa cho hắn, rồi cười bảo.
- Hoắc tướng quân, vừa rồi là nô tì đọc thư của Quận chúa nhà nô tì gửi cho tướng quân ạ! Quận chúa và Nghiêm đại nhân còn đang phải trấn thủ ở Kinh đô, không đến đây a.
Hoắc Dương cầm thư, rồi thở ra một hơi.
Tề Hoành là người vui nhất.
- Ta biết thế nào huynh cũng không bỏ cuộc! Nào! Nghỉ ngơi rồi chúng ta lại tiếp tục chiến đấu! Chúng ta phải đòi lại món nợ này từ chỗ quân Sĩ Đạt!.
Xuân Hạnh cầm lấy chén thuốc đưa cho Hoắc Dương. Hoắc Dương nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Xuân Hạnh kiểm tra một lần nữa, thấy không có vấn đề, gật đầu với Hoắc Dương.
Hoắc Dương và Nguyên Ngọc ngay lập tức bí mật cho truyền tất cả tướng quân tác chiến đến lều tác chiến.
Mọi người nhìn thấy Hoắc Dương đã tỉnh, toàn bộ đều mừng rỡ, nhưng bị Nguyên Ngọc ra hiệu giữ yên lặng.
Hoắc Dương ngồi trước sa bàn, nghe Tề Hoành báo cáo chiến sự. Ngẫm nghĩ một chút, rồi hỏi Nguyên Ngọc.
- Thái tử đại nhân, không biết, Nghiêm đại nhân ở kinh đô có nhắn gửi gì cho thần?
Nguyên Ngọc lúc này mới chau mày mỉm cười, từ từ rút ra hai cái túi gấm, một trắng một đen đưa cho Hoắc Dương.
Thật ra trong lòng bọn họ đều biết, Hoắc Dương và Nghiêm Cẩn vốn không thân thiết. Một người là đệ nhất vương triều quan văn, một người là đệ nhất vương triều võ tướng. Chưa kể, hai người hiện tại có thể xem là tình địch của nhau.
Vậy mà, kể từ khi cùng về phía Minh Châu, hai người họ lại ăn ý kỳ lạ. Trên triều, Nghiêm Cẩn thường xuyên bổ sung ý kiến đúng lúc để ủng hộ cho Hoắc Dương. Ngược lại, Hoắc Dương cũng thường xuyên tham khảo ý kiến của Nghiêm Cẩn trong chiến lược và hành quân.
Thật là một tình huống kỳ lạ hết sức!
Nguyên Ngọc cũng chỉ là cảm khái trong lòng một chút, sau đó liền nói ra dặn dò của Nghiêm Cẩn.
- Hắn đưa cho ta hai cái túi gấm này. Dặn là, nếu ngươi tỉnh lại thì mở cái màu đen. Trường hợp ngươi có bất trắc gì thì mở cái màu trắng.
Hoắc Dương lập tức mở cái màu đen ta xem. Bên trong có một mảnh giấy ghi mấy chữ to.
"PHÁT TANG CHO HOẮC DƯƠNG – ĐIỆU HỔ LY SƠN"
Hoắc Dương đưa cho mọi người cùng xem. Tề Hoành và Nguyên Ngọc ngẫm một chút, rồi cùng nhìn Hoắc Dương, cả ba người đều bật cười.
Tề Hoành cười chảy cả nước mắt.
- Nghiêm Cẩn ơi là Nghiêm Cẩn! Ngươi đúng thật là gian xảo! Không ai có thể tính kế giỏi bằng ngươi a! Kế hay! Đúng là kế hay!
Nguyên Ngọc cũng cảm thán.
- Thảo nào hắn căn dặn ta hành quân tiếp viện nên lặng lẽ, tốt nhất là không nên gây kinh động lớn, chọn đường rừng mà đi.
Trịnh tướng quân trẻ tuổi nhất lại chau mày, rụt rè lên tiếng.
- Thái tử, tướng quân, thứ cho mạc tướng ngu muội. Mạc tướng không hiểu, rõ ràng Hoắc tướng quân đã khỏe lại, tại sao lại ghi là phát tang?
Nguyên Ngọc không đáp, chỉ cười cười điều chỉnh một số vị trí trên sa bàn. Tề Hoành chậc chậc hai tiếng, cái tên này đúng là non nớt, sau đó đánh vào vai hắn một cái rồi trả lời.
- Không nên nóng vội, Hoắc tướng quân sẽ ngay lập tức bày trận.
Hoắc Dương cũng không chậm trễ, lập tức bày trận.
Hiện tại, sẽ lập tức thông báo với chúng tướng sĩ truyền nhau rằng Hoắc Dương đã chết và lặng lẽ phát tang, làm như Hoắc Dương đã chết thật.
Đồng thời, cũng để truyền ra ngoài tin tức, viện quân của Trịnh tướng quân sẽ lập tức đến nơi vào trưa ngày mai.
Sĩ Đạt biết tin Hoắc Dương tử trận, chắc chắn sẽ nhân cơ hội tấn công ngay! Còn nữa, chúng sẽ chia quân ra, một toán tấn công bất ngờ vào doanh trại của ta, một toán sẽ kéo đi chặn đường tiêu diệt quân tiếp viện.
Dựa trên thế trận này, quân ta sẽ chia làm hai. Toàn bộ hai trăm vạn quân còn lại sẽ do Tề Hoành, Đô Hạo Ninh, Đàm Nhiên làm chỉ huy ra mặt ứng chiến với mũi quân địch tấn công vào doanh trại của ta.
Đợi quân địch tràn qua, quân ta sẽ ngay lập tức hủy cầu Tam Giang. Cùng lúc đó, Hoắc Dương sẽ dẫn mười vạn quân chi viện đánh úp bất ngờ.
Lúc đó, quân địch sẽ rơi vào thế gọng kìm, quân ta phải thừa cơ tiêu diệt hết toàn bộ quân ở mặt trận này trước khi toán quân kia phát hiện trúng kế và quay lại.
Nếu làm tốt chiến dịch này, đợi toán quân kia quay lại, bên này đã bị tiêu diệt, như vậy, lợi thế chắc chắn sẽ nằm trong tay chúng ta.
Toàn bộ thế trận này chính là "Phát tang cho Hoắc Dương – điệu hổ ly sơn" mà Nghiêm Cẩn đã tính toán.
Nhưng lúc này, Tề Hoành lại lo lắng.
- Hoắc Dương! Kế hoạch này rất hay, nhưng ta lại lo lắng cho tình huống của huynh. Sức khỏe của huynh hiện tại, ta e là không thể dẫn binh được.
Hơn nữa, chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh này, cần phải diễn ra một cách chắc chắn và chính xác.
Lỡ như toán quân số hai của quân địch trở lại sớm hơn dự kiến, lúc đó, quân ta sẽ nguy to.
Lúc này, Hoắc Dương bỗng nhiên bật cười, nhìn về phía Xuân Hạnh.
Mọi người thấy Hoắc Dương như thế thì vô cùng ngạc nhiên.
Hoắc Dương lên tiếng.
- Trước khi ra trận, Nghiêm Cẩn từng nói với ta, nếu thấy Xuân Hạnh ra chiến trường, nghĩa là ta có thể "tâm tưởng sự thành".
Xuân Hạnh cũng mỉm cười, tiến lên một bước, cung kính tâu với Hoắc Dương.
- Bẩm tướng quân! Đúng như tướng quân nói, nhiệm vụ thứ hai của nô tì, chính là đáp ứng nguyện vọng của Tướng quân.
Nói xong, Xuân Hạnh vén lều bước ra ngoài. Chỉ một lát sau, nàng trở vào, cùng với binh lính khiên theo hai cái rương. Mở ra, bên trong là vô số các lọ thuốc.
- Bẩm Thái tử, bẩm các vị Tướng quân. Từ khi có lệnh xuất quân, nô tì đã nhận được yêu cầu của Nghiêm đại nhân, đó là chế ra một loại được liệu có khả năng làm cho người ta giảm đi cảm giác mệt mỏi trong chiến đấu và hạn chế cảm giác đau đớn.
Nô tì đã dốc lòng nghiên cứu và chế tạo ra loại thuốc này.
Đặc điểm của loại thuốc này là, sau khi dùng nó, trong vòng hai canh giờ, người dùng sẽ tiến vào trạng thái hưng phấn, sẽ không có cảm giác mệt mỏi, thậm chí ít cảm nhận được sự đau đớn khi chiến đấu. Có thể nói, loại thuốc này sẽ biến một người bình thường thành một cỗ máy chiến đấu.
Tuy nhiên, nó cũng có nhược điểm chí mạng. Loại thuốc này chỉ có hiệu lực trong vòng hai canh giờ. Sau hai canh giờ, người dùng sẽ rơi vào trạng thái mất hết sức lực. Lúc đó, đừng nói là chiến đấu, ngay cả sức để đứng cũng sẽ không còn. Người dùng sẽ rơi vào trạng thái liệt toàn thân trong vòng từ 3-5 ngày.
Mọi người nghe Xuân Hạnh nói, âm thầm líu lưỡi.
Đại nha hoàng này của Quận chúa, thật sự là quá bá đạo rồi!
Hoắc Dương lập tức hỏi.
- Số lượng hiện tại có thể được là bao nhiêu?
Xuân Hạnh mỉm cười xòe ra năm ngón tay.
- Năm trăm bình.
Tức là, quân đội Nam Quốc sẽ có năm trăm cỗ máy chiến đấu trong vòng hai canh giờ để chiến đấu. Đây là một tin cực kỳ tốt.
Ngay lập tức, kế hoạch tác chiến được bổ sung và tiến hành.
~~~~~ Ta là đường phân cách bày binh bố trận~~~~~
Bên này, Nguyên soái của quân Sĩ Đạt là A Lý Bố, đại hoàng tử Mạch Bổn Lao cùng với Giang Nguyên Chân đang bàn về kế hoạch tấn công Nam Quốc. Lúc này, một tướng quân bước vào.
- Đại hoàng tử! Nguyên Soái! Theo quân ta dò la, bờ bên kia trại địch đang âm thầm phát tang, khả năng tướng địch đã chết!
A Lý Bố lập tức đập bàn, hưng phấn.
- Phát tang? Vậy chắc chắn là Hoắc Dương đã chết! Ta đã bảo rồi! Trúng tên độc này, trong vòng vài ngày sẽ chết là cái chắc!!!
Mạch Bổn Lao hơi nhíu mi.
- Ngươi có chắc tin tức này là chính xác hay không?
Cách Nhĩ Tân lập tức khẳng định.
- Hoàn toàn chính xác! Hiện tại bên kia tình hình đang rất là hỗn loạn!
Giang Nguyên Chân bỗng lên tiếng.
- Còn quân tiếp viện thì sao? Ngươi có nghe được thông tin gì từ chúng không? Theo tính cách của bọn Nghiêm Cẩn, ta e là viện binh cũng sắp tới rồi.
Cách Nhĩ Tân cười ha ha.
- Quả thực, có Nhị hoàng tử ở đây, mọi thứ đều được cân nhắc chu toàn! Quân ta đã bắt được một tên lính, qua tra khảo, biết được trưa ngày mai quân chi viện do một tên tướng quân họ Trình thống lĩnh sẽ đến nơi.
Mạch Bổn Lao lúc này mới mỉm cười.
- Quả nhiên là Nam Quốc còn vô số người tài! Nhưng, thời của chúng đã hết!
Ngày mai, quân ta sẽ chia làm hai mũi.
Một mũi tấn công bất ngờ vào doanh trại địch. Chúng ta sẽ tiêu diệt tất cả bọn chúng.
Một mũi khác sẽ theo đường bộ tấn công chặt đứt đoàn binh chi viện.
Như vậy, quân Nam Quốc chắc chắn sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ!
Nghe Mạch Bổn Lao sắp xếp, tất cả cùng tán thưởng, hưởng ứng và cười đắc thắng. Lúc này, Giang Nguyên Chân lại lên tiếng.
- Đại hoàng tử! A Lý Bố tướng quân! Hy vọng hai vị sẽ giữ lời hứa! Sau khi bình định Nam Quốc, sẽ để cho ta làm thủ phủ của thuộc địa này!
A Lý Bố cười một cách kệch cỡm.
- Nhị hoàng tử yên tâm! Bọn ta nói sẽ giữ lời! Lúc đó, còn làm phiền Nhị hoàng tử gả đương triều đệ nhất Quận chúa của các ngài cho ta! Nghe đồn nàng ta phú khả địch quốc, diện mạo lại xinh đẹp! Bổn tướng quân ta đây vô cùng hứng thú!
Giang Nguyên Chân hèn mọn kính rượu.
- Đó là tất nhiên! Một nữ nhân thôi mà! Đáng là gì!