Theo ý của Minh Châu, thời đại này cần một nơi giống như Trung tâm văn hóa của đời trước.
Nàng muốn tạo một nơi để toàn thể nam thanh nữ tú, quan lại, nho sĩ, thậm chí cả mấy tên ngốc trưởng giả học làm sang,...!phải quan tâm đến.
Một nơi vừa để thưởng thức, vừa có thể tổ chức các cuộc thi tài mang đến danh tiếng cho người tham gia.
Minh Châu dự định sẽ mua hai tòa nhà lớn sát bên, rồi chia thành hai viện.
Một viện nam và một viện nữ.
Mỗi viện sẽ chia làm hai nhã gian.
Một nhã gian sẽ để cho người tham gia luận cờ, một nhã gian phục vụ cho người luận văn.
Trong viện cũng sẽ có tửu lâu để trưng bày các thế cờ, các tác phẩm xuất sắc để mọi người vừa ăn uống, vừa thưởng thức.
Mỗi ngày, những người đến thi đâu ở mỗi lĩnh vực sẽ phải nộp lệ phí thi đấu là năm văn tiền.
Người đứng đầu trong tuần sẽ được ghi tên lên bảng xếp hạng.
Người đứng đầu một tuần sẽ không được thi đấu ba tuần kế tiếp.
Cho đến tuần cuối cùng, ba người đứng đầu tuần sẽ thi với nhau để giành lấy giải thưởng nhất tháng.
Về phần giải thưởng, Minh Châu hoàn toàn không lo.
Giải nhất tuần cứ thưởng tiền là được.
Còn giải nhất tháng, những đồ vật trang trí lạ nàng mang về từ Hách La, cộng với mấy báu vật vô nghĩa trong kho của Yến Gia hoàn toàn có thể chống đỡ được.
Bên cạnh đó, sẽ có một sân trống lớn ở giữa hai viện.
Ngày mười lăm và đầu tháng, tửu lâu sẽ biểu diễn hòa nhạc để biểu diễn những bài độc nhất do chúng ta chủ biên biểu diễn.
Quan trọng là phần xây dựng, tuyển người, và đào tạo, cộng với "giấy phép kinh doanh" của thời đại này.
Mới nghĩ tới thôi, Minh Châu cảm giác cái đầu của nàng đã to thành hai cái.
Sau khi nghe xong ý tưởng của Minh Châu, bọn Xuân Hạnh ngơ cả ra.
Đây đúng là một việc mà người bình thường không thể nghĩ đến được.
Cho dù có nghĩ, phần tài lực phải bỏ ra để bắt đầu là một việc không tưởng.
Sau khi trao đổi xong về kế hoạch, là đến phần phân công nhiệm vụ.
Mộc Đông sẽ chịu trách nhiệm phần tuyển và huấn luyện gia đinh.
Minh Châu muốn tuyển tổng cộng một trăm gia đinh.
Tửu lâu sắp tới mà nàng mở, sẽ có cả gian nam và gian nữ.
Đây là vấn đề hết sức nhạy cảm, cần phải huấn luyện thật tốt gia đinh để hạn chế tối thiểu xảy ra chuyện.
Chỗ Xuân Hạnh sẽ khá nhiều việc.
Xuân Hạnh phụ trách tuyển và huấn luyện năm mươi nữ nô tì.
Huấn luyện nữ nô tì là để phục vụ riêng cho nữ viện.
Không đời nào nàng để nam nhân lọt chân qua nữ viện được.
Thêm vào đó, Minh Châu và Xuân Hạnh sẽ đặt ra các quy tắc hoạt động cho cả tửu lâu lẫn quy tắc cho người ở trong nhà.
Quy chế trang phục, tiền lương, sắp xếp chỗ ở cho người làm,...!tất tần tật các vấn đề phát sinh.
Hạ Quả chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: làm ra thực đơn năm mươi món ngọt đủ các loại và năm mươi món chính, có thể dùng món cũ, nhưng biến tấu lại cho khác đi một chút.
Minh Châu sẽ điều mười đầu bếp cho Hạ Quả chỉ dạy sau khi đã lên xong thực đơn.
Tĩnh Thu sẽ là người ôm tiền.
Tất cả chi phí chi ra Tĩnh Thu sẽ là người làm biên lai và đóng dấu.
Tất cả các khoản chi và thu phải thông qua Tĩnh Thu.
Tĩnh Thu cũng là người giữ chìa khóa kho tiền.
Bản thân Minh Châu theo ghi chú của sổ sách cũ, tìm đến nhà của các chưởng quầy đã nhiều đời làm việc cho Yến gia nhờ hỗ trợ.
Rất may đã có tám trong số hai mươi gia đình tình nguyện quay trở lại làm việc cho Minh Châu.
Sau đó khi đào được chưởng quầy, Minh Châu lại đóng vai quý công tử đi la cà hết đoàn hát này đến đoàn hát khác.
Thậm chị vào cả thanh lâu.
Hễ tìm được người ưng ý là nàng sẽ lấy tiền mà đập.
Đập một cách dã man tàn bạo.
Chỉ trong một tháng, khắp Kinh đô không ai không biết tiếng Minh Đại gia từ Hách La về đang vơ vét ca kỹ trong thành.
Minh Châu viết thư, thuê một đoàn bảo tiêu có tiếng, nhờ Hách Luân truân chuyển tiền vàng và đồ đạc trong kho tiền lên Kinh đô.
~~~~~ Tôi là đường phân tuyến lao lực~~~~~
Tĩnh Thu dạo này mất ngủ trầm trọng.
Cả cuộc đời này, nàng chưa bao giờ hy vọng trong tay sẽ tích được một thỏi vàng, chứ đừng nói một rương vàng.
Ngày tiếp nhận tài sản chuyển từ Tần Hoài vào nhập phủ, Tĩnh Thu suýt ngất.
Mỗi ngày Tĩnh Thu phải lập phiếu chi theo mẫu của tiểu thư, kiểm đếm tài sản.
Lại nhìn số tiền mà mỗi ngày tiểu thư rút ra, Tĩnh Thu có cảm giác chết lặng.
Người bị ảnh hưởng tiếp theo là Mộc Đông.
Từ đầu, một đám đàn ông đã không nghe lệnh nàng.
Mộc Đông dùng biện pháp thô bạo nhất để trấn trụ bọn chúng - "Kẻ mạnh là kẻ lớn nhất".
Một mình Mộc Đông chống thương đứng giữa sân, lớn tiếng.
- Kẻ nào muốn làm quản sự, tiến lên, đánh ngã ta là được.
Một buổi chiều thảm sát.
Mộc Đông solo, một chọi hai, một chọi năm,...!áp đảo với thành tích toàn thắng.
Một trăm người đàn ông kinh sợ trước thân thủ và khí chất ác bá của Mộc Đông, ngoan ngoãn theo nàng tập luyện.
Đáng sợ là, tập luyện theo cách của Mộc Đông còn khắc khổ hơn là đi lính.
Sáng nào cũng phải tập vung gậy, tập bê đỡ đồ vật nặng (tập tạ), tập chống đẩy,...!Buổi trưa và chiều thì bổ túc chữ và học cách tiếp đón khách.
Làm sai là phải chạy một vòng quanh viện đang xây.
Nếu không phải mức lương hậu hĩnh, đang trong quá trình rèn luyện mà vẫn được nhận lương, họ đã bỏ chạy mất dép từ lâu.
Đương nhiên là cũng có người bỏ chạy.
Mộc Đông chẳng hề nao núng, chạy mất người nào là lập tức bắt một người khác vào thay.
Gần đến ngày khai trương, nhìn đội ngũ gia đinh của Mộc Đông hùng mạnh, chỉnh tề, Minh Châu cảm động suýt rơi nước mắt.
Nhưng mặt xấu là, MộcĐông bị mang tiếng "Quản sự đại ác ma" cũng từ đó.
Chỗ Xuân Hạnh không khá khẩm hơn Mộc Đông bao nhiêu.
Xuân Hạnh tuyển người, dùng ánh mắt diều hâu lựa được năm mươi cô nương.
Xuân Hạnh lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng, giọng nói như gió xuân.
Ngày đầu nhập phủ cho họ y phục mới, cho ăn no, cho ngủ đủ.
Các cô nương đều cảm giác hạnh phúc, ai cũng tôn sùng Xuân Hạnh.
Nhưng ác mộng đã bắt đầu ngay từ sáng hôm sau.
Mỗi ngày phải luyện tập cách đi đứng, hầu chuyện, học cách nắm bắt và ghi nhớ tính cánh của chủ tử để tiện cho việc hầu hạ sau này.
Mỗi buổi chiều phải tập viết năm mươi chữ to.
Năm mươi cô gái trẻ mệt đến ngất lên ngất xuống, được Xuân Hạnh cấp cho một chén thuốc bổ để tỉnh táo lại rồi tiếp tục huấn luyện.
Tất nhiên là người cũng có tâm nhãn, làm những trò vặt gây rối.
Nhưng, những trò vặt đó mà làm sao qua được mắt của Xuân Hạnh!
Xuân Hạnh dùng thủ đoạn lôi đình đập chết hành những thủ đoạn nhỏ đó, làm sang chấn tâm lý của các cô gái non nớt, mà gương mặt lúc nào cũng cười ôn hòa như mùa xuân.
Về sau, người trong trang viên xưng tụng "Tiếu diện diêm la".
Bên chỗ bếp thì ngược lại, lúc nào cũng rôm rả vui tươi.
Hạ Quả quyết định chỉ tuyển người mới, tốt nhất là tầm tuổi nàng, nam nữ đều được để nàng huấn luyện.
Quả nhiên trong bếp là dễ dàng nhất, chỉ cần có công thức, mười đầu bếp đã nhanh chóng ổn định.
Bên phí Minh Châu, nàng đã tuyển một đội hai mươi nhạc công với đủ các loại nhạc cụ, hai mươi vũ kỹ và năm ca kỹ.
Minh Châu đã lại giai điệu các bài hát ở kiếp trước.
Minh Châu cho bọn họ nghe giai điệu, bảo là các giai điệu này là của người nước Hách La sáng tác, ghi đúng tên tác giả, rồi soạn lại cho phù hợp với thị hiếu của mọi người ở đây.
Đồng thời yêu cầu các ca kỹ, vũ kỹ dựng bài luyện tập các ca khúc mới..